Vọng Giang Nam

Quyển 3 - Chương 20: Năm tháng mãi liền tay



Hiên Viên Phù nâng chén rượu, nội tâm vừa lo vừa sợ không yên. Từ nhỏ gã đã hành sự ngang ngược, có lúc nào mà không quyết đoán. Ngay cả khi ở bên Chu Kỳ, dù cả trước kia hay sau này cũng đều chiếm chủ động phần hơn.

Vậy mà hôm nay phải đợi chờ người khác quyết định vận mệnh của mình, với gã, có lẽ là lần đầu tiên.



Thứ cảm giác này thật khó tả, như đắng lại như ngọt ngào, khi thì cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng như lòng bàn tay, lúc lại thấy xa xăm vô hạn, cùng trời cuối đất.

Gã biết Chu Kỳ đang đứng ở nơi nào chờ gã, nơi đó có thể là hi vọng, cũng có khi là đường cùng.

*

Phương đông dần rạng, mười tám tháng Chạp, đến hẹn đã lên.

Hồ tổng quản loanh quanh bên ngoài cánh cửa Diên Ninh điện, cuối cùng cũng không nhẫn nại nổi mà cất tiếng gọi: “Vương gia?”

Lâu sau vẫn không có tiếng người trả lời, Hồ tổng quản nơm nớp bất an, vừa chực đẩy cửa đi vào thì cánh cửa chậm chạp mở ra.

Hiên Viên Phù sừng sững bên cửa đón nắng mai, hai bên lông mày nhíu chặt, trên gương mặt là một vẻ khó lường bất phân.

“Vương gia…” – Hồ tổng quản khom người hành lễ, lại khẽ gọi một tiếng.

Giương mắt nhìn sắc trời, sương mù bảng lảng, gã hỏi: “Chu đại nhân đang làm gì?”

Hồ tổng quản sững người, “Chu đại nhân nào?”

Hiên Viên Phù bắn cho hắn ánh mắt ‘vô dụng’, Hồ tổng quản mới kịp thời phản ứng, vội vàng sợ sệt báo cáo: “Chu đại nhân đang thu dọn hành trang, hình như hôm nay sẽ đi, còn Chu công tử…”

Hai hàng lông mày gã nhướn lên, “Thì sao?”

“Theo nô tài thấy thì hình như Chu công tử cũng đang thu dọn, chỉ không biết là giúp đỡ hay cũng muốn xuất hành…”

Thở dài một tiếng, gã bảo: “Chuyện gì phải tới có trốn cũng không thoát, qua Hoàng Hoa biệt uyển.”

*

Còn chưa tới Hoàng Hoa biệt uyển đã thấy đoàn nhân mã của Chu Quyết tập kết bên ngoài chờ đợi, lòng dạ gã chợt thấy phiền muộn khôn cùng, đoán chừng hai người họ Chu đang nói lời tạm biệt, hoặc, đang cùng chuẩn bị, gã cũng dứt khoát không vào, kiên nhẫn chờ bên ngoài.

Qua nửa canh giờ, Chu Quyết mới ung dung đi ra, Chu Kỳ đi sau hắn, dáng vẻ lơ đãng.

Chu Quyết vẫn bận bộ triều phục rườm rà quý phái như khi đến, còn Chu Kỳ lại khoác một thân y phục hoa lệ.

Chỉ thấy đầu y đội quan ngọc, thân lụa vân, tay quạt lụa, khóe môi khẽ cong, đáy mắt mang cười.

Tầm mắt y chạm tầm mắt gã, nhoẻn cười, ba phần của thoải mái, ba phần của hối tiếc, bốn phần của quyến luyến.

Tâm can gã chợt nguội lạnh, chớp mắt cái, ba hồn bảy vía đều bay vút đi đâu, chỉ để lại lục phủ ngũ tạng không thể rời chẳng thể xa, làm gã như nhớ lại ngày đó, ngày nhận được tin Chu Kỳ chết, bàng hoàng thất thố, mờ mịt ngẩn ngơ.

