Nữ giáo viên trẻ tuổi nhíu mày, nhìn Hồng Tuyến đứng trước mặt, thấp giọng: ''A, chuyện này, theo yêu cầu của bà ngoại Cung Linh, tạm thời cứ giấu bé.'' Giáo viên kéo ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống: ''Thật đáng thương, vốn lớn lên từ gia đình đơn thân, bây giờ còn phải quay lại sống chung với người ba vô tâm kia.''
''Cái đó, tôi là bạn của Thái Mỹ Thư. Cô ấy từng nói với tôi rằng muốn đem con sang sống với ba con bé.'' Cô nhìn thoáng qua nữ giáo viên.
Nữ giáo viên cười cười, gật đầu: ''Ừ, dù sao cũng không ai có thể thay thế ba mẹ của mình được. Đã vậy, để tôi gọi con bé tới.'' Giáo viên phất tay, gọi một cậu bé đứng giữ cửa lại dặn dò, nói đôi ba câu, bé trai kia nhanh chóng chạy đi.
Chỉ một lát sau, trước cửa văn phòng xuất hiện thêm một bé gái nhỏ nhắn, mang một cặp kính to màu hồng nhạt, có điểm vâng dạ, rụt rè nhìn Hồng Tuyến.
Thái Mỹ Thư bên cạnh Hồng Tuyến nhìn thấy con gái mình, tức khắc vọt qua đó. Muốn ôm con vào lòng, nhưng chỉ vơ được một khoảng không trống rỗng. Cô suy sụp, ngồi xổm xuống khóc gào trước mặt Cung Linh.
Hồng Tuyến làm bộ như mình không thấy cảnh tượng đó, mà thực tế, cô cũng không có cách nào để Thái Mỹ Thư khống chế cảm xúc của mình lại.
Vì vậy cô vẫy tay với Cung Linh: ''Cung Linh, chị là bạn của mẹ em.'' Bé gái nhỏ tựa hồ hơi sợ hãi người lạ, mắt to nhìn chằm chằm Hồng Tuyến, không nhúc nhích, bàn tay bám cạnh cửa không buông.
''Linh Linh, ngoan, mau đến chỗ chị đi.'' Thái Mỹ Thư rơi lệ nhìn con gái, nghẹn ngào nói, mặc cho không lời nào lọt vào tai con bé.
Hồng Tuyến cười cười, lấy từ trong túi ra một que kẹo bông gòn, quơ quơ: ''Linh Linh yêu nhất là kẹo bông gòn đúng không? Mẹ em nói chị mua tới cho em đó.''
Ánh mắt bé gái lập tức sáng lên, chậm rãi thả lỏng tay, đi xuyên qua người Thái Mỹ Thư, tới trước mặt cô. Hồng Tuyến xé bao ra, đưa kẹo bông cho em. Bé gái nhỏ lại liếc mắt nhìn cô thêm một cái, sau đó cẩn thận nhận lấy, dùng tay xé một mảnh, bỏ vào trong miệng.
''Mẹ em đâu ạ?'' Cung Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hồng Tuyến, thanh âm non nớt đặc biệt dễ nghe, chỉ là lọt qua tai Hồng Tuyến, trong lòng không khỏi men lên một trận chua xót.
''Mẹ ở chỗ này, mẹ ở chỗ này... con ơi....'' Thái Mỹ Thư ngồi xổm bên người con, không ngừng thút thít.
Hồng Tuyến nhíu mi, cảnh tượng thế này, khó mà tránh khỏi cảm giác khổ sở trong lòng.
''Linh Linh, mẹ em đi công tác, qua một thời gian nữa mới có thể trở về. Cô giáo cũng rất hay đi công tác, có phải không?'' Cô nhìn nữ giáo viên trẻ tuổi, dùng mắt ra hiệu.
Nữ giáo viên phản ứng rất nhanh nhẹn, vội vàng gật đầu: ''Đúng vậy, Cung Linh, cô cũng thường xuyên phải đi công tác.''
Cung Linh nhìn kẹo bông tròn trĩnh trong tay, trầm mặc không nói gì.
Ánh mắt Hồng Tuyến đảo qua người em, dịu dàng nói: ''Linh Linh, hôm nay chị đưa em tới nhà bà ngoại nhé?''
''Đứa con gái kia của tôi, là một đứa rất mạnh mẽ.'' Bà lão trước mặt độ khoảng 70 tuổi, eo lưng run rẩy, tay lập cập bưng tách trà, hai mắt vẩn đục, ngồi đối diện Hồng Tuyến: ''Năm đó, mặc cho Tiểu Cung còn nhỏ như vậy, Mỹ Thư không khóc cũng không nháo, ly hôn xong ba tháng sau mới báo cho tôi, một mình nó cũng chẳng cần ai, cứ như vậy mà nuôi lớn Tiểu Cung.''
Hồng Tuyến lặng thinh, người trước mặt cô cũng là một người mẹ, những thống khổ đó cô không thể thấu hiểu, cho nên chỉ có thể im lặng lắng nghe.
