Vòng Giải Trí Chi Đột Xuất Kết Hôn

Chương 29: Chương 29





《 Siêu mẫu》lần thứ nhất cảnh thứ hai mươi.
Sau mười hai giờ trưa mặt trời mùa hè luôn chói mắt quá mức, Lưu Húc quải ba lô hai bên mặc quần áo thể thao đứng ở trước công ty giơ lên hai tay hướng về phía Thiên Đại rống, "Tôi còn sẽ trở về!"
Thành Tề đứng bên cạnh cậu, dở khóc dở cười nhìn cậu, "Này này này, cậu đã bị công ty khai trừ rồi còn hưng phấn như vậy?"
"Cậu không hiểu, tớ lúc này không phải bị khai trừ, mà là từ chức." Lưu Húc nhún nhún vai đội mũ, "Nếu không phải tên ngu ngốc kia oan uổng tớ, tớ cũng sẽ không đi."
"Cái tên ngu ngốc trong miệng cậu chính là ông chủ công ty, nhưng cậu nói đúng, ông ta chính là ngu ngốc." Thành Tề dang hai cánh tay, "Đến đây đi anh em, ôm một cái."
Lưu Húc cười đi qua ôm cùng cậu ta, "Cố lên, cậu nhất định có thể hot."
Thành Tề vỗ vỗ bờ vai cậu, "Hy vọng sau này còn có thể đứng chung trên sàn chữ T với cậu."
Lưu Húc phất phất tay, "Đi nha." Sau đó tiêu sái quay người rời đi.

Thành Tề nhìn bóng lưng cậu trong chốc lát sau xoay người đi vào công ty, lại thêm một người anh em cùng kỳ rời đi, trong lòng Thành Tề nặng trình trịch.

"Cut!" Đạo diễn Vương Linh vừa lòng gật đầu, "Lâm Nham lại quay thêm một màn đặc tả là có thể hơ khô thẻ tre rồi."
Lâm Nham gật gật đầu đi về vị trí dỡ mũ xuống, dựa theo yêu cầu của đạo diễn mà quay hai màn ảnh đặc tả sau liền hơ khô thẻ tre.

"Cám ơn đạo diễn cho tới nay đều chiếu cố tôi, thực chờ mong lần hợp tác sau cùng ngài." Lâm Nham hơi hơi khom người đối đạo diễn Vương Linh nói lời cảm ơn.

Vương Linh cười gật đầu thật vừa lòng biểu hiện trong nửa tháng vừa rồi của cậu, nhưng đối với chuyện mình giảm bớt cảnh diễn của cậu vẫn là tỏ vẻ thật có lỗi, "Lâm Nham cậu sẽ không tức giận đi?"
Lâm Nham hiểu được ý tứ của cô ta, lắc đầu cười nói, "Đạo diễn ngàn vạn lần không cần nói như vậy, lúc ấy thời điểm nhận bộ phim này Phạm ca đã cùng tôi nói qua bộ phim này là vì phủng người mới của công ty, tôi có thể được đạo diễn nhìn trúng đã thực may mắn rồi, cám ơn ngài cho tôi cơ hội học tập."
Vương Linh liên tục gật đầu, "Được rồi, lần sau có kịch bản tốt tôi vẫn sẽ tìm cậu, đến lúc đó cậu cũng không nên từ chối."
"Đương nhiên sẽ không.

Đạo diễn tôi liền đi tẩy trang trước, buổi tối mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như là báo đáp tôi phiền phức mọi người lâu như vậy." Lâm Nham không có dự định hơ khô thẻ tre xong trực tiếp chạy lấy người giống bộ 《 Cung yến》, bất luận là cậu còn có thể hợp tác với đạo diễn Vương Linh hay không, ít nhất cậu lưu lại cho nhân viên công tác ấn tượng tốt, không chuẩn về sau còn có thể gặp lại.


"Được, tôi nghĩ tất cả mọi người sẽ thật cao hứng." Vương Linh vui vẻ đồng ý.

Hoắc Cảnh Lân đối với quyết định của Lâm Nham cũng không nói cái gì, hắn thừa dịp Lâm Nham đi tẩy trang thay quần áo đi đến phía sau Vương Linh, nhìn màn hình giám thị đang tua lại phân cảnh quay vừa nãy.

"Hoắc tổng ánh mắt thực không tệ." Vương Linh đương nhiên biết thân phận của Hoắc Cảnh Lân, lúc này bên cạnh hai người trừ bỏ Ngô đặc trợ ra cũng chỉ có phó đạo diễn, cho nên nói lời này cũng không có vấn đề gì.

