Vong linh pháp sư phát hiện vị bạn đời xương khô này ngoại trừ phần cơ thể không thể nào khiến người ta thích ra được thì những mặt khác lại hoàn toàn là loại hình lý tưởng của hắn.
Người đang đứng trước mặt hắn – vị dũng sĩ của chúng ta cực kỳ đảm đang mà dọn dẹp sạch sẽ căn nhà đóng đầy mạng nhện của hắn, khi ánh mặt trời xuyên qua tấm cửa sổ không lâu trước đó còn đóng đầy bụi mà chiếu lên người vong linh pháp sư, thì cũng là lúc đột nhiên hắn cảm giác được mình đã có vợ.
Vong linh pháp sư uống bát canh nóng bộ xương đưa cho mình, hắn cảm thấy đây là một hương vị kỳ lạ không thể miêu tả được —— tươi mát nhưng lại có mùi bùn nhàn nhạt.
“Đây là canh gì?”
Bộ xương đảm đang nghiêm túc trả lời hắn: “Canh xương.”
Vong linh pháp sư phun ra cái phụt.
“Ngài không thích sao?”
Vong linh pháp sư rớt mồ hôi lạnh nhìn qua, sau khi xác nhận bộ xương này không thiếu một mẫu xương nào thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến tối thì bộ xương lại chạy ra ngoài nấu canh, vong linh pháp sư xoa tay lén nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bộ xương nghiêm túc đốt lửa nấu nước, rồi lấy muối và gia vị thoa một lớp thật dày lên khung xương của mình sau đó nhảy cái bùm vào trong nồi nước.
Vong linh pháp sư: “…....”
Hắn tức giận xô cửa xông ra, chỉ vào cái đầu lâu đang lềnh đềnh trên mặt nồi mà hét: “Ngươi cho ta uống nước tắm của ngươi hả!”
“Đây là canh xương hầm.”
“Không! Đây là nước tắm!”
Bộ xương nghiêm túc phản bác: “Ngài có thể nghi ngờ nhân phẩm của ta, nhưng không thể nghi ngờ sự tươi mới (ngon) của ta.”
Mặt vong linh phong sư lập tức đỏ lên.
Hắn chạy vào trong phòng, sau đó ôm một bó nấm lớn ra, hung hăng ném vào nồi nước đang sôi ùng ục.
Bộ xương: “Có thể nói ta biết ngài đang làm cái gì không?”
Vong linh pháp sư: “Ta đang hạ độc.”
Bộ xương: “À.”
Vong linh pháp sư nghiến răng: “Toàn bộ những thứ này đều là nấm độc, ngươi lập tức sẽ trúng độc mà chết!”
Bộ xương: “Nhưng mà ta chết rồi.”
Vong linh pháp sư phẫn nộ (°ㅂ° ╬), vì vậy bữa tối hôm nay biến thành canh xương nấu nấm —— thêm độc.