''Mỹ Thư à, Mỹ Thư, mệnh con sao khổ như vậy.'' Trên mặt bà không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng so với khóc lóc còn đau thương bội phần: ''Đứa nhỏ này quá cố chấp, đêm đó, con bé một hai đòi đạp xe ra ngoài mua váy cho Linh Linh. Khi đó trời đã khuya, tôi biết thế nào cũng xảy ra chuyện.... Nhưng nó không nghe, không nghe tôi... .Cho nên, đây chính là số mệnh, chẳng thể trách được ai!''
''Me, thực xin lỗi, thực xin lỗi...'' Thái Mỹ Thư nghẹn ngào, đứng cạnh bà lão, nước mắt không ngừng chảy.
Hồng Tuyến lặng lẽ thở dài một hơi, Thái Mỹ Thư đột nhiên vọt tới trước mặt cô, khẩn cầu: ''Hồng Tuyến, cô có thể nói cho mẹ tôi rằng tôi đang ở chỗ này được không?''
Hồng Tuyến nhìn lão bà, bỏ qua lời van nài điên cuồng của Mỹ Thư, cố tỏ vẻ bình tĩnh, mở miệng: ''Bà ơi, toilet nhà bà ở đâu vậy?''
Cô lấy cớ đi vệ sinh, mang Thái Mỹ Thư theo.
''Hồng Tuyến, tôi cầu xin cô. Cô mau nói cho mẹ tôi đi, mẹ tôi khẳng định sẽ không nói ra bên ngoài.'' Thái Mỹ Thư nhìn cô gái đang đứng trước gương, cô rõ ràng không hiểu một chút nào về người này, vì sao cô ấy có thể nhìn thấy mình? Cô ấy có vẻ là người tốt, nhưng lại giống như ẩn chứa một bí mật không thể tiết lộ.
Hồng Tuyến lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, châm một điếu, ánh sáng đỏ rực từ từ rọi lên, cô nhìn mình trong gương. Nhan sắc cô mỹ lệ, không khỏi khiến người khác ghen tị, chỉ là không hiểu vì sao cô có cảm giác mọi chuyện đang dần chuyển hướng bất ngờ, theo một cách thức mà cô không thể đoán được.
''Hồng Tuyến, chuyện cô có thể nhìn thấy người đã khuất, tuyệt đối không thể nói cho người khác.'' Cô đột nhiên nhớ tới lời Thẩm Nhược, ánh mắt anh nghiêm trọng.
''Nếu tôi nói ra thì sao?'' Cô hỏi.
Anh cười cười: ''Không biết, không một ai biết được chuyện gì sẽ phát sinh.''
''Hồng Tuyến, có được không?'' Thái Mỹ Thư nài nỉ.
Hồng Tuyến rít một hơi thuốc lá, nhả tầng khói xám: ''Cứ làm theo phương pháp của tôi đi, Mỹ Thư.''
Thái Mỹ Thư nghe ra ý cự tuyệt, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ mất mát, nhưng cuối cùng cô vẫn gật gật đầu, mở miệng: ''Tôi đích xác không có tư cách gì để yêu cầu như vậy, Hồng Tuyến tiểu thư chịu giúp đỡ, đã là may mắn của tôi.''
Hồng Tuyến chưa hút xong đã ném điếu thuốc vào trong thùng rác, bật quạt thông gió, mở cửa đi ra.
''Bà ơi, Mỹ Thư trước khi mất, có nói qua với cháu, rằng muốn đem Cung Linh về ở với ba con bé.'' Cô nói ngắn gọn suy nghĩ của mình.
Bà lão hơi hốt hoảng, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn khó mà tiếp thu được, bà đỡ bàn đứng lên, hốc mắt chảy xuống hai giọt nước mắt đục ngầu, nhìn đỉnh đầu của cô, lầm bầm nói: ''Là như vậy sao, là ý muốn của Mỹ Thư ư? Vậy mau đem Linh Linh về đi.''
''Nhưng mà, hiện tại bọn cháu không thể nói cho con bé biết rằng mẹ bé đã mất. Bé vẫn còn quá nhỏ, những loại chuyện như vậy, vẫn nên tránh để bé biết. Cháu cũng không hi vọng tuổi thơ Linh Linh sẽ bị chuyện này ảnh hưởng.'' Hồng Tuyến tận lực đè thấp giọng, tránh để cho Cung Linh ở trong phòng nghe thấy.
''Vậy cháu muốn giải quyết như thế nào?''
Cô đứng dậy, cầm áo khoác lên, chuẩn bị rời đi: ''Cháu cần một ít thời gian để suy nghĩ, sau này cháu lại đến ạ.''
Cô hướng bà lão khom lưng chào tạm biệt, rồi quay người rời đi.
Hồng Tuyến trở về nhà, Thái Mỹ Thư nói đêm nay muốn ở lại bên cạnh con gái, nên cô về một mình.
