Đây là lần đầu tiên ta
nắm vận mệnh của mình trong tay.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, ta cũng không phải là cảm giác an tâm, ngược lại
cảm thấy bước chân hư phù, đáy lòng trống rỗng? Trước kia gặp phải tinh cảnh
gia sản lụi bại, mùa màng thất bát, ta vẫn có thể giữ vững tinh thần chui vào 1
góc nghĩ biện pháp khiến cả nhà có thể sống sót. Hiện tại cái gì cũng có Chu Cố
chuẩn bị tốt thích đáng, ta ngược lại cảm thấy sợ hãi, cảm thấy rất không nỡ.
Ta nghĩ ta là rất sợ, so đối mặt với lao ngục hoặc tử vong còn sợ hơn. Ta cũng
đã từng toàn tâm toàn ý tin tưởng người như vậy, muốn đem cả cuộc đời của mình
giao đến tay người khác, kết quả đều không có ngoại lệ tất cả đều thảm thiết.
Mặc kệ là cha mẹ hay là bạn trai, ta học được... người duy nhất có thể nhờ cậy,
tin tưởng chỉ có chính mình.
Bà vú mong đợi, Tào quản gia mong đợi, ta rất rõ ràng. Nhưng ta không phải là
không tin Chu Cố, mà là ta hoàn toàn không tin quan hệ thân mật và hôn nhân.
Nhưng đây là thời đại mà một nữ nhân chỉ như cây cỏ, ta rất phiền não. Thân thế
bí ẩn của Chu Cố càng khiến ta phiền não.
Ta cuối cùng cảm thấy, hắn ở Tào gia, giống như là Phượng hoàng giữa bầy gà,
sớm muộn gì cũng sẽ bay đi. Nếu ta có thói quen lệ thuộc vào hắn thì đây là sự
thực không thể tưởng nổi. Nhưng trong lúc giặc cướp hoành hành này ta lại hiểu
rõ sự bất lực của chính mình. Đừng nói giữ được sản nghiệp, có thể giữ được
mạng của mình, của người nhà, sợ rằng đều là không thể. Loại cảm giác vô lực
khiến ta từ phiền não chuyển tới nóng nảy, chuyện đúng ra phải nhẫn nại ta lại
cố làm loạn lên với Chu Cố.
“Tiết Lệ, cô rốt cuộc đang giận cái gì?” Chu Cố rất không hợp lễ nghi xông vào
phòng ta, Tiểu Anh hoảng sợ kêu lên.
“Câm miệng.” Ta tức giận nói với nàng, “Đi xuống.”
Tiểu Anh há miệng thở dốc, nàng vừa đi vừa vừa thì thầm lải nhải, nói Chu Cố
không biết xấu hổ, nghĩ muốn chiếm lấy sản nghiệp Tào gia, không biết là kẻ nào
ở bên tai nàng nói năng bậy bạ. Chỉ là điều này càng làm cho ta phiền hơn, bây
giờ còn nói cái gì nữa.
Ta lườm nàng một cái, nàng ngậm chặt miệng, chuyển sang trừng Chu Cố, không cam
tâm tình nguyện đi ra ngoài.
Không thể đối với Chu Cố làm loạn. Ta tự cảnh cáo với chính mình. Ta là nữ nhân
đã trưởng thành chín chắn. “... Ta không thích tự huynh đặt.” Ta tận lực uyển
chuyển hòa bình nói chuyện.
Hắn rất tự động ngồi xuống, rót cho mình ly trà.”Tại sao? A, ta hiểu rồi.” Hắn
tỏ ra vẻ mặt đã hiểu, “Cô không thích mặc áo cỏ, lưng thắt dây tơ.”
... Hắn không biết nữ sinh rất ghét loại người như Kindaichi và Conan (thám tử)
sao? Thôi, năm trăm năm sau mới có Kindaichi và Conan, ta tha thứ cho hắn.
“Huynh không nên xông loạn vào phòng ta.” Ta buồn buồn nói.
Hắn hít một hơi thật sâu, giọng nói có phần đè nén lửa giận, “Ta nhớ được có
người nói qua, nàng không thích đoán tới đoán lui. Thẳng thắn nói, ta cũng
không thích như vậy. Tứ cô nương, cô rốt cuộc đang sợ cái gì? Ta làm sai cái gì
sao? Còn chỗ nào làm chưa được chu đáo sao? Cô cứ nói thẳng đi!”
