Vong linh pháp sư mặt đỏ như gấc nhưng cũng không chịu nhận thua, cuối cùng hắn cũng quỳ xuống giữa xương đùi nhợn nhạt của bộ xương, hung hăng cọ xát bé chym của mình vào xương hông đối phương.
“————————!!!!”
Bộ xương này quả thật không nói láo, xương gã thô ráp, cực kỳ gãi ngứa.
Vong linh pháp sư bi thương che hạ thể rồi lấy chăn cuốn mình thành một trái banh.
“Chủ nhân, ngài không nên nản chí.”
Giọng nói của vong linh pháp sư ồ ồ từ trong chăn truyền ra: “Ta đang tức giận!”
“Nhưng ta không để ý chút nào.”
“Phạt ngươi một tháng không được ăn cơm!”
Bộ xương ôn nhu cách một lớp chăn vỗ vai vong linh pháp sư: “Nhưng mà ta vốn không cần ăn cơm.”
“Ta biết.”
Bộ xương hơi nghiêng đầu, khớp xương lập tức phát ra một tiếng rắc.
Vong linh pháp sư nhô đầu ra, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ ửng, cũng không biết là do quá mức xấu hổ hay là tức giận: “Tóm lại ngươi không được phép ăn cơm!”
“Được, vậy ta không ăn.”
Pháp sư bắt lấy cánh tay của bộ xương, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khớp xương lạnh như băng.
Ngọn lửa vàng trong mặt bộ xương như ngừng lại mấy giây.
Pháp sư nhẹ nhàng nói: “Có cảm giác không?”
“Ngài thật ấm áp.”
Vì vậy vong linh pháp sư lặng lẽ bỏ đi suy nghĩ đi tìm một tờ giấy nham mài bóng bộ xương này.