“Vương gia, hạ quan quấy rầy lâu ngày, trong Triều còn vài công vụ cần giải quyết, xin cáo từ.”

Chu Quyết đứng trước mặt gã, cười đến châm chọc, hệt như hồ ly vừa thực hiện được gian kế.

Hiên Viên Phù liếm liếm bờ môi khô nứt, nặn ra miệng cười, “Sao lại nói là quấy rầy, Chu đại nhân không chê Lương Châu hoang vu, Vương phủ quê mùa, trọ lại mấy ngày đã là niềm vinh hạnh của Bản Vương rồi.”

Chu Kỳ đứng phía sau Chu Quyết, dù không nói lời nào nhưng vẻ mặt lại như mất kiên nhẫn, chừng như mong muốn đoàn xe mau lên đường.

Hiên Viên Phù cúi đầu, trầm ngâm một lúc, rồi bỗng ngẩng đầu, cười nói: “Bản Vương tiễn các người ra đình nghỉ chân.”

Chu Quyết liếc nhìn Chu Kỳ, “Ý tốt của Vương gia, hạ quan cung kính không bằng tuân lệnh.”

*

Nếu sự đời như con đường quanh co khúc khuỷu, thì năm tháng như trạm nghỉ ngắn dài.

Đang là tiết rét đậm, hoa cỏ điêu linh, gió bắc cuồn cuộn, con đường dưới nắng vàng yếu ớt càng tăng thêm vài phần tiêu điều xác xơ.

Hiên Viên Phù nhìn Chu Quyết, “Bản Vương có thể nói đôi câu với Phượng Nghi không?”

“Tất nhiên.” – Chu Quyết quay ra nhìn Chu Kỳ, “Ta lên kiệu trước.”

Thấy Chu Kỳ gật đầu đáp vâng, hắn liền xoay người đi.

Hiên Viên Phù cảm khái cười, “Không ngờ cũng có ngày này.”

Chu Kỳ ngắm nghía quạt lụa trong tay, “Vương gia quả là người giữ chữ tín.”

Lời nên nói đã nói cả, nhất thời Hiên Viên Phù cũng nghẹn giọng, lại là một quãng yên lặng đầy rối bời.

Rồi đột nhiên, y giơ tay vuốt nhẹ lên hai bên tóc mai điểm sương của gã, “Sau này Vương gia bớt lao lực vất vả đi, cũng ít dồn nén tâm sự đi.”

Ống tay áo y dán lên gò má gã, lụa Tô Châu vào đông càng thêm lạnh lẽo.

Gã cởi áo khoác trên người xuống, choàng lên người y, “Ngươi vốn sợ lạnh, tiết đông tháng Chạp, một đường đông tiến dù ngồi trong kiệu ấm cũng đừng cậy mạnh, mặc dày một chút.”

Y vẫn không để ý, tiếp tục nói: “Ta vẫn thường nghĩ, nếu không có chuyện xảy ra ở Yên Chi sơn, ta và Vương gia sẽ thế nào.”

Gã sững lại, làm ra vẻ tự nhiên phóng khoáng, “Hiểu dĩ vãng không can nổi, biết tương lai có thể theo[1]. Ngươi đã quyết trở về, việc quá khứ, coi như chưa từng phát sinh, cũng không cần nhắc lại nữa.”

Y cúi đầu, “Nếu Vương gia đến Giang Nam, trên dưới Chu gia ta nhất định sẽ quét thềm đón tiếp.” – thấy gã im lặng không nói, y lại hỏi: “Tương giao đã lâu, mà ta vẫn không biết tên tự Vương gia.”

Gã nhẹ nói: “Du Mại.” (bước qua)

Y lẩm nhẩm đọc thầm, “Ưu sầu lòng ta, tháng ngày trôi qua, như mây tan gió thoảng… điển cố Tần Thệ, ý nghĩa lắm.”

Cài nút áo cho y, gã lưu luyến, “Khi dứt mà không dứt, ắt chịu hậu hoạn. Bản Vương cũng chưa đến mức đuổi cùng giết tận, đường xa trời rộng, ngươi…” – tựa chừng như gã nghẹn lại, “Ngươi vạn lần bảo trọng.”

