Vong Linh Thư

Chương 51: Mười bảy năm trước





Lâm Tùng vẫn ngồi ở ghế sau ghế lái, mặt không cảm xúc nhìn phía trước, thoạt nhìn bình tĩnh nhưng lòng cồn cào bất an.

Tại sao hắn không thấy cuối đường?

Đường một chiều này cứ như không có điểm cuối, ánh sáng đèn đường hai bên kéo dài đến vô tận. Cánh tay hắn đau buốt, mắt hắn cũng không nhìn rõ đường đêm, nếu không vì hai nguyên nhân này thì hắn đã giết con tin mà tự lái xe rồi.

Thật ra tình huống đang rất thuận lợi, dù không tìm thấy sân ga nhưng Lâm Tùng không gặp cảnh sát, song hắn vẫn thấy nóng ruột. Hắn cố gắng gọi cho Quách Tiểu Lâm, lần nào cũng nghe tổng đài báo ngoài vùng phủ sóng. Trong xe nồng nặc mùi máu, dù hắn đã vứt bọc ghế dính máu nhưng vẫn không thể khử mùi.

Chết tiệt! Biết sớm thì hắn đã ném hai thằng kia xuống xe từ lâu rồi!

Lâm Tùng bực dọc, ánh mắt nhìn người đàn ông qua kính chiếu hậu càng thêm hung ác. Đang nghĩ ngợi, hắn đột nhiên chao đảo, đập mặt vào kính chiếu hậu theo quán tính. Lâm Tùng tát mạnh vào đầu người đàn ông.

“Mẹ mày! Tao chưa cho phép sao mày dừng xe!” Xe ngừng chạy. Người đàn ông cúi đầu, bả vai run bần bật.

“Xe… tự nó dừng…”

Lâm Tùng kiểm tra, đúng là xe tự dừng, nhưng máy vẫn khởi động, hắn bèn hất người đàn ông ở ghế lái.

“Mày xuống đẩy xe.”

Người đàn ông ngồi bệt dưới đất, thì thào rất khẽ, “Chúng ta… chúng ta sẽ chết…”

“Mày muốn chết thì chết mình mày đi! Nhìn gì? Đẩy xe cho tao!”

Cơn nóng luôn bị dằn xuống không chịu nổi bùng lên, Lâm Tùng đấm đá người đàn ông, đến khi thấy anh ta lầm lũi vòng ra phía sau đẩy xe, Lâm Tùng mới quay về ghế lái.

“Đẩy liên tục cho tao! Nghe chưa?”

Lâm Tùng nhịn đau cầm tay lái, cho nổ máy, thử đi thử lại mấy lần mới được. Người đàn ông kia cũng khỏe, anh ta đẩy xe đi được một đoạn, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy người đàn ông vẫn hì hục đẩy xe, Lâm Tùng cười gằn, tăng tốc lên 100km/h, bỏ anh ta lại.

Kính chắn gió đã vỡ, gió tạt thẳng vào xe thổi bớt mùi máu tanh, cũng khiến Lâm Tùng tỉnh táo hơn. Hắn châm điếu thuốc, xoay cổ tay trái xem đồng hồ, mặt đồng hồ bể tan tành.

4 giờ 27 phút.

Thời gian dừng lại ở con số này, kim giây dao động tại chỗ, không chạy tiếp.

“Cùi bắp.” Chắc là đồng hồ bị vỡ lúc hai xe va chạm. Lâm Tùng mặc kệ, tăng tốc, tâm tình nhẹ nhõm hơn không ít, hình như phía trước có một trạm thu phí.

Ánh đèn sáng trưng khiến Lâm Tùng giật thót.

Làm sao bây giờ? Chiếc xe này chắc chắn sẽ khiến nhân viên thu phí nghi ngờ, chẳng lẽ bảo xe bị tông? Nhưng mà…

Lâm Tùng muốn dừng xe, nhưng dường như bị trục trặc, xe vẫn lăn bánh. Lâm Tùng liều mạng đạp phanh, xe vừa khéo dừng ngay trước rào chắn trạm thu phí.

Đành nhắm mắt làm liều vậy, Lâm Tùng quyết định tùy cơ ứng biến.


“Kỳ lạ, sao anh lại đến đây?” Nhân viên trạm là một người phụ nữ mặt tái nhợt, tay cầm một quyển sổ, hết nhìn mặt Lâm Tùng rồi lại nhìn vào sổ như đang đối chiếu gì đó.

