Thương Việt ngủ một giấc khá lâu, Đường Thanh Lâm có hơi sốt ruột, bên ngoài đã tối chỉ còn lại ánh trăng, càng về khuya tiếng sói tru dần vang vọng bốn phương tám hướng, Đường Thanh Lâm vừa lạnh vừa sợ, suy nghĩ mấy bận, cậu quyết định ra ngoài nhìn một chút.
Nhớ tới vết thương trên vai Thương Việt là Đường Thanh Lâm cảm thấy áy náy, nhưng cũng không biết làm thế nào cả. Dù Thương Việt nói hắn chỉ đơn thuần thích đánh nhau mà thôi, nhưng trong mắt người khuyết thiếu tình yêu thương như cậu mà nói, Thương Việt là vì cậu nên mới bị thương, đây là ân tình cả đời này cậu không trả lại nổi.
Ban nãy suy nghĩ ở trong hang động, Đường Thanh Lâm đột nhiên cảm thấy sống thế này chẳng có ý nghĩa gì, nếu ông Trời muốn cậu táng mạng nơi này, vậy cũng không cần góp thêm một cái mạng vào nữa làm gì.
Cậu vỗ bụi bặm trên người, đi theo ánh trăng ra ngoài, Đường Thanh Lâm đưa tay gạt đám cỏ dại cao gần nửa người ngăn ở cửa hang ra, đi men theo đường núi cách đó không xa. Cây hai bên lối bị gió thổi rụng lá cây, chỉ còn lại cành cây trơ trụi như đang giương nanh múa vuốt trong màn đêm đen kịt. Tim Đường Thanh Lâm đập như trống nổi, lòng bàn tay cậu đều là mồ hôi, đầu ngón tay lạnh như băng.
Đằng trước bỗng có ánh lửa chiếu sáng khiến bầu trời tối mịt cũng ánh ra màu cam vàng, tiếng sói tru cùng với tiếng người quái dị đan xen nhau, càng lúc càng vang lớn.
Nghe thấy có tiếng người, tim Đường Thanh Lâm đánh cái thịch, cho rằng gặp được đồng loại, cậu vội vàng chạy về nơi phát ra tiếng.
Chỗ đó giống như một cái đình hóng mát, nhưng chỉ có cột trụ, không có mái đình, trơ trọi đặt giữa khoảng đất trống không. Một đám quái vật giống như người nhưng lại có tai và đuôi sói vây quanh bốn phía đình hóng mát, trong tay cầm đuốc và cái kích, trong đình hóng mát bày cái gì đó, đám quái vật dùng kích đâm loạn xạ, từng tiếng hoan hô vang lên, giống như đang tiến hành nghi thức nào đó.
Đường Thanh Lâm đến gần hai bước, đến khi nhìn thấy rõ thứ được bày ra trong đình thì không kìm được hít ngược lại một hơi lạnh.
Đó là thi thể ông Vương chưng cất rượu, ngũ quan vặn vẹo, đầu và tứ chi đã đứt rời, ngực cũng bị móc rỗng, máu nhiễu đầy đất.
Đó vốn là một dĩ là một sinh mạng còn sống.
Đường Thanh Lâm cảm thấy khó thở, chân mềm nhũn đứng không vững, lúc này sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc.
“Lần này mà ngất nữa ta không cứu nổi cậu đâu, bỏ cậu lại ở đây, đến khi bọn họ phát hiện sẽ giết cậu, chia thịt cậu cho —“
Thương Việt còn chưa nói hết, Đường Thanh Lâm bỗng xoay người lại ôm lấy hắn, cậu ôm chặt lấy eo Thương Việt, chôn mặt vào bên vai không bị thương của hắn, run rẩy đè lại tiếng khóc sụt sùi.
Thương Việt ngẩn người mất một lúc rồi mới hoàn hồn đẩy Đường Thanh Lâm ra, nhưng Đường Thanh Lâm ôm rất chặt, Thương Việt đẩy mãi mà không được.
Cảm giác này thật kỳ quái, Thương Việt còn chưa từng được người sói nào ôm bao giờ chứ đừng nói là con người. Ngoại trừ đêm trăng tròn mấy năm trước có một con sói cái nhỏ xông tới, nhưng Thương Việt lại đá văng người ta ra thì sau đó cũng chẳng có người sói nào nguyện ý đến gần Thương Việt cả. Thương Việt cảm thấy cả người nóng lên, trái tim tê rần, chỗ nào cũng thấy khó chịu.
“Cậu mà không thả ra, ta gọi bọn họ tới đấy!”
Đường Thanh Lâm cứ như bị điếc vậy, chẳng nghe theo, chỉ biết khóc.
Cuối cùng không biết làm thế nào nữa, Thương Việt chỉ đành đứng đơ ra đó, chờ Đường Thanh Lâm khóc xong.
Trở về hang động, Đường Thanh Lâm đã khóc cạn nước mắt rồi, ỉu xìu ngồi trên giường lá cây, Thương Việt đứng bên cạnh mà sắc mặt đen xì, đá đá chân cậu, tức giận nói: “Ra chỗ khác, đây là chỗ ta ngủ.”
“Cấn người, không thoải mái.” Đường Thanh Lâm trở mình, cau mày nói.
Thương Việt không phục đẩy Đường Thanh Lâm ra nằm lên, “Sao thế được? Đệm giường này ta tự tay làm, chọn toàn lá cây mềm nhất non nhất đấy.”
Hắn vừa định đá Đường Thanh Lâm xuống thì cậu đã lăn vào lòng hắn rồi.
“...Cậu đừng có được roi đòi tiên!”
“Là được voi đòi tiên.”
Thương Việt tức muốn chết, khắp núi Vọng này rõ ràng không có ai là địch thủ của hắn, vậy mà hắn lại không đối phó nổi với loài người tay trói gà không chặt này.
Con người này còn cọ một cái lên vai hắn, giọng nói nhẹ nhàng mềm nhũn, “Người huynh có mùi, phải dùng bồ kết tắm đi.”
“Còn lâu ta mới tắm.”
Một lát sau, Đường Thanh Lâm nói tiếp: “Ta muốn biết tên của huynh.”
Thương Việt nói cho cậu, Đường Thanh Lâm nhẩm nhẩm trong miệng, đột nhiên nói: “Đưa tay cho ta, ta viết hai chữ đó ra cho huynh xem.”
“Không cần, ta không làm cái chuyện nhàm chán đó.”
Thương Việt nghiêm túc bày tỏ thái độ, đang muốn xem phản ứng của Đường Thanh Lâm thì phát hiện cậu đã ngủ rồi, hô hấp đều đều, khóe mắt còn vương nước mắt.