Vong Linh Thư

Chương 39: Thêm một đứa





Kiểm tra nhiều lần, mọi người xác nhận điều mà Hàn Tâm Nặc phát hiện, Mao Vi Vi không phải sinh đôi mà sinh ba.

Thai nhi thứ ba bị hai đứa còn lại đè lên nên mãi đến hôm nay mới được tìm thấy.

“Trời! Tôi có đến ba đứa con lận?!” Lục Tường Lai sung sướng, lâng lâng như trên mây.

Các bác sĩ vẫn còn bàng hoàng, thai nhi thứ ba khiến Thành Thụy thấy bất an.

Thai nhi không rõ mặt mũi kia làm Thành Thụy đứng ngồi không yên.

Trước đó, bệnh án không ghi là sinh ba, tuy có thể do sơ sót lúc kiểm tra, nhưng trùng hợp là thai nhi thứ ba xuất hiện sau khi Hứa Dao qua đời.

Thành Thụy không thể kiềm chế mình móc nối hai việc này lại.

Thành Thụy không có nhiều thời gian để suy diễn, đúng như anh ta nói, Mao Vi Vi chuyển dạ trước ngày dự sinh mười hôm.

11 giờ 6 phút sáng ngày mười hai tháng Tám, Mao Vi Vi đang ăn táo trong phòng bệnh cùng chồng thì bắt đầu đau bụng, vỡ nước ối, dưới thân ra máu. Lục Tường Lai lo sốt vó, vừa thấy máu là ngất xỉu. Các bác sĩ buồn cười, chuẩn bị tinh thần đỡ đẻ.

Qua một thời gian tĩnh dưỡng, sức khỏe của sản phụ đã ở trạng thái lý tưởng, sau khi cân nhắc, các bác sĩ quyết định để sản phụ sinh thường.

Ca sinh mở đầu thuận lợi, bác sĩ chuyên khoa phụ trách đỡ đẻ, khi sinh xong hai đứa trẻ, điều mà mọi người lo lắng đã đến, Mao Vi Vi ngất vì kiệt sức, không đủ sức rặn ra đứa thứ ba. Bác sĩ chính trao đổi ánh mắt với Thành Thụy đứng ở chân giường.

Thành Thụy làm trợ thủ, Hàn Tâm Nặc và Bác Tiêu Tuyết đứng hai bên.

Đứa bé vốn đã ló ra, nhưng mẹ ngất xỉu nên bị đẩy lại vào trong, Thành Thụy định dùng cách hút ra nhưng phương pháp này sẽ ảnh hưởng đến hình dạng đầu của trẻ. Cuối cùng, Thành Thụy quyết định dùng cách nguyên thủy nhất là rạch âm đạo lấy đứa bé ra.

Thành Thụy cho tay vào, mò trúng da thịt.

Là đứa bé! Tốt, từ từ kéo ra.

Thấy mồ hôi chảy xuống trán Thành Thụy, Bác Tiêu Tuyết vội lấy khăn lau.

Thành Thụy rút tay ra, Hàn Tâm Nặc cùng Bác Tiêu Tuyết châu đầu nhìn thứ trong tay anh ta.

Lúc nhìn rõ “đứa bé”, Bác Tiêu Tuyết nhỏ giọng hô, dưới ánh mắt của Thành Thụy, Hàn Tâm Nặc vội bịt miệng Bác Tiêu Tuyết.

“Chết rồi.”

Rời khỏi khoa sản, đối diện ánh mắt lo lắng của Lục Tường Lai, Thành Thụy trầm giọng nói ra kết quả.

Thấy Lục Tường Lai sắp xỉu, Hàn Tâm Nặc vội vàng bổ sung, “Mẹ tròn con vuông, nhưng đứa thứ ba… là thai chết lưu.”

Lục Tường Lai ngơ ngẩn một hồi, biểu cảm buồn bã, nhưng rất nhanh đã mỉm cười, “Vậy à, đều do tôi, trước đó tôi không biết có đứa thứ ba nên không mua quần áo xe nôi cho nó, chắc vì vậy mà nó giận.”

Thành Thụy ho một tiếng, biết Lục Tường Lai có máu nghệ sĩ, không biết thương tâm sẽ làm ra chuyện gì thái quá, anh ta bèn đánh lạc hướng, “Vào thăm Vi Vi với hai đứa nhỏ đi, tụi nó khỏe lắm.”