"Ánh mắt của tôi luôn luôn thực chuẩn." Hoắc Cảnh Lân nhìn chằm chằm màn hình giám thị trong chốc lát sau hỏi, "Thành Kỳ như nào?"
Vương Linh gật gật đầu, "Cũng không tệ lắm, làm người mới mà nói rất bớt lo."
Hoắc Cảnh Lân ý tứ cảm xúc không rõ hừ cười một tiếng, mang kính râm, "Chuyện buổi tối Nham Nham muốn mời mọi người ăn cơm phiền toái Vương đạo nói cho mọi người một chút, tôi dẫn em ấy đi về nghỉ ngơi trước, buổi tối gặp."
Buổi tối lúc ăn cơm Lâm Nham thấy Thành Kỳ không có tới cũng không nói cái gì, bởi vì là tiệc buffet thịt nướng mọi người tụ tập lại cùng nhau vui cười chuốc rượu, Lâm Nham không uống, Hoắc Cảnh Lân ngồi ở bên cạnh cậu ngược lại cùng Vương đạo uống một ly.

Thời điểm ăn cũng khá no Lâm Nham đứng dậy đi WC, Tề Huy rốt cục tìm được cơ hội đi theo, đem cậu chắn ở trước bồn rửa tay.

Lâm Nham lau tay lui về phía sau từng bước.

Trên người Tề Huy mùi rượu rất nồng, hiển nhiên vừa rồi uống không ít, có lẽ đã muốn say.

"Em chính là cùng người đàn ông bên ngoài kia kết hôn?" Tơ máu trong mắt Tề Huy nhìn thấy rõ ràng, thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Lâm Nham từng bước một cách xe hắn ta một khoảng mới dừng lại, "Em chính là coi trọng tiền của hắn ta mới cùng hắn ta kết hôn? Nếu em muốn tiền vì cái gì không nói với tôi? Hay là em cảm thấy tôi không nuôi nổi em? Lâm Nham, tôi không nghĩ tới em lại thấp hèn như vậy."
Lâm Nham nâng tay hung hăng cho hắn ta một đấm, thẳng lăng lang nện vào gò má trái của hắn ta.

Tề Huy không nghĩ đến cậu sẽ động thủ với chính mình, không kịp phòng bị té ngã về phía sau, bởi vậy có thể thấy được Lâm Nham dùng bao nhiêu khí lực.

Sau khi đứng lên, Tề Huy vọt tới trước mặt Lâm Nham vươn tay đè lại vai cậu ép cậu đặt ở trên tường, cả giận nói, "Tôi nói đúng rồi nên em thẹn quá thành giận phải không?"
Lưng Lâm Nham va phải trên tường gạch men rất đau, cậu cau mày nâng tay lôi ra tay Tề Huy đặt trên vai cậu, "Một đấm này đã sớm muốn đánh anh rồi, còn có, cuộc sống sau này của tôi như nào cũng cần anh phải khoa tay múa chân, Tề Huy, làm người phải lưu lại một con đường, ngày sau gặp lại, tôi cũng không cảm thấy có một số việc muốn làm đến tuyệt mới tốt."

Tề Huy thở hổn hển, nổi giận đùng đùng nhìn bộ dạng lãnh đạm của Lâm Nham, tê quát, "Em xem tôi là cái gì? Thời điểm em tại dưới thân người đàn ông kia hầu hạ có nghĩ tới tôi hay không? Tôi thực hối hận lúc trước cư nhiên lại bận tâm đến tâm tình của em không đi ép buộc em, kết quả em như nào? Xoay người liền cùng dã nam nhân kết hôn? Em còn biết xấu hổ hay không!" (Chả hiểu đường về mạch não tra nam là nghĩ như nào)
"Hai chúng ta rốt cuộc là ai không muốn mặt?" Lâm Nham xoa xoa cổ tay, động tác vừa rồi có chút lớn, cổ tay đau rồi.

"Nếu như em muốn mặt sao em lại làm ra chuyện như vậy?! Hay là nói thời điểm em cùng tôi một chỗ cũng đã cùng hắn ta dây dưa không rõ? Nga, tôi đã biết rồi, em căn bản là tìm cớ cùng với tôi chia tay có đúng không? Trách không được em lại có thể lãnh tĩnh như vậy!"
Lâm Nham cảm thấy bộ dạng kéo cổ họng rống lớn sắc mặt đỏ bừng trước mắt mới thực là bản tính của Tề Huy, lúc trước biểu hiện ở trước mặt người ngoài nho nhã lễ độ ôn nhuận như ngọc đều là hắn ta ngụy trang.