“Huynh không có sai, huynh làm rất tốt...” Gáy ta nóng lên, “Nhưng ta không
quen, ngộ nhỡ lúc huynh đi rồi ta phải làm thế nào!?”
Hắn đứng bật dậy, dọa ta giật mình, lui về sau một bước, thế nhưng hắn lại tiến
lên một bước bắt được cánh tay ta, mặt không chút thay đổi, nhưng tức giận hiện
ra qua vết bỏng đỏ bừng, khiến khuôn mặt bị thương của hắn càng thêm dữ tợn.
Nhưng thứ dọa ta không phải là khuôn mặt bị thương của hắn mà là sát khí sắc
bén tỏa ra từ nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn của hắn.
“Cô rất mong ta rời đi phải không?!” Hắn rống lên giận dữ, “Hai lần rồi! Tại
sao cô luôn nhắc với việc ta rời đi? Ta không đáng để tin tưởng như vậy sao?!”
Ta thật sự sợ xương cánh tay sẽ bị bẻ gảy... Ít nhất cũng xuất hiện vết rách.
Khí lực của hắn mạnh đến đáng sợ.
Nhưng hắn hiếm khi mất khống chế như vậy, ta ngược lại không sợ, mà trào lên là
nồng nặc bi ai. Thật ra thì, sợ hãi của ta và sự phẫn nộ của hắn cũng rất
giống. Ta không phải đối với hắn sợ hãi, hắn cũng không phải là đối với ta tức
giận.
Chúng ta đều tránh việc đó không muốn đề cập đến, không dám nhắc tới quá khứ.
“Thật ra người làm cho ta bị thương, khổ sở như vậy đều là huynh.” Ta tỉnh táo
nói, “Hiện tại ta thật sự đau muốn chết.”
Tức giận của hắn lúc đến rất mạnh mẽ, khi đi lại rất nhanh chóng. Hắn lập tức
buông tay, vén tay áo của ta lên nhìn, chỗ bị hắn cầm đã thành một mảnh sưng
đỏ, “... Ta đi gọi Tôn đại phu.”
“Không cần!” Ta vội vàng ngăn hắn lại, “Giải thích chuyện này thế nào?” Ta thử
chuyển động cánh tay, ta nghĩ chỉ có chút máu bầm mà thôi, “Lấy thuốc rượu xoa
một cái là tốt rồi.”
Ta đi lấy rượu thuốc, thế nhưng hắn lại nhận lấy, giúp ta nhẹ nhàng xoa chỗ máu
bầm, hối hận không ngừng nhỏ giọng nói xin lỗi ta. Lúc này ta không hề nghĩ đến
chuyện nam nữ thụ thụ bất tương thân, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng.
“Huynh từng có quá khứ, ta cũng có quá khứ.” Ta cũng nhỏ giọng nói, “Huynh
không cần phải nói, ta càng không muốn nói. Ta biết rõ huynh không phải là tức
giận với ta, ta cũng vậy không phải nhằm vào huynh...”
Hắn không nói chỉ tiếp tục xoa máu bầm, một lúc lâu ta mới phát giác hắn lòng
ngón tay có nhiều kén mỏng, mà chúng ta cũng dựa vào quá gần.
Ta lúng túng muốn rút tay lại, hắn ngẩn ra mới buông tay, hai chúng ta đều cùng
lùi một bước, không hẹn mà cùng thở mạnh một cái.
Chúng ta nhìn nhau một lát, không nhịn được cùng bật cười, phá giải không khí
lúng túng.
“... Ta muốn quên quá khứ.” Hắn rốt cuộc bình tĩnh lại.
“Ta cũng nghĩ vậy, “ta nở 1 nụ cười khổ sở, “Nhưng rất khó.”
Chúng ta cũng đều lâm vào trầm mặc. Đáy lòng ta bi ai càng tụ càng dày đặc,
càng khó chịu. Nếu nói ta đau lòng nhất khi mất cái gì chỉ sợ là ta sẽ nói là
“Tin tưởng”. Ta không có cách nào để tiếp tục tin tưởng người nào nữa. Ta chỉ
có thể ngăn cách lòng mình, yên lặng đối tốt với người khác, nhận ý tốt của
người khác cũng không dám tin tưởng.