Thấy Lục Tường Lai có hy vọng trở lại, các bác sĩ trong phòng sinh nhìn nhau rồi mạnh ai nấy đi.

“Anh à, đứa bé đó…” Hàn Tâm Nặc ngập ngừng gọi Thành Thụy, “Đứa bé thứ ba hình như không có dây rốn.”

“Câm miệng!” Thành Thụy như mèo bị giẫm phải đuôi, sau khi bình tĩnh, anh ta khôi phục bộ dáng hiền hòa, “Xin lỗi, tôi cũng không cách nào tiếp thu được chuyện này.”

“Không sao ạ.” Hàn Tâm Nặc thấu hiểu, gật đầu.

“Tôi nghĩ nó đã chết từ lâu, thai nhi không có dây rốn thì không thể hấp thu chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, làm sao sống được. Cậu thấy đúng không?” Thành Thụy nhìn Hàn Tâm Nặc, gần như muốn ép cậu ta phụ họa quan điểm của mình, nhìn đến khi Hàn Tâm Nặc gật đầu.


“Hôm nay tham gia hai ca giải phẫu, chắc anh mệt rồi, anh nghỉ ngơi nhé.” Hàn Tâm Nặc nói với Thành Thụy xong liền đóng cửa. Cậu ta ngây người nhìn cánh cửa hồi lâu, dụi mắt, quyết định về nhà.

Khi Thành Thụy lấy đứa bé ra, Hàn Tâm Nặc cho rằng nó vẫn còn sống.

Chỉ một khoảnh khắc mà thôi.

Xem ra cậu cũng mệt lắm rồi, về thôi.

Thành Thụy nghe tiếng con nít khóc, phiền muốn chết.

Người ghét trẻ con như anh ta vốn không nên nhận ca giải phẫu này, đúng là ghê tởm. Thành Thụy nhìn tay mình, có ảo giác như đang trông thấy mình cầm thứ đó.

Thành Thụy không cho sinh vật chỉ lớn bằng bàn tay, nhăn nheo, hai chân nhuốm đỏ kia là con người.

Đó là máu của mẹ nó.

Đứa bé đó cũng sinh ngược, chân ra trước.

Lúc ấy, Thành Thụy nghĩ ngay đến đôi chân giẫm máu của Hứa Dao.

“Tôi thấy một đứa trẻ mặc áo đen, mang giày đỏ.” Câu nói của người tên Đoàn Lâm vang lên trong đầu.

Chết tiệt! Không ngày nào được yên, khó khăn lắm mới quên đi thì Đoàn Lâm nhắc anh ta nhớ lại. Nhắc đứa trẻ mang giày đỏ, Thành Thụy nhớ đến đứa bé chết lưu.

Công việc bề bộn giúp anh ta quên đi, bây giờ lại gặp một đôi chân máu.

Không có dây rốn… Thành Thụy nghĩ đến sợi dây rốn tìm thấy trong quan tài của Hứa Dao.

Sợi dây rốn đột ngột xuất hiện, đứa bé hôm nay không có dây rốn… liệu hai việc này có liên hệ gì hay không?

Ý nghĩ đó khiến Thành Thụy không nhịn được phát run.

Ngày mười tám tháng Tám, Mao Vi Vi xuất viện, hai đứa bé tuy sinh non nhưng các chỉ số phát triển đều đủ tiêu chuẩn, sản phụ cũng không có di chứng, được bác sĩ cho phép, vợ chồng họ Lục quyết định về nhà. Thành Thụy hẹn sau này sẽ đến thăm hai đứa nhỏ, còn được mời làm cha nuôi của hai đứa, tuy là vậy, anh ta vẫn không thể ưa nổi hai đứa nhỏ.

“Sinh đôi hả?” Tài xế taxi tò mò hỏi, Lục Tường Lai hí hửng gật đầu.

“Tốt ghê! Đùng phát có hai thằng cu!”

Tài xế taxi khen hết lời, Lục Tường Lai tuy mừng nhưng vẫn có chút mất mát, đáng lẽ anh ta đã có ba đứa con trai.

Mao Vi Vi liếc thấy, bèn vỗ đầu chồng.