Nhưng chỗ này dù sao cũng là trường hợp công cộng, nói không chính xác có người sẽ đi vào giải quyết một chút, cậu thở sâu nói, "Tề tiền bối, tôi gọi anh một tiếng tiền bối là tôn trọng anh không có nghĩa là tôi không còn cách nào khác, tôi nói lại lần nữa anh cũng đừng có chuyện hay không có chuyện gì liền quấn quít lấy tôi, tôi không muốn bị người ngoài nói ba nói bốn cũng không muốn chồng của tôi bởi vì loại chuyện rách nát này mà phiền lòng, tôi đối với anh đã không còn tình cảm gì có thể đáng nói, thỉnh anh về sau cách tôi xa một chút, nếu lại gặp nhau cũng phiền phức anh chỉ xem tôi trở thành một hậu bối bình thường mà đối đãi, hoặc là người xa lạ, đều có thể, xin hỏi anh nghe rõ rồi chứ?" Trong ngoài lời nói của Lâm Nham đều rất không khách khí, cậu không phải không còn cách nào khác mà cậu chỉ là không muốn lãng phí tinh lực ở trên người của Tề Huy, nhưng hiện tại xem ra Tề Huy lại cảm thấy được cậu là người có thể tùy tiện gây khó dễ.

Tề Huy nắm chặt nắm ta nghiến răng nghiến lợi nói, "Em không hối hận? Em lại không có ý nghĩ muốn cùng tôi hợp lại?"
Lâm Nham buồn cười nhìn hắn ta, nghiêng đầu hỏi, "Tôi vì cái gì phải hối hận? Tôi vì cái gì phải cùng với anh cái tra nam mà hợp lại? Thật ngại qua, tôi thực không có yêu thích đặc biệt, còn có, không cần lại làm cho những phóng viên kia không có việc gì đến thử quan hệ của tôi cùng với anh lúc trước, tôi cảm thấy thực phiền."
Xem cậu dễ bị lừa như vậy? Lúc trước ở trên mạng còn từng có tin tức đưa tin nói quan hệ hai người bọn cậu là người yêu, lúc ấy Lâm Nham thấy được sau cũng không cảm thấy được gì, nhưng phóng viên ngày đó cư nhiên giáp mặt liền hỏi, cậu muốn không nghĩ nhiều cũng không có khả năng, kết quả ngày hôm sau trên mạng liền phát ra video phỏng vấn Tề Huy, phóng viên bên trong hỏi vấn đề giống vậy, Tề Huy là nói như nào?
Tề Huy nói, "Tình cảm của tôi cùng Tiểu Lâm tốt lắm, nhưng lúc trước chúng tôi có chút hiểu lầm với nhau, hy vọng cậu ấy có thể tha thứ cho tôi."
Trả lời không rõ ràng như vậy thật đúng là đủ rồi!
Đây là vấn đề tha thứ sao?
Đây là vấn đề điểm mấu chốt.

Lâm Nham tự hỏi là người không có điểm mấu chốt gì, cậu chính là bảo vệ chốn thiên đường cuối cùng trong lòng mình, nhưng Tề Huy lại làm như thế nào?
Đem tình cảm của cậu làm không khí, tùy ý chọn dùng hay là cảm thấy được tự mình dùng được đến thản nhiên.

Vẫn là câu nói kia, ai cũng không phải thằng ngu, không ai có thể không sao cả trả giá tình cảm mà không cầu hồi báo lại.

"Tôi cùng chồng tôi thực ân ái, tính tình của anh ấy không tốt, tôi khuyên anh đừng tìm đường chết mới tốt, lời đã nói hết rồi có nghe hay không tùy anh."

Hoắc Cảnh Lân đứng ở ngoài cửa WC khoảng năm phút đồng hồ, nghe thấy được tất cả cuộc đối thoại của Lâm Nham cùng Tề Huy, không thể không nói, đôi chồng chồng này giống như đều có thói quen nghe hiện trường.....!
"Bảo bối, không khí vị chanh tươi mát ở nhà vệ sinh rất dễ ngửi sao?
Lâm Nham đối Hoắc Cảnh Lân xuất hiện đột nhiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, nghiêng người đi qua trước mặt Tề Huy, cậu ngẩng đầu nhìn về phía ông chồng nhà mình hỏi, "Có phải mệt mỏi rồi hay không?"
"Ừ, cùng đạo diễn nói một tiếng chúng ta đi trước?" Nếu không phải bởi vì Lâm Nham, Hoắc Cảnh Lân là tuyệt đối sẽ không chậm trễ thời gian ở chỗ này lâu như vậy, hắn không kiên nhẫn nhất chính là xã giao.

"Được." Lâm Nham lôi kéo tay Hoắc Cảnh Lân nhấc chân bước đi, lưu lại Tề Huy một người nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi.

Trong nháy mắt cửa phòng vệ sinh đóng lại, Hoắc Cảnh Lân nghiêng đầu đối diện với Tề Huy, hắn hơi hơi gợi lên khóe miệng, đó là khoe khoang thuộc về người chiến thắng.

