Vọng Khâu

Chương 20



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

Thương Việt của 200 năm trước, còn chưa trầm lắng ít nói như bây giờ, lúc đó hắn nổi danh là kẻ điên trên núi Vọng, bởi vì được sinh ra bởi người sói và loài người, vừa sinh ra hắn đã có thiên phú hóa thành hình người mà những người sói khác tha thiết mơ ước, nhưng hắn không quý trọng nó, hắn ghét bỏ dạng người, rất thích đánh nhau, không sợ trời không sợ đất, có kết thù gây oán khắp nơi thì hắn cũng không thèm để ý chút nào, chỉ hận mọi thứ không thể dùng nắm đấm để giải quyết.

Hắn cảm thấy thiên tính của sói chính là như vậy, nhưng những người sói khác lại không nghĩ giống hắn.

Tộc người sói ra đời từ thời viễn cổ, cùng với sự sinh sôi nảy nở của loài người, lãnh địa của người sói ngày càng giảm đi, hơn nữa trong loài người xuất hiện thuật sĩ, người sói bị coi là yêu vật xui xẻo nên càng rơi vào thế diệt vong, cho tới hiện tại, tất cả những người sói còn sống trong tộc đều di chuyển hết đến núi Vọng phương Bắc, cách xa loài người, sống cuộc sống tự tại.

Nhưng mấy chục năm trước bỗng xuất hiện một tin đồn, ăn tim người có thể giúp cho việc biến hóa thành hình người, vì vậy những người sói trẻ tuổi đã chán ngấy việc ở mãi trong núi Vọng bắt đầu rục rịch nghĩ đủ loại biện pháp, hoặc dùng tiền hoặc dùng nữ sắc, dụ dỗ con người vô tội vào núi, sau đó giết người moi tim.

Đường Thanh Lâm chính là một trong những người bị dụ vào núi.

Nhưng cậu bị lừa không phải vì tiền bạc hay sắc dụ, mà đơn giản là vì xui xẻo.

Từ nhỏ Đường Thanh Lâm đã là người có vận xui quấn thân, năm tuổi cha mẹ chết, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, mười tuổi đến nhà một thân hào làm đầy tớ, còn chưa được mấy năm, thân hào đó bệnh chết, ba người con trai chia nhà phân tài sản, Đường Thanh Lâm và những người làm ở nhà cũ bị đuổi đi. Sau đó cậu đến làm tiểu nhị ở Xuân Huy quán nổi danh trong huyện, lúc bấy giờ mới có chỗ nương thân.

Xuân Huy quán là điểm đến phong lưu, buổi tối đều là tiếng đàn ca hát nhảy múa không ngừng, Đường Thanh Lâm phải bưng trà rót nước bận bịu đến buổi đêm canh ba mới về được nhà, nhưng so với việc ở nhà một mình, cậu thích chỗ náo nhiệt hơn, dù gì cũng phải ở lại đến cuối mới được về, ông chủ thấy cậu biết điều an phận, thỉnh thoảng cho cậu thêm tiền thưởng, nhưng vận khí của cậu cứ mãi xui xẻo, toàn bộ tích góp trong hai năm giấu dưới gối bị kẻ gian trộm mất mấy ngày trước, cậu lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Hôm đó cậu bị ông Vương chuyên chưng cất rượu kéo đi đưa rượu ở thành Bắc, ông Vương nói sẽ chuyển trước một nửa số tiền cho cậu nên Đường Thanh Lâm đi theo, nhưng ra khỏi thành Bắc rồi mà ông Vương vẫn không dừng xe la lại, cứ một đường đi khỏi thành Bắc, Đường Thanh Lâm càng ngày càng thấy không ổn, lúc định nhảy khỏi xe, sau gáy bị đập một cái.

Chuyện sau đó cậu không biết gì cả, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Bốn phía u ám lặng như tờ, cách đó không xa chợt có tiếng chim hót cùng với tiếng sói tru qua lại trong rừng, sau đó lại khôi phục sự tĩnh lặng, Đường Thanh Lâm ngừng thở, không dám nhúc nhích dù chỉ là ngón tay, lại qua thời gian uống cạn một chun trà, dường như không có nguy cơ gì rình rập, lúc này cậu mới dám mở mắt ra, nhìn về phía mặt trời chiếu vào, nương theo nguồn sáng yếu ớt, cậu mới nhìn rõ mình đang ở đâu.

Là một hang động, xung quanh trống trơn, gần như không có dấu vết của người ở. Hang này cửa hẹp trong rộng, giống như bình Tỵ Yên* nằm ngang, trước cửa hang có thể lờ mờ nhìn thấy cỏ dại mọc dày đặc, tựa như một nơi trú ẩn tự nhiên.

bình Tỵ yên

Đường Thanh Lâm quan sát xung quanh, cố gắng ngồi dậy mà không để phát ra âm thanh gì, đang định đứng dậy thì nhìn thấy một bóng dáng khổng lồ đi tới từ cửa hang, trong nháy mắt che đi tất cả ánh sáng trong hang động.

Đó là một con sói to lớn hùng tráng, tai dựng đứng, lông đen nhánh, đôi mắt màu xanh lục hiện lên vẻ khát máu tàn bạo.

Đường Thanh Lâm lại bị dọa cho ngất xỉu.

Trước khi trong đầu xuất hiện một đống sao nhấp nháy, cậu nhìn thấy con sói lớn kia hình như biến thành hình người, cậu choáng váng nghĩ: Kia có phải là người Diêm Vương phái tới bắt mình không? Chút nữa mở mắt ra chắc mình đang ở trong âm tào địa phủ rồi.