Lâm Tùng cố ý giấu mặt trong bóng tối, chờ người phụ nữ đưa vé cước.

Song trạm thu phí này cũng kỳ quái, thoạt nhìn không giống trạm thu phí mà Lâm Tùng thường thấy, người phụ nữ cũng không có ý định thu tiền.

Lâm Tùng đang ngẩn người, chợt nghe người phụ nữ thở dài, “Anh cướp xe của Vương Vĩnh, hết cách rồi, lấy anh bổ khuyết danh ngạch vậy.”

Nói rồi, người phụ nữ đưa ra một tấm thẻ.

Tấm thẻ màu đen nặng trịch, Lâm Tùng chưa kịp nhìn thì rào chắn đã nhấc lên. Lâm Tùng chột dạ, lại thêm xe phía sau thúc giục, hắn chạy qua trạm thu phí. Chờ chạy xa rồi, hắn mới giảm tốc, lấy tấm thẻ ra xem cẩn thận.

Lâm Vĩnh Niên: 15 giờ 8 phút 4/3/1971 – 4 giờ 27 phút 22/8/2006.

Cái quỷ gì thế! Sao người phụ nữ đó biết tên hắn?!

Mồ hôi lạnh túa đầy trán, Lâm Vĩnh Niên là tên thật của Lâm Tùng, vì an toàn nên đã lâu lắm rồi hắn không dùng tên thật. Giấy chứng minh tên Lâm Tùng là giấy tờ làm giả, vậy thì tại sao người phụ nữ kia biết tên thật của hắn? Hơn nữa…

Nhìn dãy số phía sau, Lâm Tùng cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Khoan đề cập đến thời gian, 4/3/1971 chính là sinh nhật của hắn, còn 22/8/2006 là ngày hôm nay.

4 giờ 27 phút…

Lâm Tùng giơ cổ tay, nhìn chằm chặp mặt đồng hồ vỡ.

Đúng là con số mà thời gian dừng lại. Chuyện gì thế này chuyện gì thế này chuyện gì thế này?

Lâm Tùng ôm đầu, tiếng tim đập như đấm vào tai!

Tấm thẻ in tên và ngày sinh của hắn rốt cuộc là thứ gì?

Lâm Tùng có một suy đoán, nhưng hắn không dám chứng thực. Người phụ nữ kia đã nói gì nhỉ? Hắn cướp xe của ai… 4 giờ 27 phút hình như chính là lúc hai xe va chạm, đường một chiều…

Xâu chuỗi những chi tiết rời rạc, Lâm Tùng nhận ra sự thật không thể tưởng tượng nổi.

Hắn nhớ đến bia mộ, trên bia thường khắc tên người mất, phía dưới là thông tin năm sinh, năm mất, sống ở đâu, chết ở đâu…

Bàn tay cầm tấm thẻ run dữ dội, Lâm Tùng nhảy xuống xe, định vòng lại trạm thu phí hỏi cho ra lẽ, nhưng quay đầu chỉ thấy bóng tối vô tận.

Không có ánh đèn, không có trạm thu phí, không có gì cả.

Lâm Tùng run cầm cập.

Hắn đã chết rồi sao? Hắn chết thay cho người kia sao?

Không, Lâm Tùng có cảm giác mình vẫn chưa chết.

Hắn thấy có người đi lướt qua mình, họ cúi đầu, tay cũng cầm tấm thẻ y hệt của hắn, họ cùng đi về một hướng. Hắn loáng thoáng nghe âm thanh bên ấy.

Lâm Tùng hốt hoảng ném tấm thẻ.

“Không! Tao không muốn ở đây! Phải rời khỏi chốn quỷ quái này!”

Nghĩ đến ba chữ “chốn quỷ quái” là Lâm Tùng run không ngừng, song hắn nhanh chóng xốc lại tinh thần, giẫm lên tấm thẻ đen, lần nữa lên đường.

Nếu… nếu những người cầm thẻ đều là người chết thì hắn chỉ cần chạy ngược hướng họ đi là được thôi, đúng không? Hắn phải bình tĩnh, đây là ác mộng, chỉ là ác mộng, trời sáng sẽ không sao nữa, song trước hết hắn phải thoát khỏi nơi này đã.

Càng sốt ruột thì càng luống cuống, Lâm Tùng liên tục vặn chìa khóa xe, lúc hắn suýt vặn gãy khóa thì xe nổ máy, cảm ơn trời.

