Vọng Giang Nam

Chương 4



Buổi chiều lúc ra ngoài, ta rất không tự nhiên. Nhưng Chu Cố vẫn có dáng vẻ đáng chết kia, vân đạm phong thanh, giống như là buổi trưa không có chuyện cùng ta ăn cơm, cũng không biết bất kỳ lời đồn đại nào. Người này... Chẳng lẽ có thể giả bộ rất giỏi chứ?

Đáy lòng ta thoáng lo lắng, ta quay đầu liếc rất nhiều lần Chu Cố đang đi bên cạnh con lừa.

“Tứ cô nương”, Chu Cố nhìn ta một cái, “Cô có tâm sự gì cũng viết hết trên mặt.”

Ta tức giận quay đầu, “Bởi vì ta là người quang minh chính đại.”

Hắn chỉ cười, đến khi tới nơi dự định mở kênh mương, ta nghe kế hoạch của đầu mục, Chu Cố cũng không hề nói chen vào. Ta vẫn rất tín nhiệm những người có kinh nghiệm, chỉ cần không quá giới hạn, trái ngược lẽ thường, chỉ cần nói cho ta muốn bao nhiêu tiền là được.

Niên đại này mặc dù không có máy vi tính, TV cùng điện, nhưng lòng người lại rất thuần phác. Ta chỉ là cần thu thuế ruộng ít một chút, không làm cho người ta đói chết, những tá điền này liền móc tim móc phổi làm việc miễn phí, làm cho người ta vừa cảm động lại vừa khổ sở.

Nhưng ở thời đại này, quan phủ là một quái vật đáng sợ. Vốn là ta muốn tự mình làm toàn bộ hệ thống thủy lợi trong trang viên, lại bị Chu Cố ngăn cản. Thì ra thuỷ lợi cũng là bộ phận thuộc về quan phủ, nếu động tĩnh quá lớn, có thể sẽ mang phải tội danh “ Tâm địa bất chính”, thật làm cho ta sợ đến toàn thân đầy mồ hôi.

Giống như là thiên tai thì cho dù có lòng lương thiện, lều cháo cũng chưa chắc có thể lập, nếu lập cũng không thể quy mô quá lớn. Xây cầu làm đường là chuyện tốt, nhưng ta cũng không thể làm quá nhiều. Bởi vì ta là nữ nhân thương gia thân cô thế cô, ai cũng có thể khi dễ. Không phải là quan lại trên dưới ta đã hối lộ tốt, Tào Quản gia cùng Chu Cố thay ta nghĩ kế, ám chỉ Huyện lệnh không nên giết gà lấy trứng, mới tạm no bụng bình an.

Nếu không chỉ bằng mình ta sao có thể khai hoang thành công xây dựng hai điền trang thuận lợi như vậy, cũng không biết sẽ bị tịch thu nhà mấy trăm lần rồi... Có thể lý do có thể bịa đặt còn ít sao?

Đến cuối cùng, mảnh đất hoang chỉ có thêm 1 cái kênh mới, còn chưa có bất kỳ hoạt động sản nào, thì đã phải chuẩn bị nộp thuế và hối lộ.

Có lẽ là nhìn khuôn mặt ta u buồn, Chu Cố khẽ thở dài, nhỏ giọng nói, “Tứ cô nương, cô so với phân nửa quan lại đã tốt hơn rồi... Đáng tiếc cô là nữ hài tử, cũng thật may là cô là nữ hài tử.” Hắn im lặng một lát, “Thuế ruộng vẫn nên tăng thêm một chút đi.”

“Trong nhà không có trở ngại, kho đầy lương thực, tại sao muốn tăng?” Ta rất oán giận. Đây không phải là nhà giàu rượu thừa thịt thối, đường đi đầy người chết cóng sao?

“... Đất đai của cô càng ngày càng nhiều, sản lượng lại nhiều hơn người khác hai thành.” Chu Cố lắc đầu một cái, “Tá điền giành đến bể đầu muốn tới giúp cô làm ruộng, cái này đã đắc tội với các điền trang nhà người khác...”

Ta không lên tiếng. Trước đó Tào Quản gia cũng đã lo lắng nói với ta điều này, nhưng ta rất khó có thể tiếp nhận. Đất của ta cơ hồ đều là đất ruộng cằn cỗi, ta nghĩ muốn vỡ đầu mới có thể dựa vào phân bón cùng lương thực phụ để cải thiện. Tranh giành đất đai quá kịch liệt, tá điền vất vả cả năm cũng không thể ấm no, mất hết công lao. Nhưng lại xuất hiện hiện tượng rất khác thường. Rõ ràng tranh giành đất đai đến trình độ rất khoa trương, nhưng đất đai trở thành đất hoang lại càng ngày càng nhiều. Gia chủ thế tộc nhà giàu dĩ nhiên không thể nào tự mình quản lý trang viên, chỉ có thể giao cho bọn hạ nhân trông nom. Thế nhưng loại hạ nhân các thế tộc nuôi trong nhà đến ngũ cốc loại nào cũng không phân biệt được, cũng chỉ biết thu tô thuế mà thôi, mà tá điền lại thờ ơ, không quan tâm.