Lục Tường Lai đổi xe nôi dành cho sinh đôi thành sinh ba, sắm ba bộ quần áo giống hệt nhau, còn mua thêm bình sữa thứ ba.

Nhớ chồng mình bảo “Đều do anh, nếu anh chuẩn bị đầy đủ thì con sẽ không đi” các thứ, Mao Vi Vi hiểu chồng còn buồn, tuy không phải lỗi của Lục Tường Lai, nhưng nếu mua sắm có thể giúp anh vơi bớt thì cô cũng không cản.

Sinh hoạt khi có con không giống như trước nữa, sức khỏe mẹ chồng không tốt, thuê bảo mẫu thì Mao Vi Vi không yên tâm, cô quyết định tự chăm con.

Lục Tường Lai xin nghỉ phép, nghiêm túc học pha sữa cho con bú, học cách thay tã. Chồng cô như vậy không còn gì tốt hơn, chỉ là…

Thấy Lục Tường Lai khom lưng bên nôi đùa với con, Mao Vi Vi buồn rầu.

Nôi dành cho trẻ sinh ba, vị trí ở giữa để trống.

Người khác tưởng chồng cô nói chuyện với Đại Quai bên trái hoặc Nhị Quai bên phải, nhưng Mao Vi Vi biết Lục Tường Lai đang nói chuyện với “Tiểu Quai” nằm giữa.

“Tiểu Quai” không tồn tại.

Chồng cô không chỉ mua đồ cho đứa con bất hạnh mà còn đặt tên cho nó, cũng may người khác không hỏi tên, chứ hỏi là lộ ngay.

Hành vi của chồng cô không thể giải thích là do đau buồn quá độ nữa, Lục Tường Lai hành xử cứ như đứa bé đó thật sự sống trên đời vậy.

Chồng cô rất cưng chiều “Tiểu Quai”, đút nó uống sữa, thay tã, tắm rửa, còn bế đi dạo.

Chồng cô nói Tiểu Quai thích sữa vị dâu, không thích màu hồng, khóc chói tai hơn hai anh trai… mô tả kỹ càng như vậy, khiến người ta không thể không tin thật sự có một đứa bé như vậy.

“Vi Vi, nhà hết sữa bột rồi, mình đi siêu thị không? Mua thêm đồ ăn vặt cho trẻ em nữa.” Lục Tường Lai hỏi, Mao Vi Vi nhíu mày.

“Sữa bột còn mà anh, hôm qua ba mới mang đến, anh quên hả? Còn đồ ăn vặt, mấy đứa còn nhỏ quá làm sao ăn được?”

“Ba không biết mua, Đại Quai và Nhị Quai uống được nhưng Tiểu Quai không uống sữa hiệu này. Tiểu Quai yếu ớt lại kén ăn, chỉ ăn thứ nó thích thôi, hà hà, cái này giống anh ghê. Với lại Tiểu Quai mọc răng rồi nè, hàm trên mới nhú mấy cái răng bé xíu, nó phát triển nhanh hơn hai anh rồi.”

Lục Tường Lai lại nói chuyện kỳ cục nữa rồi, Mao Vi Vi nghe mãi thành quen, cũng càng khẳng định chồng cô tự lừa mình, trẻ mới sinh chưa đầy một tháng làm sao mọc răng được chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Mao Vi Vi không có cách nào trị chứng hoang tưởng của chồng, cô nghĩ có lẽ qua một thời gian là ổn thôi.

Sau đó, Mao Vi Vi hối hận, bệnh tình của Lục Tường Lai không thuyên giảm mà còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Trong mắt Lục Tường Lai chỉ có mỗi Tiểu Quai, Đại Quai và Nhị Quai kêu khóc cách mấy chồng cô cũng không dậy nổi. Vậy mà khi căn phòng không hề có tiếng động thì Lục Tường Lai bỗng nhảy dựng lên, hô, “Tiểu Quai đừng sợ! Bố qua liền!”

Mao Vi Vi nổi giận làm ầm ĩ với chồng, sau đó bế Đại Quai và Nhị Quai về nhà mẹ đẻ.

Về nhà mẹ ruột còn gì thích bằng, hai đứa nhỏ được cha mẹ và em gái tranh nhau bế bồng, Mao Vi Vi khỏe thân.

