Bởi vì có thêm một người ngoài muốn mời cơm, Lâm Nham sở dĩ chỉ định làm bốn món ăn lại làm thêm hai món, kết quả thật tốt, Phạm Hồng Vân nhìn cậu rất thuận mắt, lúc biết cậu cùng công ty trước giải ước trực tiếp bảo cậu sáng mai đến công ty ký hợp đồng.
Phạm Hồng Vân đi rồi Lâm Nham rửa chén còn có chút chóng mặt, cậu dễ dàng lại được người đại diện kim bài coi trọng như vậy? Thế nào cảm giác tựa như là mình đang nằm mơ, đặc biệt không chân thật.
Buổi chiều sau khi Hoắc Cảnh Lân đi làm Lâm Nham dọn dẹp nhà một lần, eo mỏi lưng đau.
Lúc điện thoại vang lên cậu đang ở trong WC chà bồn tắm lớn, cuộc sống của người có tiền cậu thực sự không hiểu được, một cái bồn tắm lớn cư nhiên có thể chứa hai người đàn ông trưởng thành còn có khoảng trống muốn nháo cái gì đều được!
"Tiểu Lâm cậu đã chạy đi đâu đều không liên lạc được với cậu!" Nhận điện thoại, thanh âm của đối phương xuyên thấu qua ống nghe truyền đến.
Lâm Nham bỗng nhiên nghĩ đến, sau khi chính mình đột xuất kết hôn ngay cả weibo điện thoại đều không dùng, cùng Hoắc Cảnh Lân chơi đến hoàn toàn đã quên phải đem di động sạc pin khởi động máy.
Được rồi, cậu nhưng thật ra là không muốn vừa khởi động máy liền bị quấy rối.
"Phương Hàm cậu không cần lớn tiếng như vậy tớ cũng nghe thấy." Phương Hàm coi như là người bạn duy nhất ở trong giới mà Lâm Nham có thể thổ lộ tâm tình, thời gian hai người debut giống nhau, đều ở trong một bộ kịch truyền hình phối hợp diễn, tính cách Phương Hàm rộng rãi còn có chút tự nhiên, lời tùy tiện nói luôn luôn thẳng thắn.
"Cậu thật cùng Tề Huy kết hôn rồi?" Thanh điệu Phương Hàm trầm xuống một chút, bất quá vẫn là rất bát quái.
Trong khoảng thời gian này cậu ta ở bên ngoài đóng phim, nếu không phải ngày đó trợ lý đột nhiên nói với cậu ta Lâm Nham đăng weibo nói kết hôn rồi cậu ta còn chưa biết đâu, "Cậu cũng quá không có suy nghĩ rồi, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với bạn thân, còn chơi mất tích."
"....!Ai nó cho cậu tớ cùng Tề Huy kết hôn?" Ngày đó sau khi cậu đăng weibo liền không lại đụng đến di động, cho nên cậu cũng không biết trên weibo đã từng nhấc lên sóng gió như nào, bất quá cùng cậu cũng không quan hệ nhiều.
cậu vẫn cho rằng cuộc sống của mình là của chính mình, người khác thích nói cái gì thì nói cái đó.
"Cậu không cùng Tề Huy kết hôn?" Phương Hàm cất cao giọng trong nháy mắt đều chọc đến mọi người ở trong phòng hóa trang nhìn lại cậu ta, cậu ta vội vàng xin lỗi sau cầm di động đi ra ngoài phòng hóa trang, tìm một góc không ai nhỏ giọng nói, "Cậu không phải đang cùng Tề Huy nói chuyện yêu đương sao?"
"Chia tay rồi." Lâm Nham treo bàn chải lên đứng thẳng lưng, trong lòng suy nghĩ có nên đồng ý với ý kiến tìm một dì quét tước vệ sinh làm việc theo giờ hay không, phòng ở lớn như vậy chỉ dựa vào cậu nhưng là không làm được, cậu sẽ mệt chết.
"Chia tay? Chuyện khi nào nha? Tớ như nào một chút tin tức đều không nghe thấy? Cậu không phải đặc biệt hiếm lạ hắn ta sao, như nào nói chia liền chia tay?" Phương Hàm có chút mơ hồ, cậu ta cùng với Tề Huy là nghệ sĩ cùng công ty, Tề Huy là đối tượng nghệ sĩ nam tuyến đầu mà công ty bồi dưỡng, cậu là minh tinh nhỏ tuyến hai đang phấn đấu, tuy nói có thể tính là tiểu thịt tươi đang hồng, nhưng kịch bản chọn đóng phim đại thể đều là phim thần tượng, diễn viên phái thực lực vân vân cách cậu ta còn đặc biệt xa xôi.
