Nhóc con nói nó có tên, gọi là Khâu Khâu, Khâu trong sơn khâu*.
*đồi, núi nhỏ
Hạ Thanh Lâm không quan tâm, giờ cậu chỉ quan tâm đến cái áo lông vũ của cậu mà thôi.
Cái áo khoác lông vũ cậu mới mua năm ngoái còn chưa mặc được mấy bận đã bị răng nó cắn cho lủng mấy lỗ, một chiếc lông vịt bay ra, Khâu Khâu giật mình, dùng luôn hai chân trước bới lông vịt, sau đó càng ngày càng nhiều lông vịt bay ra ngoài, Khâu Khâu sung sướng nằm trên áo khoác của Hạ Thanh Lâm, móng nhỏ huơ tới huơ lui, còn nói với cậu: “Cha, cha xem kìa, tuyết rơi, tuyết rơi!”
Hạ Thanh Lâm nổi cơn tam bành, không thèm để ý xem nó là yêu quái bao nhiêu năm tuổi nữa, xách gáy nó lên, đánh một cái vào mông nó.
Nhóc con láo lếu này còn tưởng Hạ Thanh Lâm đang đùa với mình, toét miệng cười ngu, móng nhỏ vung vẩy có qua có lại với Hạ Thanh Lâm, còn đuôi thì vẫy như có thể bay được lên trời.
“Không được phép xé áo của tao nữa!” Hạ Thanh Lâm đè nó vào góc tường giáo dục, nghiêm mặt nói: “Mấy thứ này đều dùng tiền mua cả đấy, tao hỏi mày, mày xé quần áo như vậy thì tao lấy gì mặc vào mùa đông hả?”
“Lão đại sẽ mua cho cha.” Khâu Khâu nói đến là đương nhiên, vẻ mặt không hề gì.
Tối qua nó cũng nói đến người này, do mệt quá nên Hạ Thanh Lâm không để ý, hôm nay lại nghe được từ này từ nó, cậu sinh lòng nghi ngờ, không nhịn được truy hỏi: “Lão đại nào?”
“Lão đại chính là lão đại!” Khâu Khâu dường như không hiểu vì sao Hạ Thanh Lâm lại hỏi vấn đề này, đang định trả lời thì tầm mắt bị cái đồng hồ đuôi mèo* đằng sau Hạ Thanh Lâm hấp dẫn, nó giãy khỏi tay Hạ Thanh Lâm, nhảy lên kệ tivi, muốn bắt lấy cái đuôi mèo giả đang đung đưa trên không trung, còn thuận tiện đẩy ngã một hàng nhỏ đồ thủ công mỹ nghệ xếp bên cạnh bàn, lầm rầm lạch cạch, nhiệm vụ dọn dẹp tối nay lại tăng thêm một mục.
“…”
Từ nhỏ Hạ Thanh Lâm đã thích động vật, trước kia cậu thường xuyên tưởng tượng ra cảnh mình nhặt được mấy con thú hoang con như hổ, sư tử, sói các kiểu, sau đó giấu bọn nó trong nhà để nuôi lớn, giấc mộng này cuối cùng vào năm Hạ Thanh Lâm 24 tuổi đã trở thành hiện thực, nhưng dường như lại có gì đó sai sai.
Cậu không cần một con sói con mới gặp lần đầu đã nhận thân rồi còn gọi cậu là cha đâu.
Khâu Khâu chơi mệt rồi thì chạy đến bên bát cơm uống nước ừng ừng, sau đó chen vào trong khuỷu tay Hạ Thanh Lâm đòi ngủ.
Trong nhà rốt cuộc đã yên bình, khôi phục vẻ tĩnh lặng của ngày xưa, Hạ Thanh Lâm để di động xuống, sờ nhẹ cái bụng nhỏ tròn vo của nó, nhân lúc nó đang cắn chân chưa ngủ thì hỏi: “Khâu Khâu, kể cho tao nghe về chuyện trước kia của mày đi.”
Khâu Khâu ngẩng đầu nhìn cậu, mắt chớp chớp, ỏn ẻn nói: “Con còn bé, con chỉ là sói cục cưng thôi.”