Qua hai ngày cuối tuần, dù gì cũng là vợ chồng, Mao Vi Vi hết giận liền ôm con về. Lúc xuống lầu thì gặp dì hàng xóm, thấy Mao Vi Vi vất vả bế hai đứa, dì hàng xóm bèn bế giúp Nhị Quai, Nhị Quai ngoan ngoãn để dì hàng xóm bế.

Về khu nhà mình, trong thang máy có hai người phụ nữ trung niên, một người hỏi Mao Vi Vi mấy ngày nay đi đâu, cô ngượng ngùng không dám bảo mình giận chồng nên về nhà mẹ, nên đỏ mặt nói là mẹ ruột muốn gặp cháu, nên cô bế Đại Quai và Nhị Quai về nhà ở hai ngày.

Người phụ nữ vô tư nói một câu làm Mao Vi Vi điếng hồn, “Sao chỉ đưa Đại Quai và Nhị Quai đi vậy? Hai vợ chồng nhớ dỗ ba đứa nhỏ đấy, hai ngày nay đêm nào Tiểu Quai cũng khóc.”

Hàm ý là hàng xóm bị Tiểu Quai khóc cho mất ngủ, hỏi Lục Tường Lai mới biết Mao Vi Vi giận dỗi bỏ đi, chỉ ôm theo hai đứa lớn, Tiểu Quai nhớ mẹ nên khóc mãi.

Hoàn cảnh của Lục Tường Lai làm mấy cô mấy dì trỗi dậy tình thương của mẹ, hôm nay vừa khéo gặp Mao Vi Vi bỏ con về nhà mẹ trong truyền thuyết nên cố ý đánh tiếng.

Nét mặt Mao Vi Vi vặn vẹo dữ tợn, “Dì vừa nói gì?”

Người phụ nữ lùi lại một bước, ngẫm lại xem mình đã nói điều gì không nên nói à?

“Dì lặp lại lần nữa!”

Ngữ khí của Mao Vi Vi khiến người phụ nữ sợ, nhưng cô ta hiểu Mao Vi Vi không phải muốn bới móc mà thật sự muốn nghe lại, bèn nói, “Dì bảo hai vợ chồng nhớ dỗ ba đứa nhỏ, Tiểu Quai nhớ mẹ nên đêm nào cũng khóc.”

Mặt Mao Vi Vi trắng bệch.

Cửa thang máy vừa mở, Mao Vi Vi liền ôm con chạy vào nhà.

Trước ngực ôm Đại Quai, sau lưng cõng Nhị Quai, Mao Vi Vi khẽ khàng mở cửa, rón rén đi vào. Giày và áo khoác của Lục Tường Lai vẫn còn, chồng cô đang ở nhà.

Mao Vi Vi lặng lẽ đến phòng của con, đẩy cửa, nhìn qua khe hở.


Cô thấy chồng mình khoanh chân ngồi dưới sàn, cười đùa, “Tiểu Quai ngoan, qua đây với bố nè. Ối! Tiểu Quai ngã rồi! Không khóc không khóc, bố thổi cái là hết đau! Tiểu Quai…”

Mao Vi Vi nhìn chồng, hé cửa rộng ra nhìn phía đối diện chồng.

Phòng không có người, chồng cô đang nói chuyện với không khí.

Mao Vi Vi chết lặng.

Lục Tường Lai điên rồi.

“Em bảo cậu ấy bị điên?” Nhìn cô gái gầy rộc đi so với lúc trước, Thành Thụy giật mình, “Em đùa à?”

Mao Vi Vi cười khổ, “Anh thấy em có giống đang đùa không?” Cô bật khóc, hai đứa bé cảm nhận được mẹ đau lòng, cũng khóc theo.

Thành Thụy ra hiệu cho Bác Tiêu Tuyết và Hàn Tâm Nặc dỗ hai đứa nhỏ, nằm viện một thời gian, quan hệ giữa Mao Vi Vi và hai người cũng có thể xem như bạn bè.

Thấy cô gái hoạt bát, sáng sủa biến thành thế này, ba người thầm kinh ngạc.

Bác Tiêu Tuyết rót cho Mao Vi Vi tách trà.

“Đừng nóng, anh ấy nghĩ rằng mình có ba đứa con đúng không? Hiện tượng này thường xảy ra với những bà mẹ đau khổ vì mất con, người cha rất hiếm khi gặp nhưng cũng không phải chuyện lạ.” Bác Tiêu Tuyết cố gắng giúp Mao Vi Vi nghĩ theo hướng tích cực.

