Vọng Khâu

Chương 18



Edit: Cháo

Trước kia hiểu biết về chó sói của Hạ Thanh Lâm đến từ chương trình thế giới động vật và sách học Ngữ văn, trong đó nói chó sói hoặc là tàn bạo hoặc là giảo hoạt, nhưng vì sao hai con sói nhà cậu chẳng có chút dã tính nào, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn, chẳng khác gì thú cưng.

Hôm nay Hạ Thanh Lâm tăng ca, lúc về nhà đã gần 9 giờ rồi, tắm táp xong, cậu vừa dùng khăn lau tóc vừa đi về phòng ngủ, cửa vừa mở ra cậu tức thì hít vào một hơi khí lạnh.

Thương Việt hóa về nguyên hình nằm chềnh ềnh trên giường, chiếc giường 2m gần như không đủ cho hắn nằm, hắn để gối một bên gác đầu lên đó, đuôi rủ xuống đất, răng móng sắc nhọn đã giấu hết đi, bên cạnh ổ chăn nhăn nhúm là Khâu Khâu lớn chừng bàn tay.

Lần đầu tiên thấy nguyên hình của Thương Việt, Hạ Thanh Lâm bị dọa thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng vì đó là Thương Việt, cậu bình tĩnh lại rất nhanh.

Nhưng phải nói thật, nhìn thấy một con sói lớn nằm trên giường mình không chút phòng bị nào, cậu vẫn bị dọa cho giật mình.

Cậu vừa đi tới, Thương Việt đã mở mắt ra, hắn lười biếng giơ một chân lên, Hạ Thanh Lâm lập tức chen vào, chôn mặt lên người Thương Việt cọ một cái rồi lại thổi khí vào tai hắn, “Đại cẩu lười.”

Thương Việt ngáp một cái, không thèm để ý.

Hạ Thanh Lâm quay sang bên kia, xoa xoa Khâu Khâu ở trong chăn, cậu gãi đệm thịt và cái bụng nhỏ của nó, cười nói “Tiểu cẩu lười.”

Khâu Khâu lập tức tỉnh lại ôm tay Hạ Thanh Lâm, không phục nói: “Con là sói, không phải chó!”

Thương Việt khôi phục hình người, dựa vào đầu giường cài nút áo ngủ, nghe Khâu Khâu nói vậy xùy một tiếng, “Bị chó đè xuống đất đánh, còn không biết xấu hổ mà nói mình là sói?”

Khâu Khâu nghe vậy mà tủi thân, đôi mắt ầng ậc nước, đáng thương nhìn về phía Hạ Thanh Lâm, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử gầm nhẹ, Hạ Thanh Lâm sao có thể không đau lòng được chứ? Cậu đập vào tay Thương Việt, rồi ôm Khâu Khâu vào lòng dỗ dành.

Khâu Khâu gác đầu lên vai Hạ Thanh Lâm khóc một hồi, lắp bắp nói: “Ghét, ghét lão đại.”

Hạ Thanh Lâm vỗ về cái mông nhỏ của nó, nhịn cười nói: “Được, chúng ta không cần anh ấy nữa.”

Lúc này Khâu Khâu mới hả giận, nhảy qua bên giường cắn giằng nút áo ngủ của Thương Việt, trước khi Thương Việt đưa tay đánh thì nó đã chạy vèo ra phòng khách như tên lửa.

Mấy ngày trước Hạ Thanh Lâm mua cho nó một chiếc giường nhỏ, giường có bốn vách ngăn xung quanh như cũi của trẻ sơ sinh, trên đỉnh còn treo năm cái đồ chơi, Khâu Khâu thích lắm, ngày nào đi ngủ cũng chổng 4 chân lên, thở hà hà quơ bắt đồ chơi, giờ nó cũng không muốn chen chúc ngủ giữa Thương Việt và Hạ Thanh Lâm nữa.

Lại nói, nó có chen cũng không được, mà nếu được thì cũng sẽ bị Thương Việt quẳng xuống đất.

Hứ, nó chả thèm đâu.

Khâu Khâu nằm trong giường, Hạ Thanh Lâm đắp chăn, sau đó cúi người hôn lên đầu nó một cái, “Ngủ ngon.”

Khâu Khâu ngẩng đầu liếm cằm Hạ Thanh Lâm, “Trước kia cha không nói như thế, cha sẽ nói là, Khâu Khâu, tối nay mơ đến thịt xương ngon ngọt nhé.”

Hạ Thanh Lâm sửng sốt, cười nói: “Vậy sao? Để cha nói lại.”