Hạ Thanh Lâm giả vờ muốn tóm gáy nó, nó kêu ngao ngao một tiếng, trốn dưới áo ngủ của Hạ Thanh Lâm, chơi đuổi bắt với cậu, mấy giây sau chui ra từ cổ áo, dùng đầu cọ cằm cậu rồi lè lưỡi liếm liếm mấy cái, sau đó nói nhỏ: “Cha à, con tìm cha lâu rất lâu rồi ấy.”
Hạ Thanh Lâm ngẩn người, nghe Khâu Khâu nói tiếp: “Con đi một đường từ phương Bắc tới, đi tận nửa năm, cuối cùng ngửi thấy mùi của cha ở đây.” Nó quả thật còn nhỏ, lúc tủi thân nói chuyện sẽ mang vẻ non nớt làm nũng tự nhiên.
“Cái gì? Nửa năm?” Hạ Thanh Lâm lập tức thấy đau lòng, cậu cho rằng yêu quái có thể cưỡi mây đạp gió, biến phép một cái là có thể tới được vị trí mong muốn trong nháy mắt.
Khâu Khâu dường như đọc được suy nghĩ trong lòng cậu, giải thích: “Con không phải yêu quái, con chỉ là người sói bình thường thôi, không học được pháp thuật, con không lợi hại được như lão đại.”
“Rốt cuộc lão đại là ai?”
Khâu Khâu đột nhiên câm nín, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Không được, không thể nói.”
“Tại sao?”
“Bởi vì lão đại không cho phép, anh ấy không cho phép con đến tìm cha, nhưng con nhớ cha quá, nhớ đến nỗi ngủ không yên giấc đó cha.”
Câu nói này khiến Hạ Thanh Lâm chấn động không khác gì khi biết sói con có thể nói tiếng người.
Khâu Khâu nói xong thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, nằm trên ngực Hạ Thanh Lâm mơ màng buồn ngủ, Hạ Thanh Lâm nhéo một tai của nó, muốn nó nói tiếp, nhưng nó chỉ lầm bẩm một câu: “Sao cha lại quên mất con và lão đại chứ?” Sau đó ngáp một cái, nghiêng đầu ngủ, để lại Hạ Thanh Lâm đầu óc quay cuồng một mình nằm trên sopha.
Tất cả mọi chuyện quá hoang đường, nếu như nói cho người khác biết là trong nhà cậu có một con sói con biết nói, thì phỏng chừng họ sẽ cho rằng cậu bị điên rồi, nhưng chuyện này lại thực sự xảy ra trước mắt Hạ Thanh Lâm, con sói con biết nói ấy đang ngủ ngon trong lòng cậu, nói đã tìm cậu nửa năm rồi.
Trước khi tắt đèn, Hạ Thanh Lâm đột nhiên ý thức được cậu quên mất không hỏi vấn đề quan trọng nhất — Sao sói con lại gọi cậu là cha?
Vậy, vậy, không phải là cậu có một câu chuyện tình yêu chưa kết thúc đấy chứ?
Hạ Thanh Lâm đè lên huyệt thái dương đang đau nhức, một loạt vấn đề rối tung vào nhau không có câu trả lời, cậu quyết định không nghĩ nữa.
Nhưng mấy đêm nay cậu ngủ không được ngon, cậu cứ luôn nằm mơ, trong mơ có một màn sương mờ kéo đến, cậu ở trong đó không phân biệt được phương hướng, đi lòng vòng một lúc lâu, bỗng nghe thấy có người gọi tên mình, là giọng một người đàn ông, giống như truyền tới từ trong một sơn cốc trống không, Hạ Thanh Lâm xoay người lại, chỉ thấy một đôi mắt xanh lục phát sáng trong màn sương xám xịt, giống như một con thú hoang nguy hiểm phát hiện ra con mồi, cậu kinh hãi hét lên rồi lập tức tỉnh giấc.
**gốc 荧绿色: kiểu xanh nõn chuối, xanh neon
Trong căn phòng mờ tối, sói con đang vùi người bên cạnh cậu, không biết được ăn món ngon gì trong mơ, an nhàn chép miệng hai cái.