“Em cảm thấy… nếu cứ tiếp tục như vậy… em cũng sẽ điên theo…”

Nghe vậy, ba người trầm ngâm.

“Sao em nói vậy?” Thành Thụy hỏi, giọng đã run. Theo bản năng, anh ta biết điều mà Mao Vi Vi nói sẽ phạm vào nỗi sợ của mình.

Quả nhiên…

“Em nghĩ… hình như em cũng nhìn thấy đứa bé đó…”

Nhất thời, căn phòng im phăng phắc.

Mao Vi Vi uống một ngụm trà, khóc kể, “Tối hôm đó, em về nhà thì nghe tiếng con nít khóc.”

“Tiếng khóc? Bình thường mà, Đại Quai và Nhị Quai đói bụng hoặc tè dầm thì sẽ khóc thôi.” Bác Tiêu Tuyết không hiểu.

Mao Vi Vi khủng hoảng ra mặt, “Không phải! Em chưa có con nên không biết thôi, không có người mẹ nào không nhận ra tiếng con mình khóc. Chị biết tiếng khóc đó không phải của Đại Quai, không phải Nhị Quai, cũng không phải nhà hàng xóm vọng qua…”

Con nít khóc đêm… Thành Thụy nhớ đến cái chết của Hứa Dao và chuyện mà hai người đã nói.

“Đêm nào… đêm nào cũng nghe tiếng khóc! Em chịu không nổi nữa!”

Gương mặt hãi hùng của Hứa Dao như hiện ra trước mắt, hai người không hẹn cùng nuốt nước bọt.

Mao Vi Vi nhớ lại, mặt đầy sợ hãi.

“Tường Lai bật dậy hô Tiểu Quai Tiểu Quai, em nhớ anh ấy từng bảo tiếng khóc của Tiểu Quai chói tai. Lúc đó em chợt nhận ra tiếng khóc rất giống như chồng em tả. Em thất thần, định chạy qua xem thế nào thì thấy cửa mở…”

“Em ngạc nhiên lắm, lại nghe Tường Lai nói Tiểu Quai giỏi quá, tự đi qua đây được luôn. Tường Lai làm động tác ôm thứ gì đó, đến tận lúc ấy em mới thật sự thấy sợ.”

“Anh ấy ôm rất quen tay như làm mỗi ngày, lúc đó em còn mơ ngủ nhưng rốt cuộc không ngủ lại được. Em cảm giác có cái gì đó sờ ngực em, em tưởng là Tường Lai, nhưng mà… kích cỡ không đúng, rõ ràng là tay con nít! Bàn tay nó lạnh ngắt!”

“Chăn của em nhấp nhô, em thấy một đứa bé.”

“Nó gọi em là mẹ.”

Nghe đến đây, mọi người trầm mặc.

Bác Tiêu Tuyết muốn nói gì đó, Mao Vi Vi cười thảm, “Em định an ủi là chị nằm mơ à? Chị cũng đã nghĩ như vậy, nhưng ngày qua ngày, chị thật sự thấy được Tiểu Quai, nó mặc quần áo Tường Lai mua cho, uống sữa bột vị dâu, còn chơi với Tường Lai nữa.”

“Nghĩ cũng lạ, tại sao khi đó chị mới chú ý đến nó? Rõ ràng nhà có ba đứa nhỏ, số lượng sữa bột tiêu hao, số lượng tã, thậm chí quần áo đều dành cho ba đứa. Chị cũng bắt đầu cho rằng chị sinh được ba đứa con.”

“Nhưng trong đầu chị có một giọng nói bảo là không phải, Đại Quai và Nhị Quai thường xuyên khóc không có lý do, sau đó chị phát hiện hai đứa nó đã sớm nhận ra sự tồn tại của Tiểu Quai.”

“Tiểu Quai lớn rất nhanh, nhanh hơn Đại Quai và Nhị Quai nhiều, giờ nó đã biết đi, còn có thể chạy. Tường Lai không hề cảm giác được như vậy là bất thường, trong mắt anh ấy, Tiểu Quai phải như vậy mới là bình thường. Tường Lai đi làm lại rồi, ban ngày anh ấy không có nhà, chị sợ lắm!”