“Khâu Khâu, tối nay mơ đến thịt xương ngon ngọt nhé.”

Khâu Khâu toét miệng cười, “Cha, tối nay cha mơ đến Khâu Khâu nhé.”

Trở lại phòng, Thương Việt vẫn còn đang cài cúc áo, chỉ còn một cúc cuối cùng, Hạ Thanh Lâm nhào tới ngăn hắn lại, “Dù sao cũng phải cởi ra.”

Thương Việt ngủ rất nhiều, bởi vì hắn sống quá lâu, cô độc lâu quá rồi, những năm Thanh Lâm vắng mặt, hắn không có ai trò chuyện cùng, ngủ hè rồi lại ngủ đông, từ mùa xuân đến mùa thu.

“Anh cởi cho em xem đi.” Thanh Lâm nằm trên người Thương Việt, đầu ngón tay vòng quanh cúc áo, mắt cong cong nhìn hắn.

Giờ Thương Việt không từ chối Thanh Lâm nữa, cậu bảo gì hắn sẽ làm đó.

Áo ngủ mở ra hai bên, lộ ra vóc người cường tráng khỏe mạnh, Thanh Lâm nuốt nước miếng một cái, cúi đầu dọc theo cơ bụng của hắn hôn dần lên trên, cậu có thể cảm giác được Thương Việt đang động tình, bị kích thích không thể kiềm chế được.

Thương Việt xoay người đè cậu xuống, vừa hôn vừa gọi tên Thanh Lâm.

Hạ Thanh Lâm vuốt ve mặt hắn, “Em biết anh đang gọi tên em.”

Thương Việt đột nhiên dừng lại, “Tôi không nghĩ đến em ấy.”

Hạ Thanh Lâm bị phản xạ của hắn làm cho dở khóc dở cười, “Anh muốn nghĩ đến anh ấy em cũng không trách đâu, dù sao em và anh ấy là một người.”

“Không phải, em đừng cố ép bản thân,” Thương Việt cầm lấy tay Hạ Thanh Lâm, vẻ mặt nghiêm túc lại thành khẩn: “Không phải vì em ấy mà em mới tồn tại, em lớn lên trong vòng tay cha mẹ em, không liên quan đến việc luân hồi chuyển thế, hơn nữa nếu tôi không xuất hiện, có lẽ em sẽ sống vui vẻ hơn.”

Hạ Thanh Lâm tức giận cắn lên môi Thương Việt, “Lại nói ra lời ngu ngốc rồi.”

“Tôi —“

Hạ Thanh Lâm giành trước: “Nhưng vừa sinh ra trên người em đã mang theo dấu vết của anh rồi, em đã định trước phải gặp anh, kiếp trước không thể sống bên anh bạc đầu giai lão, kiếp này em không thể có bất kỳ hối tiếc nào được.”

“Nhưng em —“

“Đúng là trước kia em chống cự lại thật, nhưng đó là vì ghen, em cảm thấy trong lòng anh chỉ có anh ấy, nhưng giờ em đã nghĩ kĩ rồi, cứ rúc vào sừng trâu sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ lãng phí thời gian của chúng ta thôi.”

“Thanh Lâm, em đừng tự ép mình.”

“Em không ép gì cả,” Hạ Thanh Lâm ôm cổ Thương Việt, bất đắc dĩ nói: “Em cam tâm tình nguyện, em là Hạ Thanh Lâm, cũng là Đường Thanh Lâm, cho dù là mấy trăm năm trước hay là hiện tại, em chỉ thích một người sói tên là Thương Việt, hơn nữa sẽ không chùn bước đâu.”

Hạ Thanh Lâm vừa nói xong, trước ngực truyền tới cảm giác đau nhói, không để cậu kịp phản ứng, cơn đau bỗng trở nên dữ dội, giống như có một viên đạn xuyên qua tim, đánh nát linh hồn của cậu vậy.

Cậu đau đến ngất xỉu.

Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng choang, cậu mở mắt trong cơn mờ mịt, chậm một lúc, Thương Việt cũng cảm giác được động tĩnh của cậu thì vội vàng nhích lại gần.

Thanh Lâm ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nghiêng đầu tựa vào ngực Thương Việt, cậu cảm nhận được nhiệt độ thân thuộc, giống như ở trong sơn động rét buốt mấy trăm năm trước, chỉ có dựa vào hắn mới cảm thấy ấm áp lên được.

Cậu cọ trán lên ngực Thương Việt, môi hé ra, gọi: “Tướng công.”

~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.