Lâm Tùng chạy ngược chiều, hắn liên tục tự an ủi mình trong vô vọng. Hắn tăng tốc đến 140km/h, nhìn kim chỉ tốc độ nhảy đến vận tốc cực hạn, Lâm Tùng còn chê không đủ nhanh.

Gió lạnh tạt vào mặt, Lâm Tùng không mở nổi mắt, gió rít gào bên tai, hắn còn nghe thấy một âm thanh khác lẫn trong tiếng gió.

Rầm rập— rầm rập—

Tiếng gì vậy?

Tàu lửa! Là tiếng tàu chạy! Lâm Tùng giơ cánh tay bị thương che mắt, nương ánh đèn xe nhìn lại…

Hắn đang chạy song song đường ray!

Mình chạy ra đây từ bao giờ? Tim đập như trống, Lâm Tùng không biết việc này là dấu hiệu tốt hay…

Rất nhanh đã có đáp án.

Tuyệt đối là ác mộng! Lâm Tùng hoảng sợ nhìn đoàn tàu uốn lượn ầm ầm lao đến trước mặt, tốc độ không thua gì xe tải của hắn.

Lâm Tùng bẻ tay lái, muốn chạy ra xa đường ray.

Việc này không đùa được, khu vực này không có hàng rào phòng hộ, xe mà bị hút vào đường ray hắn chỉ còn nước tan xác!

Lâm Tùng hãi hùng phát hiện mọi thao tác đều vô dụng. Xe vẫn đang lao vào đường ray với vận tốc 140 km/h! Mặt đất rung chấn dữ dội, Lâm Tùng đập đầu vào tay lái, hắn liều mạng đạp phanh rồi bất lực khi phanh không ăn.

Tàu lửa kéo còi, càng lúc càng gần.

Lâm Tùng ôm đầu thở hồng hộc. Hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng…

Tại sao đến giờ hắn mới chú ý đến chứ?


Xe đã tắt máy lâu rồi mà?

Nhưng nó vẫn chạy bạt mạng, cứ như… cứ như có ai ở phía sau đẩy xe vậy.

Chờ đã… đẩy xe?

Một gương mặt hiện lên trong đầu, Lâm Tùng gian nan nhìn phía sau…

Qua cửa kính, hắn thấy một người!

“Mày xuống đẩy xe.”

“Chúng ta… chúng ta sẽ chết…”

“Mày muốn chết thì chết mình mày đi! Nhìn gì? Đẩy xe cho tao!”

Người kia là ma…

Sau đuôi xe, người đàn ông mặt như mặt thỏ hé môi cười quái dị.

“Không!”

Lâm Tùng gào lên, xe lao đi vun vút, hắn hoảng hốt bò ra phía sau.

Xe xóc nảy, đầu Lâm Tùng va trúng nóc xe, máu từ trán chảy vào mắt, trong mơ hồ, hắn thấy nụ cười của người đàn ông méo mó đến rợn người.

“Tao nói rồi… chúng ta sẽ chết…” Người đàn ông mấp máy môi.

Lâm Tùng phát rồ, “Mày đi mà chết! Tao sẽ không chết! Tao không chết!”

Đèn tàu lửa rọi đến, trước mắt Lâm Tùng chỉ còn một màu trắng lóa.

Đến rồi! Tàu đến rồi!

Hắn muốn nhảy ra khỏi xe, nhưng cửa xe kín bưng như miệng con trai, hắn vặn kiểu gì cũng không mở được. Hắn không thấy gì, lần mò trong túi, chợt mò được một vật, Lâm Tùng đã rơi vào trạng thái cuồng loạn ném mạnh thứ đó ra ngoài.

“Chết đi!”

Người đàn ông ngoài cửa sổ cười man rợ, Lâm Tùng sững sờ nhìn quả bom mình vừa ném văng trúng vách thùng xe, dội ngược về bên chân.

“KHÔNG—”

Tàu lửa còn chưa đến, tiếng hét thảm đã bị tiếng nổ rung trời át mất.

—o0o—

“Cái gì? Gài bom?!” Viên cảnh sát trung niên sợ mình nghe lầm, ngoáy tai rất khoa trương.

“Phải, tên bắt cóc nói hắn đã gài bom trên tàu lửa.” Đoàn Lâm gật đầu. Đoàn Lâm hiện đang ở một bệnh viện nhỏ, vết thương đã được băng bó nhưng vẫn âm ỉ đau. Người đàn ông được cậu cứu vẫn còn ngủ, anh ta bị thương rất nặng, xương sườn gãy đâm thủng nội tạng, bác sĩ nói trễ chút nữa thôi là không cứu nổi.