Bất quá như đã nói qua, năm đó lúc Lâm Nham nói mình cùng với Tề Huy nói chuyện yêu đương cậu ta không quá tin tưởng, người khác có thể không biết, nhưng nghệ sĩ cùng công ty chính là đối với Tề Huy biết rất rõ, cậu ta cũng từng muốn đem tình hình thực tế nói cho Lâm Nham, sau đó hai người đều vội hơn nữa tính tình Lâm Nham có chút quật cường, không đụng tường nam không quay đầu.
Cậu ta lại không thể lấy ra chứng cứ cho nên vẫn luôn chịu đựng chưa nói, ngày đó thấy Lâm Nham đăng weibo nói mình kết hôn cậu ta còn khẩn trương một chút, chỉ sợ bạn tốt của mình bị lừa dối tình cảm.
"Nửa tháng trước, hắn ta vượt tường bị tớ nhìn thấy." Lâm Nham hiện tại nhớ lại cảnh tượng lúc ấy trong lòng đã không còn cái loại cảm giác táo bạo phẫn nộ, chẳng qua là cảm thấy có chút biệt khuất.
Đổi lại ai bỏ ra tình cảm chân thành sau đó bắt gian tại trận phỏng chừng cũng sẽ khó chịu, bất quá cũng may cậu đã không có cảm giác gì quá lớn nữa, nếu như không phải Phương Hàm nhắc đến mà nói cậu dứt khoát cũng sẽ không chủ động nghĩ đến tên người này, hiện tại nếu như Tề Huy đứng ở trước mặt cậu chỉ sợ cũng là một người xa lạ từng quen biết mà thôi, loại tâm tình chuyển biến này cậu cũng rất may mắn.
Đời ai không từng gặp qua mấy người tra đâu?
"vậy bây giờ cậu ở đâu?" Phương Hàm nghe thanh âm của cậu không có mang theo bất ổn, cục tạ luôn treo trong lòng hơi buông xuống, "Tớ một hồi có một tiết mục giải trí phải quay, quay xong phỏng chừng còn chưa tới năm giờ, nếu không tớ xong việc đi tìm cậu?"
"Được a, đợi lát nữa tớ gửi cậu địa chỉ." Lâm Nham suy nghĩ một chút liền đáp ứng, cậu biết Phương Hàm là thật quan tâm mình.
Sau khi cúp điện thoại Lâm Nham trước gửi tin nhắn nói với Hoắc Cảnh Lân mình mời bạn đến nhà chơi một chút, Hoắc Cảnh Lân chỉ trả lời một chữ được.
Lâm Nham gãi gãi cằm, từ lúc ban đầu gặp mặt đến bây giờ, chữ mà Hoắc Cảnh Lân nói nhiều nhất chính là "được", sợ rằng ngay cả hắn cũng không phát hiện, hắn đối với mình rốt cuộc là có bao nhiêu cưng chìu.
Thân thể mềm nhũn dựa vào ghế sa lon, Lâm Nham thẳng thắn nằm ngủ ở trên ghế sa lon rộng thùng thình mềm mại, dù sao hôm nay trời tốt phòng khách thích hợp phơi nắng, ấm ấm áp áp đặc biệt thoải mái.
Giấc ngủ này vừa ngủ cảm giác liền qua hơn hai tiếng, lúc tỉnh lại đã là bốn giờ hai mươi, Lâm Nham quơ quơ đầu có chút mê man đứng dậy đi rửa mặt cho mình tinh thần tỉnh táo.
Trong điện thoại có một tin nhắn wei xin chưa đọc, Lâm Nham mở ra nhìn một chút, là tin nhắn ngữ âm Hoắc Cảnh Lân gửi đến.
"Em yêu anh phải tăng ca, cơm tối không cần chờ anh."
"Được, anh nhớ rõ phải ăn cơm, trước khi về gọi điện thoại cho em em chờ anh." Sau khi trả lời lại tin nhắn ngữ âm Lâm Nham để điện thoại lên bàn, cậu đi phòng bếp rửa hoa quả, một lúc nữa Phương Hàm muốn đến, buổi tối không bằng ra ngoài ăn cơm.
Phương Hàm rất đúng giờ, quay xong tiết mục giải trí cùng người đại diện nói một tiếng liền trực tiếp dựa theo địa chỉ Lâm Nham cho tìm tới, bất quá cậu ta cũng không phải tới một mình, còn dẫn theo trợ lý mà công ty phân cho cậu ta mang theo, là một tên nhóc rất tinh thần, cười rộ lên đặc biệt dương quang.
"Tiểu Lâm cậu rốt cuộc là gả cho người nào a? Phòng ở khu vực này không phải ai cũng có khả năng mua được như vậy." Sau khi Phương Hàm vào cửa liền bắt đầu mở máy hát, trên lầu dưới lầu đều dạo qua một vòng vẫn chưa thấy được ảnh chụp chung của hai người, cậu ta rất hoang mang.
Kết hôn rồi tại sao không có hình cưới? Này quá không bình thường.