Vì vậy, tạo thành 1 sự chuyển biến ngày càng xấu, quản lý không tốt, tá điền vô tâm trồng trọt, sản lượng ngày càng thấp xuống. Trên thế gian chuyện tình đều tưởng như đơn giản mà lại không hề đơn giản, làm ruộng cũng giống vậy.

Nhưng địa chủ cũng không suy nghĩ vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ biết đem đầu mục ra trách phạt, tất cả những thế tộc khác cũng làm như vậy. Giống như một đồng học trước kia của ta đã nói, những quan niệm cũ trong sách đều bị thế hệ sau loại bỏ.

Tranh đoạt đất đai là sự thật, dĩ nhiên là phải tìm được phương pháp quản lý tốt nhất. Cho dù không thể giống như thế kỷ hai mươi mốt sử dụng máy móc để cày cấy, nhưng phần lớn các nơi đều giống nhau cùng sử dụng súc vật để kéo cày xới đất, lấy kỹ năng lành nghề để làm nông, sắp xếp hoàn chỉnh công việc, sau đó trừ lúc cày bừa vụ xuân và thu hoạch vụ thu cần tập họp nhân lực bên ngoài còn không đều phân chia đất cho tá điền tự chịu trách nhiệm... Trải qua cải thiện như vậy, ta thu tô thuế ít hơn so với nơi khác, nhưng tiền ta kiếm được ngược lại nhiều hơn họ, sức chịu thiên tai lại mạnh hơn.

“... Ta dụng tâm, chứ không phải như bọn họ đem điền trang thành túi tiền mà thôi.” Ta nhỏ giọng lầu bầu oán trách.

“Nếu như cô là nam nhi, ta tuyệt đối sẽ không để cho cô làm như vậy.” Chu Cố thở ra một hơi, hàm súc mà nói, “Toàn bộ thiên hạ này chỉ có một người có thể được lòng bách tính, coi dân như con.”

“Vậy hắn làm như vậy đi!” Ta không nhịn được cãi lại.

“Tứ cô nương!” Chu Cố lớn tiếng.

Ta im lặng, cảm thấy rất phiền, rất đau xót. Ta đến từ một xã hội mà con người luôn được bảo vệ, tai hoạ lớn nhất là tai nạn xe cộ. Trước kia ta oán trách xã hội hắc ám, nhưng tới nơi này, ta mới biết trước kia ta căn bản không biết cái gì gọi là “ Xã hội hắc ám”.

Mạng người như cỏ rác, ăn bữa hôm lo bữa mai. Ta nhìn không vừa mắt muốn làm chút việc thiện để cho mình an lòng cũng không thể làm gì.

“Ta hiểu rõ rồi, thật xin lỗi”. Ta ưu buồn nói, “Người khác muốn thế nào thì thế đó đi, làm sao chịu được? Ta nói bọn họ sao lại cứ phải tìm người quản lí đi? Dù thế nào đi nữa bọn họ đừng nói cấy mạ, ngay cả hạt giống hình dáng thế nào chắc cũng không biết...”

Chu Cố sửng sốt một chút.

Thảm.

Ta vẫn kiên trì, “người quản lý chắc chắn sẽ có lừa gạt. Thật ra những thế gia có điền trang kia, chủ nhân kiếm một phần, bọn họ muốn kiếm nửa phần, nuôi một đống ăn hại chính là hại tá điền. Còn không bằng để cho ta tự trông nom... Tất cả mọi người tốt. Tá điền có cơm ăn, thế gia giàu có thì túi tiền no đủ, tạo thành thế lợi cho cả 2.”

Hắn nhìn ta thật sâu, ta bị hắn nhìn đến phát sợ.

“Giao cho ngươi, có thể sao?” Nhìn hắn tựa như lơ đãng hỏi.

“Hai điền trang rách nát của chúng ta đều do ta thu xếp ổn thỏa, ruộng còn phì nhiêu màu mỡ vẫn không được?” Ta trừng mắt, “Quy củ điều lệ cũng nên chỉnh lý lại đi, chỉ cần hơi sửa đổi là có thể được.” Ta nghĩ, tính toán một chút, cảm thấy cũng không quá khó. Dù sao rảnh rỗi không có việc làm, thoại bản ta xem cũng chán rồi.

“Đáng tiếc thời này không có “Cò nhà”. Ta nửa đùa mà nói, “Nếu không ta liền đem tất cả đất cho các địa chủ khác thuê... Tránh làm cho người khác ngày ngày đỏ mắt ghen tức.”

Hắn trợn to mắt, “... Ta cần suy nghĩ một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.