“Nghiêm trọng rồi, phải mau báo lên cấp trên mới được…” Viên cảnh sát chưa từng gặp án đánh bom bao giờ nên bối rối, ông ta gọi đến Cục công an thành phố B, đối phương yêu cầu nhân chứng trả lời chi tiết.

“Vâng, đúng vậy, là đoàn tàu đó, trên tàu xảy ra án mạng, có thể là do sự cố…” Đối phương hỏi rất kỹ, Đoàn Lâm cũng trả lời cặn kẽ. Đối phương bảo rằng trưởng tàu đã gọi cảnh sát, nhưng chỉ nói trên tàu có án mạng và bắt cóc, không có đánh bom.

“Xin hãy tin tôi! Chính mắt tôi thấy hắn lấy bom ra mà!” Thấy đối phương vẫn còn nghi hoặc, Đoàn Lâm nổi nóng, “Bạn tôi vẫn còn trên tàu, tôi còn sốt ruột hơn bất cứ ai! Mấy người làm ơn nghiêm túc tra án đi!”

Đối phương đáp ỡm ờ, Đoàn Lâm nghe tiếng chuông điện thoại ở đầu dây bên kia, đối phương bảo cậu chờ, sau đó Đoàn Lâm loáng thoáng nghe tiếng hô đầy kinh ngạc.

“Cái gì! Có xe tải bị nổ trên đường ray sao?!”

Bấy giờ người kia mới biết nôn nóng, đối phương nhanh chóng nói gì đó rồi quay lại với Đoàn Lâm.

“Cậu nói tên bắt cóc ngồi trên xe tải à?”

“Đúng, là xe tải hãng Shitong, nhìn rất mới.” Đoàn Lâm chưa nghe qua hãng này bao giờ, nhưng lúc xuống kiểm tra, cậu vô tình liếc thấy nhãn Shitong gắn ở đầu xe.

“Trời ạ, cậu mô tả y hệt như nhân viên tàu, lẽ nào… Xin hãy giữ liên lạc với chúng tôi, cảm ơn cậu đã báo án!” Giọng đối phương bỗng trở nên kích động.

“Xin hỏi tàu lửa có vấn đề gì sao?” Đoàn Lâm rất để ý.

“Phải, tôi vừa nhận điện thoại báo có một chiếc xe phát nổ trước đầu tàu lửa. Như mô tả thì đó là một chiếc xe tải cỡ nhỏ, lúc ấy xe tải đang lao thẳng vào đoàn tàu, nếu thật sự va chạm thì hậu quả khôn lường. May mà xe tải đột nhiên phát nổ nên tàu thuận lợi chạy tiếp… Cậu đừng kể với người khác nhé, chuyện sau đó bọn tôi sẽ giao cho cảnh sát giao thông xử lý, nếu được thì tôi hy vọng cậu hãy đến thành phố B ngay, chúng tôi cần cậu hỗ trợ…”

Giọng đối phương càng lúc càng hoảng, Đoàn Lâm nghe cả tiếng lào xào nhốn nháo trong Cục công an.

Đoàn Lâm yên lặng gác điện thoại, đầu óc trống rỗng.

Viên cảnh sát tuy hoang mang nhưng vẫn làm những việc ông có thể làm, Đoàn Lâm thì không biết mình có thể làm gì. Chẳng lẽ kể chuyện ma cho họ?

Cảnh sát chắc chắn không tin xe tải phát nổ liên quan đến ma quỷ. Đoàn Lâm nóng lòng bẻ khớp tay.

Đang tự hỏi, viên cảnh sát đặt một tách trà trước mặt Đoàn Lâm, cậu nói cảm ơn.

“Chàng trai, cậu bảo cậu bị bắt lên chiếc xe tải hãng Shitong sao?” Viên cảnh sát hỏi.

“Đúng vậy.” Đoàn Lâm uống một hớp trà, đôi mày vẫn nhíu chặt, “Tôi thấy tên hãng gắn ở đầu xe chứ chưa thấy kiểu dáng loại xe đó bao giờ.”

“Cũng phải thôi, loại xe đó khá phổ biến ở thập niên bảy mươi tám mươi, giờ ngừng sản xuất lâu rồi.”

Viên cảnh sát thả một tảng đá đè lên trái tim Đoàn Lâm. Đoàn Lâm có cảm giác mình vừa nghe một dữ liệu quan trọng, nhưng vẫn chưa thể xâu chuỗi toàn bộ sự kiện.