“Ba người cũng nghĩ em bị điên đúng không? Không sai, thật ra… em cũng thấy vậy… em sắp điên rồi…”

Mao Vi Vi hết khóc rồi cười, Bác Tiêu Tuyết tự dưng thấy ớn lạnh, đứng dậy kéo tay Mao Vi Vi.

“Một mình chị chăm hai đứa nhỏ nên mệt nhọc quá độ thôi, qua đây, em tìm người mát-xa cho…”

“Không, không cần đâu, chị phải về, Tường Lai sắp tan ca rồi, chị về chuẩn bị cơm nước. Đúng rồi, nhà vệ sinh ở đâu? Chị trang điểm lại.” Mao Vi Vi bình tĩnh lại, Bác Tiêu Tuyết dẫn Mao Vi Vi vào nhà vệ sinh riêng của bác sĩ.

Bác Tiêu Tuyết cũng nghĩ mình cần tỉnh táo, bèn đi rửa mặt, vừa ngẩng đầu thì giật bắn. Mao Vi Vi đang nhìn cô qua gương.

Mao Vi Vi châm điếu thuốc, thứ mùi đó…

Bác Tiêu Tuyết buồn nôn, vội lao vào buồng WC sau lưng.

Chỉ nôn khan nhưng cũng rất khó chịu, Bác Tiêu Tuyết cảm giác có người nhẹ nhàng vỗ lưng mình, quay qua nói cảm ơn mới thấy là Mao Vi Vi, cô đã dập thuốc lá.

Bác Tiêu Tuyết rửa mặt lần nữa, suốt quá trình luôn có tầm mắt dõi theo. Bác Tiêu Tuyết chần chừ xoay lại, quả nhiên là Mao Vi Vi, cô dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Bác Tiêu Tuyết.

“Chị… sao thế?” Bác Tiêu Tuyết thận trọng dò hỏi.

“Em… đang mang thai đúng không?” Mao Vi Vi hỏi thẳng.

“Không… làm gì có…” Bác Tiêu Tuyết cuống quýt xua tay.

“Không cần phải giấu, chị từng sinh con nên biết mà, đây là ốm nghén. Mấy tháng rồi?”

“…Chắc năm tháng.”

“Không thể nào? Không nhìn ra luôn đó!” Mao Vi Vi nhìn chòng chọc bụng Bác Tiêu Tuyết, hơi lớn tiếng, liền bị Bác Tiêu Tuyết bịt miệng, “Làm ơn đừng cho ai biết.”

“Em định sinh nó ra à?”

“Ừ, em vốn còn do dự, dù sao công việc chỉ vừa mới đi vào quỹ đạo, em lo làm việc, quay đi quay lại đã năm tháng rồi, không phá được nữa.”

“Cũng đúng, năm tháng thì đứa bé đã thành hình rồi.” Mao Vi Vi thở dài, “Cực cho em quá, em không muốn kết hôn sao?”

Bác Tiêu Tuyết không trả lời, Mao Vi Vi định lên tiếng thì Bác Tiêu Tuyết nhỏ giọng nói, “Bố của đứa bé là Hứa Dao.”

Mao Vi Vi hiểu ngay nỗi khổ của Bác Tiêu Tuyết.

“Bọn em quen cũng lâu rồi, sau đó cãi nhau, thời gian đó em phát hiện mình có thai, nhưng không thể mặt dày đòi quay lại… sau thì…”


Hứa Dao qua đời.

Mao Vi Vi lẳng lặng nghe, nhìn lướt qua bụng Bác Tiêu Tuyết, “Nếu chị là em, dù có chết chị cũng phải bỏ đứa bé. Em yên tâm, chị sẽ không nói với ai đâu.” Nói rồi, Mao Vi Vi ra ngoài.

Lần thứ hai Bác Tiêu Tuyết gặp Mao Vi Vi là ba ngày sau.

Ba người Bác Tiêu Tuyết, Hàn Tâm Nặc và Thành Thụy cùng đến nhà họ Lục.

Nghe kể là một chuyện, thấy tận mắt là chuyện khác, nhìn bạn mình nói chuyện với không khí, còn hỏi mình “Tiểu Quai có dễ thương không”… khiến người ta sinh ra ảo giác thật sự có một đứa bé ở đó.

