Vọng Giang Nam

Quyển 2 - Chương 5: Dây đứt ca ngừng lòng não thay



Luận về bưu hãn ngang ngược thì người Thổ Phiên chả kém cạnh Đột Quyết là bao. Sinh hoạt trường kỳ tại nơi địa thế cao hiểm trở khiến gương mặt họ bị thái dương hong đen ngăm, dáng người cũng cường tráng hơn người Hán nhiều.

Chu Kỳ nhấp nhổm không yên bên bàn tiệc. Sứ thần Thổ Phiên ngồi cạnh y đến từ tầng lớp quý tộc, không thông thạo tiếng Hán nên chỉ biết cười hề hề không. Chu Kỳ rối rắm nhìn vị sứ thần câu được câu không với y cả nửa ngày, tiếp đó là hắn lấy tay bốc cả đĩa mì vo thành vốc tròn, rót nước thịt vào giữa rồi nhét thẳng vào mồm nhai nhồm nhoàm.

Móng tay cáu ghét…



Chu Kỳ đặt chén rượu xuống, ra vẻ chăm chú thưởng thức màn ca vũ tới từ Thổ Phiên, song điệp khúc tiếng Phiên liến thoắng cùng âm thanh nhai nuốt ồm oàm vẫn cố tình luồn vào lỗ tai y.

Ít nhất thì hắn ta cũng vui vẻ ăn uống, tự nhiên như nhà mình – Chu Kỳ cố gắng rặn ra chút ít suy nghĩ vui tươi giữa hiện thực sầu khổ.

“Chu lục sự, Vương gia gọi ngươi qua.”

Chu Kỳ mỉm cười lấy lệ với gã Thổ Phiên ngồi bên, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện cất bước theo Trương Khuê.

Hiên Viên Phù cùng với vương tử Thổ Phiên ngồi ghế trên trò chuyện rôm rả, thi thoảng còn kề vai bá cổ nhau, Chu Kỳ thoáng do dự rồi ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Phù.

Gã chỉ chỉ Chu Kỳ, nói: “Đây là Chu lục sự, xuất thân cao tộc, là phụ tá Bản vương vô cùng sủng ái.”

Đám Hán thần bồi thị dù không dám trắng trợn thầm thì bàn tán nhưng ánh mắt nhìn Chu Kỳ lại mang vài phần khác lạ. Từ lần buộc tội không thành trước đó, tất cả đã hiểu, cái tin Chu Kỳ bị thất sủng hoàn toàn là vô căn cứ.

Hiên Viên Phù cười cười, rồi hướng Chu Kỳ giới thiệu, “Đây là Xích Tổ Nhân Tán, Vương tử Thổ Phiên.” – rồi chỉ tiếp vào người trẻ tuổi ngồi bên cạnh, “Còn vị này là Mịch La Xích Tâm, phiên dịch của sứ đoàn, tiếng Hán của hắn không tồi đâu nha.”

Chu Kỳ đột nhiên thở dài, khách sáo: “Bỉ nhân Chu Kỳ khi còn sinh sống tại gia hương đã vô cùng thích thú với dân phong Thổ Phiên, không ngờ hôm nay rốt cuộc cũng được trông thấy phong thái sứ đoàn.”

Gã Xích Tổ Nhân Tán kia có vẻ như là người rất kiệm lời, chỉ ngồi uống rượu suông, trong khi Mịch La Xích Tâm thì hăng hái hơn nhiều.

“Ồ? Không ngờ sĩ tử Trung Nguyên cũng có hứng thú với dân tộc man di ta ha.”

Hiên Viên Phù chen vào nói: “Nào nào. Tứ hải giai huynh đại, ít nhất thì ở Lũng Tây này cũng không phân biệt Hoa hạ chư di.”

Mịch La Xích Tâm rất ra vẻ hưởng thụ, nâng chén rượu lên kính Hiên Viên Phù, mồm miệng rào đón: “Vì lời này của Vương gia, ta xin ‘phù nhất đại bạch’[1]!”

Chu Kỳ ngồi một bên oán thầm, cứ làm như Hiên Viên Phù không biết “phù nhất đại bạch” là gì không bằng.