Trong đầu cô một mảnh hỗn loạn, làm sao để nói với Cung Linh, rằng mẹ của em sẽ vĩnh viễn không trở lại? Còn có người ba kia, liệu người đàn ông đã từng vứt bỏ vợ và con gái mình, có thể chấp nhận Cung Linh không? Đã bốn năm qua đi, anh ta hẳn cũng đã có gia đình riêng, thậm chí cũng có thể đã có con, hơn nữa, mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng. Tương lai của đứa nhỏ Cung Linh kia thực khiến người ta lo lắng mà.
Bước ra khỏi thang máy, cô dừng lại trước cửa nhà mình. Ánh đèn sáng hắt ra từ bên trong, lọt qua khe nhỏ, cô cong khóe miệng, vừa mới lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa, liền nghe thấy một giọng đàn ông.
''Tiểu tử, cậu ở đây bao lâu rồi?''
Thanh âm này.... Tay vặn chìa khóa của cô hơi ngưng lại, trên trán nháy mắt liền toát ra mồ hôi, cô nghe trong đầu mình có giọng nói nho nhỏ vang lên ''chạy ngay đi'', vừa mới lùi hai bước, liền đụng phải Triển Vũ Hàng.
''Ui, Hồng Tuyến, cậu trở lại rồi hả.''
Câm miệng! Cô hoảng loạn nhìn cửa nhà mình, tức giận tới mức thiếu chút nữa bịt kín miệng cậu ta lại.
''Sao vậy? Tôi nghe mẹ nói rằng cô chú tới chơi, tôi qua thăm một chút.''
Hồng Tuyến không nói hai lời đạp cậu ta một phát, sau đó hung hăng đẩy cậu ra ngoài hành lang, vừa lúc đó, cửa nhà cô mở ra, một người phụ nữ tầm 50 tuổi bước tới, nhìn hai người Hồng Tuyến cùng Triển Vũ Hàng, buông một câu: ''Hồng Tuyến, con bao nhiêu tuổi rồi, còn ầm ĩ với Vũ Hàng như vậy. Sao còn chưa mau vào nhà.''
''Chào dì, con vào ngay.'' Triển Vũ Hàng hướng cô nở nụ cười xấu xa, sau đó đẩy tay cô ra, từ dưới cánh tay của mẹ Hồng Tuyến chui vào nhà. Cô bất đắc dĩ bĩu môi, không tình nguyện mà bước vào.
''Tiểu Hồng Tuyến, con mới đi đâu về?'' Ba nhìn thấy cô, bước tới mấy bước, duỗi tay chỉ bọn Thẩm Nhược, Tô Dã trên sofa: ''Bọn họ là ai? Vì sao lại ở trong nhà con?''
Hồng Tuyến thực sự hoảng loạn, nhưng vẫn giả bộ tỏ vẻ bình thường, giới thiệu từng người một. Ba cô vẫn không buông tha: ''Hồng Tuyến, con coi trọng đứa nào?''
Cô tức đến muốn phun ra búng máu, hoang mang đi đến sofa, hung hăng trừng mắt với Triển Vũ Hàng, ngồi phịch xuống bên cạnh cậu ta.
Tránh xa việc bức hôn của ba mẹ, chính là chân ái của đời cô!
''Mẹ, hai người sao lại tới đây? Cũng không nói trước một tiếng.'' Hồng Tuyến liếc gạt tàn thuốc trên bàn, tâm muốn nhảy vọt ra ngoài.
''Tôi biết tôi biết.'' Triển Vũ Hàng giơ tay lên, đặt lên vai cô: ''Do mẹ tôi gọi đấy.''
''Cậu còn nhiều lời?'' Cô không kiên nhẫn đẩy tay cậu ta ra, trừng mắt: ''Cậu tới đây làm gì?''
Triển Vũ Hàng muốn nói gì đó, di động đột nhiên reo lên, cậu ta chỉ nhìn thoáng qua màn hình, lập tức cười hì hì đứng lên: ''Người bận rộn như tôi không có thời gian để tán chuyện phiếm với cậu đâu, bạn gái tôi gọi, thế nhé, cô, chú, cháu xin phép đi trước.''
Nhìn Triển Vũ Hàng chuồn đi, cô càng thêm khẳng định, mẹ nó, chắc chắn cậu ta cố ý kéo mình vào!
''Ba mẹ, không có chuyện gì thì hai người cứ về trước đi, con còn có việc, buổi chiều công ty...'' Hồng Tuyến nói.
''Chị, không phải chị từ chức rồi hay sao? Còn có, Thẩm Nhược là bạn trai chị đúng không?'' Tô Dã nhìn cô, ngây ngốc hỏi một câu, trực tiếp cắt đứt nửa lời sau của cô.
Nhìn ba mẹ trợn lớn hai mắt, khóe miệng Hồng Tuyến giật giật, Tô Dã, hỗn tiểu tử này.....