Mao Vi Vi không còn kích động như ba ngày trước, chỉ yên lặng ngồi một bên, nghe chồng muốn mình bế Tiểu Quai, cô cũng không từ chối, vươn tay ôm không khí.

Cảnh tượng này khiến ba người thấm thía nỗi sợ của Mao Vi Vi.

“Thành Thụy, Tiểu Quai thích cậu lắm đó!” Lục Tường Lai nói, Thành Thụy ngẩn người.

Một giây sau, Lục Tường Lai cười nói, “Lần đầu tiên thấy Tiểu Quai ôm người khác…”

Thành Thụy không biết sau đó Lục Tường Lai nói gì, vừa nghe vậy, cảm giác ớn lạnh lan ra toàn thân.

Thành Thụy cúi nhìn đầu gối, dường như thật sự có một đứa bé đang ôm chân mình.

Thành Thụy đứng dậy, “Không còn sớm nữa, chiều tôi có việc. Về trước đây…”

Không chờ anh ta nói hết, hai người còn lại cũng đứng lên.

“Vậy tụi em cũng về đây.”

“Ơ? Chờ chút, lần trước Thành Thụy bảo muốn xem ảnh tôi chụp, tôi chuẩn bị xong rồi nè.”

Lục Tường Lai đưa túi giấy đã gói sẵn, Thành Thụy bất đắc dĩ nhận lấy. Lục Tường Lai và Mao Vi Vi mỗi người bế một đứa nhỏ ra tiễn khách.

Thang máy xuống rất chậm, Thành Thụy thấy Hàn Tâm Nặc và Bác Tiêu Tuyết như mất hồn, biết họ cũng giống mình. Nhưng vợ chồng họ Lục làm như không thấy, Lục Tường Lai vui vẻ nói cười, Mao Vi Vi hờ hững.

Dù đang là ban ngày mà Thành Thụy lạnh như vừa ra khỏi hầm băng.

Ngồi vào xe, Hàn Tâm Nặc và Bác Tiêu Tuyết đóng cửa, Thành Thụy lập tức khởi động máy.

Cửa kính xe bị gõ hai cái, Thành Thụy nhìn ra, là Lục Tường Lai.

“Cậu… còn chuyện gì sao?”

Thành Thụy cố gắng giữ giọng bình tĩnh, mà lòng bàn tay đã ướt mồ hôi.

Lục Tường Lai cười hớn hở, mở cửa xe vươn tay ra, “Cậu đem Tiểu Quai đi quên trả kìa.”

Trán Thành Thụy đổ mồ hôi lạnh, Lục Tường Lai mỉm cười, làm động tác ôm thứ gì đó rời khỏi bãi giữ xe.

Ba người trong xe nhìn Lục Tường Lai.

Thành Thụy dõi theo bóng lưng Lục Tường Lai, đột nhiên mở to mắt…

Đứa bé!

Thành Thụy thấy một cái đầu nhỏ tựa lên vai Lục Tường Lai.

Thành Thụy nuốt khan, thở dốc, tim đập dồn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Anh… anh sao vậy?” Hàn Tâm Nặc ở ghế sau lo lắng hỏi.

“Không, không có gì.” Thành Thụy siết tay lái, chạy ra khỏi khu nhà khủng bố.

Đứa bé đó… không phải con người.

—o0o—

Thứ đó không phải con mình.

Nó mê hoặc chồng mình, mê hoặc hàng xóm, giờ còn muốn mê hoặc mình.

Nó sẽ giết mình, rồi giết cả hai đứa con thân yêu, giết hai đứa con mình dứt ruột sinh ra.

Mao Vi Vi nhìn ra cửa sổ, nắng chiều phủ vàng song cửa, ba đứa bé ngồi trong ánh nắng, thi thoảng cười khanh khách, chẳng khác nào những thiên thần nhỏ.

Mao Vi Vi cắn môi, nhìn chằm chặp đứa bé ở giữa.

Chính là “nó”.

Cô chỉ sinh hai đứa con, “nó” là đứa thứ ba dư thừa.

Nếu đã không cần thiết, vậy thì cô sẽ cho nó biến mất.

Nó từ trong bụng cô mà ra, cô sẽ nhét nó vào lại bụng mình.

Mao Vi Vi cười dịu dàng.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.