Đột nhiên Mịch La Xích Tâm quay sang hỏi Chu Kỳ: “Công tử vừa nói có hứng thú với dân phong Thổ Phiên, vậy nhất định công tử phải nghe rất nhiều câu chuyện về Thổ Phiên rồi nhỉ?”

Chu Kỳ ngẩn người, xấu hổ đáp: “Kỳ thật, hạ quan kiến thức nông hẹp, chỉ biết chút lẻ về Thổ Phiên mà thôi.”

Không biết là Mịch La Xích Tâm cố ý gây khó dễ hay quá mức thẳng thắn mà cứ lôi kéo Chu Kỳ không buông, chừng như phải hỏi cho ra nhẽ mới thôi.

Chu Kỳ theo bản năng nhìn về phía Hiên Viên Phù cầu cứu, ai ngờ Hiên Viên Phù chỉ dán mắt vào vũ nữ Thổ Phiên, chẳng mảy may ngó nghiêng sang bên này.

Giận đến tím gan, Chu Kỳ cố gắng nặn ra chút ý cười, “Giả diện trang[2].”

Mịch La Xích Tâm sững người, sau thì bật cười ha hả, “Không ngờ Chu huynh cũng là người như thế nha, mà cũng phải, từ xưa anh hùng đã khó qua ải mỹ nhân, bất quá, luận về tư sắc, nữ tử Thổ Phiên chúng ta không kém cạnh mĩ nhân Hán đâu nha.”

Chu Kỳ quét mắt nhìn mấy nàng vũ nữ đang uốn éo bên dưới, thành thật gật đầu.

Rượu qua ba tuần, Mịch La Xích Tâm đột nhiên đề nghị: “Nghe nói trong các bữa tiệc của người Hán đều có đối thơ lệnh rượu. Chi bằng chúng ta cũng học hỏi thử xem sao?”

Hiên Viên Phù nhíu mày, thẳng thừng từ chối: “Chỉ e chư vị đại nhân Thổ Phiên không ưa trò biểu diễn của đám văn nhân mặc sĩ mồm miệng khôn khéo này thôi, bỏ đi, bỏ đi.”

Từ trước tới nay Lũng Tây vẫn là nơi trọng võ khinh văn, đệ nhất tài tử được công nhận chỉ có mình Lô Ngang, mà nay đã bị đày ra canh phòng biên ải, đám văn thần còn lại không vàng thau lẫn lộn thì cũng phần lớn là những người đệm bảng khoa cử như Chu Kỳ. Nếu thực sự phải tỷ thí văn thơ với Mịch La Xích Tâm thì chưa chắc đã chiến thắng được vinh quang.

Mịch La Xích Tâm có chút bất mãn, giây lát sau nhãn tình lại sáng lên.

“Khách quý của ta sẽ được gióng trống thổi sênh đón tiếp. Vương gia có tân khách cũng nên có đàn sáo trợ hứng chứ nhỉ. Ta thấy hay là ngừng màn ca múa tầm thường này lại, thay bằng tấu sáo gảy cầm, được chứ?”

Hiên Viên Phù đánh giá sứ đoàn Thổ Phiên cao to thô kệch, mỉm cười đồng ý.

Sau đó thì gã chẳng cười nổi nữa.

Đầu tiên là Xích Tổ Nhân Tán thổi một loại nhạc cụ có hình thù kỳ quặc, dưới tròn trên nhọn, âm thanh hùng hồn mạnh mẽ.

Chu Kỳ vui vẻ ngồi đệm theo nhịp, Hiên Viên Phù đột nhiên tới gần bên y, khẽ hỏi: “Đó là gì vậy?” – hơi thở của gã phả vào sau tai y, nóng nực.

“Vương gia là người phương Bắc, không biết cũng phải, đó là loa.”

Hiên Viên Phù nhíu mày, “Tuy Bản vương chưa từng đi qua nam Phiên nhưng cũng biết, Thổ Phiên không sản xuất loa.”

Chu Kỳ mỉm cười, giải thích: “Kỳ thật đó là sừng của một loại trâu thần, người Phên gọi đó là loa.”