Tề Huy bị cái liếc mắt kia của hắn làm cho thân thể rùng mình, cảm giác men say lập tức từ trong đầu chạy khỏi, hắn ta nhớ lại lời của thằng nhóc Thành Kỳ đã từng nói, người đàn ông này thân phận rất cao, cao đến hắn ta không thể trêu chọc.

Hoắc Cảnh Lân một tay ôm thặt lưng Lâm Nham, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn cậu.

Trong mắt Lâm Nham mang theo tình yêu ngay cả chính cậu cũng không biết, "Ở bên ngoài nghe lén đã bao lâu rồi?"
"Kia như nào là nghe lén? Anh nghe thực quang minh chính đại." Hoắc Cảnh Lân nhướng mày, "Anh thực vui vẻ."
Nếu như nói lời của Tề Huy làm cho trong lòng hắn tràn ngập lửa giận mà nói, kia tiếng nói thản nhiên của Lâm Nham chính là thanh tuyền dập tắt lửa giận này trong nháy mắt.

Kỳ thật hắn không có cố ý đi tìm hiểu chuyện lúc đó của Lâm Nham cùng Tề Huy, bởi vì hắn cảm thấy không có tất yếu, ở chung càng lâu hắn càng có thể cảm nhận được, Lâm Nham là thực không thèm để ý Tề Huy.

Nếu người yêu nhà mình cũng không để ý, hắn vì cái gì còn muốn đi nhắc đến? Cảm thấy ngày lành trôi qua quá đủ rồi nên tìm chuyện để nháo sao?
Hoắc Cảnh Lân tỏ vẻ, hắn không nhàn như vậy.

Sau khi Phương Hàm thấy hai người trở về lập tức thấu lại, lo lắng nhìn Lâm Nham.

Mới vừa rồi cậu ta nhìn thấy Tề Huy đi theo Lâm Nham ra ngoài, nếu không phải Hoắc Cảnh Lân cũng đi theo ra ngay sau đó cậu ta tuyệt đối sẽ đi theo.

"Tề Huy đâu? Sẽ không phải bị đánh đi!" Ý của cậu ta chính là Hoắc Cảnh Lân đánh Tề Huy.


Lâm Nham lắc đầu, "Không có việc gì, hắn ta phỏng chừng đang tỉnh rượu đâu, tớ cùng đạo diễn nói một tiếng liền đi về trước, cậu lúc trước muốn cùng tớ nói chuyện gì?"
Sau khi Phương Hàm nhìn mắt Hoắc Cảnh Lân quả đoán lắc đầu, "Không có chuyện lớn gì, chính là thời gian rất lâu không gặp cậu muốn càu nhàu với cậu thôi."
"Chuyện gì?"
Phương Hàm há há miệng, cuối cùng vẫn là không có nói ra.

Kỳ thực cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ là lúc ở phim trường Sở Dịch luôn thường thường trêu chọc cậu ta, làm cho cậu ta thực bất đắc dĩ.

Nói như nào thì Sở Dịch đều là tiền bối, bị anh ta trêu đùa tức giận cũng không thể trực tiếp nổi giận, Phương Hàm cảm thấy gần đây mình rất nghẹn khuất.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Lâm Nham nhíu mày, Phương Hàm không phải người ấp a ấp úng.

"Bảo bối" Hoắc Cảnh Lân nâng tay đặt ở trên đầu cậu xoa xoa, "Ngày mai để cho Phương tiên sinh tới tìm em lại tâm sự tiếp, nơi này không phải chỗ để nói chuyện."
Phương Hàm cũng nghĩ như vậy, trong phòng này ầm ĩ cậu ta muốn nói cái gì đều không thích hợp.

Lâm Nham đáp ứng, sau khi cho Phương Hàm địa chỉ xong liền đi tìm Vương đạo báo chính mình rời đi trước, Vương đạo vui vẻ đồng ý.

Tiểu kịch trường
Hoắc Cảnh Lân: Chồng ơi em đừng ngăn đón anh! (#‵′)
Lâm Nham: Anh muốn làm gì? ╭(°A°)╮
Hoắc Cảnh Lân: Dám khi dễ em anh muốn đánh chết hắn ta! o( ̄ヘ ̄o)
Lâm Nham: (*/ω*) Chồng ơi bộ dáng anh tức giận thật soái!
Hoắc Cảnh Lân: (ˉ▽ ̄~) Thiết ~~ Anh vẫn đều rất tuấn tú
Lâm Nham: Mặt đâu! ≧﹏≦
Editor: Ăn rồi!!! Orn
Chương này là bù cho hôm 30/4 mình không làm do mê chơi, hihi, mai phải đi làm lại rồi, hẹn mọi người chủ nhật nha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.