Nhưng cậu bị cơn đói làm tỉnh, dạ dày quặn đau dữ dội, mắt vừa liếc một cái thì nhìn thấy con sói lớn kia đang nằm cách đó không xa, sau khi thấy cậu tỉnh lại, nó đang nhàm chán ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Tim Đường Thanh Lâm vọt lên đến cổ họng, cả người cũng cứng đơ lại, ngay lúc ấy, sói lớn hóa thành hình người, tuổi chạc 18, mặc y bào màu đen kì quái, vóc người vô cùng cao lớn, khuôn mặt anh tuấn mang theo nét dã tính, hắn liếc Đường Thanh Lâm một cái, “Muốn ngất tiếp à?”

Đường Thanh Lâm đờ đẫn lắc đầu, không dám nói câu gì. Đôi mắt trần trụi này của cậu đã nhìn thấy câu chuyện vẽ trong sách biến thành sự thật rồi.

Một con sói biến thành người trong nháy mắt.

Người đàn ông duỗi người đi tới cửa hang, nhìn tình huống bên ngoài, sau đó quay người lại nói với Đường Thanh Lâm: “Bọn họ đang tìm cậu, tăng thêm người đi tuần tra, tạm thời không đi đâu được.”

Đường Thanh Lâm nghe mà mơ màng, “Ai tìm ta?”

“Đám chó sói muốn ăn cậu.”

“Ăn ta?”

“Đúng vậy, lột da cậu, móc tim cậu ra, phần thịt dư lại chia cho đám đàn bà con gái.”

Đường Thanh Lâm nghe mà rợn tóc gáy, cậu lớn lên ở phương Bắc, từ nhỏ đã nghe chuyện kể về yêu quái sói* ăn thịt người, vốn cứ nghĩ đó chỉ là chuyện thần quái để dọa người khác, ai ngờ nó lại xảy ra ngay trước mắt mình, cả người cậu run lẩy bẩy, câu kêu cứu vừa định thốt ra, lại dừng ngay bên miệng.

*gốc: 狼妖 lang yêu

Trước mắt cậu, cũng là một yêu quái sói.

“Đừng có ảo tưởng, ta chả thèm ăn cậu đâu, cậu có ngon như thịt dê không?”

Đường Thanh Lâm vội vàng lắc đầu, “Thịt ta không ngon đâu.”

Người kia nhìn cậu khinh miệt, hừ nói: “Vốn chính là vậy, loài người còn kém hơn cả dê bò.”

“...Vậy là ngài cứu ta?”

“Ta đâu định cứu cậu, chỉ là tên sói muốn ăn cậu mấy ngày trước đắc tội với ta, ta không muốn để gã được như ý.”

“...”

“Bọn họ đang tìm cậu khắp nơi, đợi đến tối, ta đưa cậu xuống núi.”

Đường Thanh Lâm gật đầu như giã tỏi, nói được được luôn miệng, nhưng mắt lại quan sát tứ phía xem có đường thoát thân hay không, từ nhỏ cậu đã sống lưu lạc đầu đường xó chợ, biết lòng người hiểm ác nhường nào, càng đừng nói đến yêu quái.

Vì vậy chờ lúc người trước mắt đi đến tảng đá bên cạnh ngồi xuống, khép mắt lại như muốn ngủ, Đường Thanh Lâm nín thở, rón ra rón rén đi tới bên cửa hang, sau đó đẩy đám cây cỏ chạy ra ngoài, cậu không biết phương hướng, chỉ một lòng muốn trốn đi càng xa càng tốt, tiếng gió gào thét bên tai bỗng trộn lẫn mấy tiếng sói tru, cậu đột nhiên dừng bước đứng trước một lối rẽ, tim đang đập thùm thụp như đánh trống, đương lúc do dự nên chạy sang trái hay sang phải, một con sói xám xông ra từ bụi cây, rõ ràng có thân người, nhưng lại có đuôi và tai sói, trên người cũng phủ một lớp lông sói mỏng manh, trông vô cùng quái dị và xấu xí, Đường Thanh Lâm sợ tới nỗi ngã ngồi xuống đất.

Lúc sói xám xông đến, Đường Thanh Lâm cho rằng lần này cậu thật sự táng mệnh tại đây rồi.

Cậu phải đi gặp cha và mẹ rồi sao?

Cậu còn chưa gặp được ý trung nhân của mình nữa.

Cậu nhắm chặt mắt, nhưng mãi mà không thấy cơn đau xuất hiện, cậu nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, nhưng đó không phải tiếng cậu phát ra, cậu từ từ mở mắt, chỉ thấy người đàn ông mới nãy ở trong hang động kia chẳng biết đã ở đây từ lúc nào, hắn đá con sói xám qua một bên, sau đó nhìn Đường Thanh Lâm: “Thì ra cậu chọn cái chết, vậy ta không ngăn cản cậu nữa.”

Đường Thanh Lâm tức khắc trở giáo, sau khi cám ơn xong thì nhanh chóng chạy về hang động, vào đó rồi còn không quên sửa sang lại thảm ngủ của hắn, nịnh hót lấy lòng chờ hắn đi vào.

Ban đêm, Đường Thanh Lâm rúc vào một góc không ngủ được, cậu đói quá, bụng chẳng có sức kêu nữa, người đàn ông kia thì lười biếng ngủ trên giường đệm lá, mắt nhếch lên nhìn Đường Thanh Lâm.

“Đói?”

Đường Thanh Lâm xấu hổ ‘Ừ’ một tiếng.

“Vậy thì cứ đói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.