Mịch La Xích Tâm nhìn về phía Hiên Viên Phù, cười nói: “Vương tử đã diễn tấu nhạc khí xong, chẳng biết hôm nay ta có vinh hạnh được nghe Vương gia biểu diễn không đây?”

Hiên Viên Phù thản nhiên đáp: “Bản vương không thạo âm luật.” – mắt gã đảo qua đám quần thần bên dưới, ai bị ánh mắt của gã lướt qua đều không cầm lòng nổi mà rụt người ra sau.

“Hồ tổng quản, mang Tiêu vĩ của Bản vương ra đây.”

Chừng một chén trà sau, Hồ tổng quản tay nâng một hộp gấm trở lại, cung kính đặt lên chiếc bàn con giữa điện, lại có người đi tới bên vạc thú, điểm huân hương.

Đừng nói là người Phiên, đến cả đám Hán thần cũng chưa có mấy ai được thấy qua danh cầm này, nhất thời cả sảnh điện lặng ngắt như tờ.

“Chu Kỳ, tấu một khúc Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ cho sứ thần nghe.”

Chu Kỳ vén bào quỳ xuống: “Vương gia, hạ quan muốn vì chư vị, tấu một khúc Quảng Lăng Tán.”

Đáy mắt Hiên Viên Phù nháng lên vẻ hung ác, tựa chừng như nhớ về ký ức nào đó không vui.

Chu Kỳ cười khổ, “Bẩm Vương gia, hạ quan từng nói từ sau khi Kê Khang mất đi, trên đời này cũng không còn Quảng Lăng Tán, thứ lưu hành hiện thời chẳng qua chỉ là đời sau ngụy tạo.” – trượt ra một tiếng thở dài, y nói tiếp: “Nhưng kỳ ngộ trong nhà lại lưu truyền một tàn quyển Quảng Lăng, khi còn bé hạ quan được trông thấy, cũng từng nghiên cứu tập tành qua…”

Hiên Viên Phù cúi đầu thưởng thức bình rượu ngọc trong tay, ngắt lời y: “Ngươi là người Giang Nam, vậy cũng đi qua Dương Châu rồi phải nhỉ? Hôm nay là ngày đoàn tụ sum vầy, việc gì phải làm việc xúi quẩy không may, hay, ngươi muốn noi theo Kê Thúc Dạ(Kê Khang, tự Thúc Dạ)?”

Chu Kỳ không cò cưa nhiều lời, y từ tốn đứng dậy, bước từng bước tới giữa điện, quỳ trước án, mở nắp hộp gấm.

Hương khí thanh hàn từ gỗ bào đồng lập tứa trào ra, lấn át cả trầm hương lây phất trên đỉnh vạc thú, sứ đoàn và cả đám quần thần trong điện dường như biến mất trong nháy mắt, thế gian chỉ còn lại có mình y, và chuôi cầm.

Hai tay ấn lên dây cầm, khởi thế.

Y bỏ qua phần mở và loạn thanh, chỉ tấu phần kết, mà trong tám quãng kết đoạn cũng chỉ chọn lấy bốn phần.

Cầm thanh phẫn kích, đinh đang chẳng tận.

Hiên Viên Phù đột nhiên biến sắc, trong khi Mịch La Xích Tâm ngồi bên chỉ liên tục khua môi múa mép: “Thật là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, Kê Thúc Dạ tái sinh đó ư? Vương gia, nghe đoạn ý Tuyệt này xem, hùng hồn biết bao; tới quãng Bi này nữa, tráng liệt nhường nào; cả khúc Hận Phẫn này, qủa là thiên địa động dung; a a, cuối cùng là phần Vong này…”

Hắn ta không còn ba hoa thêm được nữa, bởi ngay khi âm cuối kịp vang lên, huyền cầm đã đứt.

Chu Kỳ bần thần nhìn giọt máu trên đầu ngón tay nhỏ xuống thân đàn, ngấm dần, rồi biến mất.

“Cầm ô uế.” – y thì thào tự nói.