Nghe bốn chữ này, cả hai đều như hoảng hốt, gã thầm than thở, – quả là có chiều lòng y thế nào thì chung quy mười năm vướng mắc vẫn chẳng thể tiêu tan, cõi lòng cũng lạnh như tuyết giá, rồi lại thấy Chu Kỳ kéo khép hai vạt áo, trên mặt cũng nở một nụ cười khó hiểu.

Sau đó là thấy y đột nhiên gật đầu, phất phất tay về phía trước, gã xoay người, thì thấy đoàn xe của Chu Quyết đã từ từ lăn bánh đi. Tấm màn kiệu được vén lên, Chu Quyết bùi ngùi vọng lại, “Vương gia chiêu gọi hiền tài, lấy đức phục nhân, gia đệ ngưỡng mộ Vương gia nhân nghĩa võ đức đã lâu, nay quyết tâm ở lại Lũng Tây góp sức vì Vương gia. Hy vọng Vương gia không chê, quan tâm y nhiều hơn.” – nói rồi quay ra dặn dò Chu Kỳ, “Nếu Tết mà không thấy mặt ngươi, dù có trói ta cũng trói ngươi về.”

Chu Kỳ cười đáp với theo, “Tể tướng ra lệnh, hạ quan không dám không theo.”

Mã xa dần dần khuất bóng, chỉ để lại một hàng cát bụi mịt mù, và vết bánh xe kéo dài nhợt nhạt.

Hiên Viên Phù sực hoàn hồn, kinh ngạc đến tột độ nhìn y, “Ngươi lừa Bản Vương?”

Rốt cuộc Chu Kỳ cũng không nín được bật cười ra tiếng, “Vương gia tự ngẫm lại xem, vừa rồi Chu Kỳ có lời nào lừa gạt ngài?”

Đột nhiên cả người gã loạng choạng gần như sụp đổ, vịn vội lấy bờ vai y.

Chu Kỳ hoảng hốt, “Vương gia!”

Hiên Viên Phù lắc đầu, cười khổ, “Cả bó tuổi rồi, không chịu nổi kinh hoảng, nếu hôm nay bộ xương già cỗi của Bản Vương mà bị ngươi giằng co nữa có khi cái mạng này cũng đứt luôn.”

Chu Kỳ đỡ lấy gã, lòng chua xót, ngoài miệng vẫn cứ cố móc máy, “Tai họa lưu ngàn năm, Vương gia lại còn là quỷ sứ trần thế, theo ta thấy, chỉ sợ cũng sống dai trường cửu như pho tượng Bồ Tát trong miếu kia.”

Gã đứng thẳng người, lại vẫn ngả vào người y, cũng giấu nhẹm đi nụ cười giảo hoạt, “Trước kia, với Bản Vương, mười năm, hai mươi năm hay trăm năm cũng chẳng khác biệt bao nhiêu, nhưng giờ mỹ nhân đã ôm trong ngực, chết vớ vẩn như thế thì thật đáng tiếc quá.”

Hai người cách nhau thật gần, ngay cả hít thở cũng trộn lẫn cả hơi thở của đối phương.

Chu Kỳ thoáng do dự, vươn tay ôm lấy gã, ghé vào tai gã thầm thì, “Lần này ta đã hiểu một đạo lý.”

“Gì?”

“Nếu đã không buông xuống được vậy thà cầm hẳn lên. Trên đời có rất nhiều thứ quá nặng mà một người không thể gánh vác nổi, trước kia ta không hiểu, lúc nào cũng thích bo bo sính cường, kết quả là té ngã, bản thân cũng thảm hại hết nổi.” – y cười cười, như đang hoài niệm.

Gã ngẩn người, đan cài mười ngón tay với y, “Có khốn có khó, có Bản Vương nâng giúp ngươi.”

So với y, tay gã dày rộng hơn, cũng thô ráp hơn, nhưng ấm áp và thật mạnh mẽ.

Chu Kỳ nhoẻn cười.

“Mấy ngày nữa, Vương gia theo ta về Giang Nam đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.