Vọng Khâu

Chương 14



Edit: Cháo

Tôi lục weibo tác giả mấy lần mà không tìm được đoạn bị cắt bà con ạ, gia chủ đã cố hết sức rồi, húp nước suông thôi nhen╰(‵□′)╯

~~~~

Thương Việt trông nhìn rất yếu ớt, hô hấp dồn dập, gân xanh ẩn hiện trên cổ, hắn đè Hạ Thanh Lâm bên dưới vốn chỉ để ngăn cậu lại, nhưng lại tạo cơ hội tuyệt vời cho Hạ Thanh Lâm.

Hạ Thanh Lâm vươn người ôm lấy bả vai đang vùng vẫy của Thương Việt, cậu không với tới môi hắn, nên chỉ hôn lên cằm và hầu kết, đầu lưỡi trơn trơn mềm mại đảo tròn trên xương yết hầu. Nửa tháng nay Hạ Thanh Lâm bị những giấc mơ và thực tế hành hạ cho sắp phát điên rồi, lời nói của Thương Việt khiến cậu cảm thấy rét lạnh tổn thương, nhưng trong mơ hắn lại gọi tên Hạ Thanh Lâm với giọng điệu dịu dàng tựa như đang gọi người hắn quý trọng nhất vậy.

Xấu xa như thế, nhưng buồn cười nhất là, Hạ Thanh Lâm lại luyến tiếc.

Cậu không dối lòng được, cậu thích hắn.

Rung động từ cái nhìn đầu tiên, cứ như hơn hai mươi bốn năm cô đơn tĩnh lặng của cậu đều là để chờ Thương Việt xuất hiện vậy.

Mắt cậu mờ đi, không chịu được nữa mà khóc lên, “Thương Việt… sao anh lại quá đáng như vậy? Em đâu có làm gì sai chứ?”

Cậu vừa khóc vừa dâng lên nụ hôn của mình, không giữ lại chút nào.

Đầu lưỡi cậu thành công chiếm đất, ngón tay cũng men theo bờ vai chui vào áo ngủ của Thương Việt, vuốt ve đường cong bắp thịt cường tráng trên cánh tay hắn, yêu thích không muốn buông tay, trong đầu cậu thoáng qua một suy nghĩ — đây không phải lần đầu tiên cậu sờ thế này, xúc cảm và phản ứng đều quen thuộc vô cùng.

Cậu ngẩng đầu nhìn mắt Thương Việt, ánh xanh lục đã phai đi khôi phục lại màu đen thẳm, bên trong phản chiếu lại gương mặt của Hạ Thanh Lâm.

Khóc trông xấu thật, Hạ Thanh Lâm hít mũi, bôi nước mắt lên tay áo Thương Việt.

“Anh nói đi, anh đừng có như vậy nữa, cứ như em đang nợ anh ấy.”

Suy nghĩ của Thương Việt chậm chạp trở về, hắn chống tay nâng người lên, hạ mắt xuống nhìn Hạ Thanh Lâm, bất đắc dĩ nói: “Nói gì chứ?”

“Em và anh ấy rốt cục có quan hệ gì không?”

“Có.”

“Luân hồi chuyển thế?”

Thương Việt dùng sự im lặng làm câu trả lời, nhưng dường như hắn không nghĩ quá nhiều đến đề tài này, chỉ chốc lát sau, hắn bỗng đến gần Hạ Thanh Lâm, vùi mặt vào cổ cậu rồi nhanh chóng nâng lên, hỏi: “Em không đi gặp tên kia?”

Hạ Thanh Lâm còn đang chìm trong ham muốn, không kịp phản ứng: “Ai cơ?”

Thương Việt không muốn nói ra tên của kẻ kia, hắn nhíu mày, Hạ Thanh Lâm hiểu ra bật cười, vòng lấy cổ Thương Việt dán người mình lên, hôn một đường từ cổ đến gò má rồi đến dái tai Thương Việt, còn nói: “Anh ghen hả.”

Thương Việt muốn đẩy cậu ra, nhưng chỉ kéo được áo sơ mi của cậu, sau đó đập vào mắt chính là da thịt trắng nõn trơn bóng.

Hạ Thanh Lâm cong môi cười, đầu ngón tay gõ nhẹ lên gáy Thương Việt, gõ ra cảm giác tê rần, ý đồ quyến rũ rõ ràng.

“Em không đi gặp tên kia?” Thương Việt vẫn còn ậm ờ với cậu.

Hạ Thanh Lâm cởi cái áo sơ mi đã không còn hình dạng gì ra ném xuống, rồi lại cởi khuy quần dài, vừa cởi vừa nói: “Anh là yêu còn gì? Sao chuyện này cũng không nhìn ra thế?”

“Tại sao không đi gặp hắn ta?”

“Bởi vì đêm nay trăng tròn, anh cần em.”

Con ngươi Thương Việt co lại, “Sao em biết —“

“Trong mơ, em thường mơ thấy một sơn động mờ tối, từ cửa hang có thể thấy ánh trăng sáng tỏ, trong động có một chiếc giường đá, chúng ta làm chuyện đó đó trên đấy.”

Thấy Thương Việt không phản ứng gì, Hạ Thanh Lâm không khỏi tự giễu: “Sao? Xúc phạm anh, hay xúc phạm đến người anh yêu?”

Thương Việt mãi mới thoát khỏi cơn khiếp sợ, hắn không nói lời nào hạ người xuống, hôn một cái lên dấu răng trên đầu vai Hạ Thanh Lâm.

Chỗ đó rất nhạy cảm, Hạ Thanh Lâm thở hổn hển, hốt hoảng ôm lấy cổ Thương Việt.

...

“Khâu, Khâu Khâu hình như đang cào cửa —” Trong động tác đưa đẩy Hạ Thanh Lâm bắt được một tia lý trí.

Thương Việt không thèm để ý xoay ngón tay, động tĩnh bên ngoài cửa lập tức dừng lại. Hắn tiếp tục đâm sâu vào trong, sau đó nâng mặt Hạ Thanh Lâm lên hôn một cái, hai cánh môi quấn lấy nhau, xúc cảm xa cách đã lâu khiến hắn không kiềm soát được bản thân.

Phòng ngủ ở tầng 19 thật ra không nhìn thấy rõ được mặt trăng, nhưng trong tầm mắt mông lung ngấn lệ Hạ Thanh Lâm lại nhìn thấy rõ ràng màu trăng sáng trong không tỳ vết, giống hệt vầng trăng nơi cửa hang mấy trăm năm trước.

Hạ Thanh Lâm đột nhiên cảm thấy, giấc mơ kia có thể không chỉ là mơ, có lẽ nó đang ám chỉ điều gì đó với cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.