Mịch La Xích Tâm thấy sự im lặng đầy bối rối liền nhảy ra hòa giải, “Trong ‘Thiện tai hành’ của Ngụy Văn Đế[3] có câu ‘Hữu khách phương Nam tới, vì ta đạn thanh cầm’, nay xem ra quả là thích hợp. Vương gia, cầm này ta rất thích, hôm nay cũng coi như là thản thành tương kiến[4], nâng cốc ngôn hoan, chẳng hay có thể tặng cầm này cho tiểu Vương…?”

Đôi mắt Hiên Viên Phù vẫn khóa chặt trên người Chu Kỳ, đáy mắt như tuyết bay liên miên không dứt, lại tựa như mây đen trùng điệp áp thành.

“Vương gia?”

Hiên Viên Phù không buồn nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Để thị vệ ngồi vị trí của mình, dùng tên của mình, thế cũng gọi là thản thành tương kiến?”

Mịch La Xích Tâm sững người, ngượng ngùng phân bua: “Rốt cuộc vẫn không gạt được Vương gia, tiểu Vương cũng chỉ muốn đùa một chút thôi.”

“Cầm này là của một cố nhân tặng ta, là vật Bản vương vô cùng yêu quý, e là không thể tặng cho Vương tử được.”

Mịch La Xích Tâm cười nói: “Quân tử không giành sở hảo của người khác, chủ nhân cầm này là tri kỷ của Vương gia, vậy hẳn cũng phải là một nhân vật bất phàm, không biết Vương gia có nguyện ý giới thiệu cho tiểu Vương hay chăng?” – thấy sắc mặt Hiên Viên Phù vẫn bất di bất dịch, hắn lại bổ sung thêm, “Vị Chu công tử này tiểu vương vừa gặp đã như quen thân, Vương gia có thể cho tiểu Vương mượn y mấy ngày, chờ khi tiểu Vương trở về từ Lạc Kinh hoàn trả được chứ?”

Chu Kỳ vẫn nhìn cầm trong tay, không giận, không oán, tưởng như người vừa mới diễn tấu hoàn toàn không phải y.

Hiên Viên Phù cười lạnh, cao giọng nói: “Chu Kỳ là nam sủng của Bản vương, có thể cho người ngoài mượn được hay sao?”

Dầu ai cũng biết Hiên Viên Phù hành sự kỳ quặc, nhưng suồng sã trước mặt Vương tử Thổ Phiên thế này cũng có chút hoang đường. Nhất thời ai nấy đưa mắt nhìn nhau, chỉ có mình Chu Kỳ là hoàn toàn không đếm xỉa tới, vẫn duy trì dáng vẻ bình thản ung dung.

“Về phần chủ nhân cầm này, quả thực Bản vương vô cùng ái mộ hắn,” – giọng Hiên Viên Phù chợt thấp dần, “Nhưng hắn, đã sớm chết rồi.”

______________

1. Phù nhất đại bạch: Ý nói ‘uống phạt một bát rượu lớn’ (Phù: Bị phạt uống rượu, Bạch: Chén rượu dùng để phạt.) Ở đây mình không edit nghĩa luôn trong câu vì đây là thành ngữ cổ, nhân vật Mịch La Xích Tâm vì muốn thể hiện vốn dùng Hán ngữ của mình nên mới dùng câu này, thế nên mới có suy nghĩ của Chu Kỳ ngay bên dưới, ý mỉa mai Mịch La Xích Tâm khoe khoang tài học ^^! (Vì vậy nên 1 số thành ngữ mà Mịch La Xích Tâm dùng mình cũng không edit hẳn nghĩa mà có chú giải nhé)

Mong là mình hiểu không sai. Ai đọc raw hiểu hơn thì chỉ mình với >_<

2. Giả diện trang: đây là một trào lưu trang điểm của nữ tử đời Đường. Giả là một thứ đá có màu đỏ như son. Lấy phấn trắng làm nền, hai má tô hồng hào, môi cũng đỏ chót(giống với cách trang điểm diễn kịch ngày nay).

4. Thản thành tương kiến: Thẳng thắn gặp thành thật, ý nói hai người gặp nhau thành thật chân thành, không che giấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.