"Cậu cũng ngồi đi, không cần câu nệ như vậy." Lâm Nham giơ tay lên ý bảo trợ lý ngồi ở trên ghế sa lon ngửa ra sau đầu nhìn về phía Phương Hàm đang từ thang tròn trên lầu đi xuống, "Nói cho cậu cậu cũng không biết, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Lúc trước cậu cùng Hoắc Cảnh Lân đạt thành chung nhận thức, quan hệ của bọn họ không cần cố ý cho hấp thụ ánh sáng, miễn cho mang đến phiền phức cho hai người.
Dù sao thân phận của Hoắc Cảnh Lân vẫn bày ở đằng kia, cho dù bản thân của cậu đối với ngoài giới mà nói cũng không có nổi tiếng như vậy, nhưng là Hoắc gia, Kim Dật Quốc Tế, hai cái đại danh này đủ để khiến người chấn kinh rồi.
Hoắc Cảnh Lân cảm thấy không thể nói là có muốn hướng ngoại giới công khai hay không, chỉ cần hai chồng chồng bọn họ trải qua cuộc sống vui vẻ là được rồi.
Bất quá có thể tiết kiệm phiền phức cũng thật tốt, cậu cũng không thích ra cửa không có việc gì liền bị một đám ký giả bao vây.
"Hình cưới đâu? Trong phòng này ngay cả nửa tấm hình cũng không có." Phương Hàm ngồi xuống bên cạnh cậu trợ lý vươn tay cầm lấy chùm nho, ngắt một trái nho màu đỏ tím ném vào trong miệng, tán thán một tiếng, "Kẻ có tiền a, nho đều so với bình thường đều ngọt hơn."
"..." Lâm Nham vô ngữ, người này là tới sỉ nhục cậu đi.
"Hình cưới còn chưa có cầm về, đoán chừng phải tháng sau, lúc hưởng tuần trăng mật thuận tiện chụp." Nhớ đến tình cảnh ngày chụp hình cưới cậu liền mệt tâm, ai có thể nghĩ Hoắc Cảnh Lân bình thường đối với mình cười híp mắt lúc chụp ảnh lại ngay cả biểu tình cũng sẽ không làm? Bộ dạng nghiêm mặt lãnh khốc không chút nào giống như là đang vui vẻ chụp hình cưới, tựa như là đang chụp hình chứng minh.
"Đây là trợ lý công ty phân cho tớ, cậu gọi nhóc ấy Tiểu Dương là được, mới vừa tốt nghiệp." Phương Hàm chỉ vào trợ lý ngồi ở bên cạnh tay chân không biết để đâu mới ổn giới thiệu cho Lâm Nham, "Lúc trước cậu nói Tề Huy vượt tường chuyện là thế nào?" Hỏi xong cậu ta mới phát giác mình lại một lần nữa nói không trải qua não, loại tính cách thật tình ngu ngốc này không tốt.
Trợ lý thân thể trong nháy mắt cứng ngắt, lúng túng nhìn về phía Lâm Nham.
Cậu ta giống như biết được chuyện không nên biết, có thể bị diệt khẩu hay không! Σ( ° △ °|||)︴
Lâm Nham mắt quét về phía trợ lý, thấy tư thế ngồi của cậu ta quy quy củ củ đặt tay trên đầu gối sống lưng thẳng liền bật cười, "Không cần khẩn trương như vậy, tuy rằng quan hệ của tôi với Tề Huy cũng không phải chuyện mọi người đều biết, nhưng cao tầng công ty của hai nhà vẫn có nghe thấy, cậu nghe thấy liền nghe thấy, đừng nói ra ngoài là được.
Trợ lý liên tục gật đầu, đánh chết cũng không nói.
Phương Hàm từ xoang mũi hừ ra một tiếng, làm như chẳng đáng mà nói, "Năm đó nếu như tớ không phải bởi vì sợ cậu để tâm vào chuyện vụn vặt mà nói tớ đã sớm sẽ nói cho cậu biết trong công ty chúng tớ không ít nghệ sĩ mới ký hợp đồng vóc người tốt không mấy người đều không phải dựa vào quy tắc ngầm mà lên, Tề Huy sợ rằng không chỉ ngủ với một hai người."
Lâm Nham gật đầu, cậu nhớ rõ mỹ nữ xa lạ ngày đó gọi Tề Huy chính là đàn anh, phỏng chừng là nữ nghệ nhân mới ký với Điện Ảnh Và Truyền Hình Bách Lạc.
"Tới mới biết được Tề Huy nguyên lai là song tính luyến, tớ vẫn luôn cho là hắn là thuần đồng tính."
Phương Hàm thả lỏng thân thể dựa vào ghế sa lon, ngửa mặt lên trời thở dài, "Tiểu Lâm, cậu quá ngây thơ rồi.".