Không sai, ta có bệnh. Hơn nữa còn là bệnh nan y, không thể chữa khỏi. Cho dù
đã làm người ở hai thế giới, ta vẫn khổ sở không chịu nổi.
Rõ ràng trong tình hình này, ta và Chu Cố rất thích hợp, ta cũng không phải ngu
ngốc, lúc trước không rõ lắm, nhưng sau đó làm sao mà ta có thể không biết Chu
Cố đang muốn chúng ta thử bên nhau. Hắn còn có dũng khí để thử, nhưng ta lại
không có. Đã như vậy, cũng không nên để hắn chờ đợi, không nên cho hắn hy vọng.
“Tử Cố” ta vừa khóc vừa nói, “Ta không phải chán ghét huynh... Chỉ là, ta đã
không có cách để tin tưởng bất luận kẻ nào rồi. Nếu như huynh có thể quên quá
khứ, liền cưới lão bà đi thôi.”
Ta còn tưởng rằng hắn sẽ tức giận, không nghĩ tới hắn lại bình tĩnh.”Bởi vì ta
không thể ra trận làm tướng quân?”
Ta lắc đầu, chỉ là che mặt khóc.”Ta, ta không muốn gả bất luận kẻ nào... Ta, ta
sợ...”
Hắn kéo tay ta xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của ta, “Nàng chán ghét ta?”
Đôi mắt đẫm lệ mông lung, ta khóc sụt sùi mà nói, “Một chút cũng không...
Nhưng, nhưng ta không thể lấy huynh làm chồng, làm chậm trễ huynh...”
“Vậy rất tốt.” Hắn từ trên cao nhìn xuống nhẹ vuốt tóc ta, “Như vậy rất tốt.”
Hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Ta nhìn chằm chằm hắn, quên cả khóc. Ta thật đúng là không biết hắn có ý gì.
Sau đó thái độ của hắn càng làm cho ta không hiểu được. Hắn ở trước mặt người
khác càng thêm kính cẩn cũng gọi ta là Tứ cô nương. Nhưng khi không có ai hắn
lại tùy ý thân mật hơn rất nhiều, gọi ta là Tiết Lệ.
Tuy rằng là như thế, nhưng quan hệ của chúng ta lại hòa hoãn rất nhiều, ít đi
mấy phần dò xét, nhiều thêm mấy phần tự tại. Chỉ là tình hình bên ngoài lại
tương phản, thổ phỉ đã đến 1 lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba...
Cho dù Chu Cố dốc toàn lực, nhưng thổ phỉ tới “mượn lương” càng ngày càng
nhiều, cũng càng ngày càng mất khống chế, thậm chí còn có tin truyền đến “quan
binh bị thổ phỉ đánh bại”. Chu Cố quyết định dứt khoát, cho ta đến hai điền
trang, tập họp tất cả tá điền, những người khỏe mạnh cản ở phía sau, vây quanh
người già, phụ nữ và trẻ con rút lui đến huyện thành.
Ta vội vàng kiểm tra lại quân nhu lương thực, đi theo đội ngũ quanh co khúc
khuỷu rời đi. Thật may là ban đầu ta rất coi trọng việc trồng trọt bằng sức súc
vật, nhờ tá điền nuôi không ít trâu ngựa, cũng làm cho đội ngũ chạy nạn tăng
tốc độ hơn rất nhiều. Thật là vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng.
Ngay sau khi chúng ta vào thành huyện, bọn lưu phỉ dựng cờ Bát Đại Vương Kỳ,
cướp sạch phụ cận nông thôn xung quanh, rồi bao vây huyện thành. Khiến ta sững
sờ chính là Thiên hộ (người đứng đầu cẩm y vệ) và Huyện lệnh vào đêm ngày thứ 2
bị bao vây đã trộm mở cửa thành chạy trốn. Ngàn lính ở doanh trại khi kiểm lại
chỉ có hơn trăm, toàn người yếu ớt vô ích.
Chu Cố cười khổ nói với ta, ta ngơ ngác nhìn hắn.”Làm thế nào bây giờ?” Ta hỏi.
Hắn nhẹ nhàng cười, rũ mắt xuống.” Tiết Lệ, tin tưởng không? Ta lên ngựa có thể
trị quân, xuống ngựa có thể trị dân. Đám ô hợp kia không chịu nổi một kích.”