“Thật ra lúc thấy cậu, tôi sợ lắm.”

Viên cảnh sát đột nhiên nói, Đoàn Lâm nhíu mày.

“Nhất là khi cậu nói cậu từng ngồi trên một chiếc xe tải.” Viên cảnh sát dừng một lát, ánh mắt xa xăm, “Không ít người bảo họ cũng từng thấy một chiếc xe tải như vậy, ngay vị trí mà tôi phát hiện cậu đấy.”

Nói đến đây, viên cảnh sát tự dưng sầm mặt, “Chàng trai, cậu… cậu có tin trên đời có ma không?”

Đoàn Lâm ngạc nhiên ra mặt.

“Nghe người ta nói họ nhìn thấy chiếc xe tải đó, tôi chỉ nghe tai này lọt tai kia, nhưng lần này… tôi hơi tin rồi.”

Viên cảnh sát ôm tách trà, nhìn ra cửa sổ, “Tôi từng làm việc ở sân ga, mười bảy năm trước… cũng từng xảy ra một vụ y hệt, một chiếc xe phát nổ trước đầu tàu…”

Đoàn Lâm không ngồi yên được nữa, cậu nhìn thẳng vào mắt viên cảnh sát, viên cảnh sát bị động thái của Đoàn Lâm làm hết hồn.

“Mười bảy năm trước? Chú chắc chắn là mười bảy năm trước ư?”

Cậu đã nghe qua con số này rồi.

“Thật ra thì trước đó nữa, mười bảy năm trước là khi tôi vừa đến sân ga công tác, người đó là trưởng tàu sắp về hưu, ông ấy rất tử tế. Có lần nghe tiếng nổ trên đường ray, ông ấy thò đầu ra cửa sổ xem sao, kết quả…”

Câu chuyện mà trưởng tàu hiện tại từng kể tái hiện, Đoàn Lâm như đã tìm được liên kết giữa hai sự kiện.

Tàu lửa, chiếc xe phát nổ… có đúng là trùng hợp không?

“Chú làm ơn kể cụ thể tình hình lúc ấy với ạ!” Đoàn Lâm nghiêm túc nhờ vả.

Viên cảnh sát giật mình, liền kể, “Tôi nhớ rất rõ, vùng quê này bình thường chẳng có tin tức gì thú vị, đó chính là sự kiện chấn động nhất trong mấy chục năm qua. Như cách nói bây giờ thì là drama ấy. Đó là một ngày đông, bọn tôi là cảnh sát đóng ở sân ga, công việc khá nhàn, chỉ phụ trách giữ trật tự và lái xe tuần tra dọc đường ray, phòng ngừa có ai không cẩn thận bị tàu cán.

Đoạn đường rất vắng, hai bên đường ray cũng không lắp rào chắn, người dân thường xuyên qua lại, lỡ như lãng tai hoặc quáng gà sẽ bị tàu cán. Đừng tưởng không có người ngu, năm đó tôi có một người đồng nghiệp, bố và ông nội của cậu ta đều chết do tàu cán đấy.

Nhân vật chính của sự kiện là người đồng nghiệp ấy, thằng nhóc thật thà, vì nhỏ tuổi nhất nên việc gì nặng nhọc cũng è cổ cậu ta ra bắt làm. Hôm đó đến lượt cậu ấy tuần tra, tất cả vẫn bình thường, tàu vào ga, hành khách xuống gần hết, bỗng nhiên có một người đàn ông máu me đầy mình lảo đảo chạy xuống hô giết người. Người đàn ông miêu tả sơ sơ diện mạo hung thủ rồi không qua khỏi, cậu ấy lập tức đuổi theo, song hung thủ quá gian xảo, hắn cướp một chiếc xe, còn bắt cóc con tin.

Hai xe rượt bắt, hung thủ cũng thông minh, thấy tàu sắp đến nên gã muốn băng qua đường ray tẩu thoát. Cậu thấy đoàn tàu dài cỡ nào không, chờ tàu qua thì làm gì còn ai mà bắt. Cậu đồng nghiệp của tôi tuổi trẻ tinh mắt, kỹ thuật bắn súng cũng tốt nên thành công bắn trọng thương hung thủ, chiếc xe dừng lại ngay giữa đường ray…

Lúc đó chúng tôi mới biết đó là xe chở hóa chất dễ cháy, tàu lửa tông trúng ắt sẽ thành thảm kịch. Tàu ngày càng gần, cậu ấy liền quát tôi nhảy xuống xe, lập tức bắn nổ chiếc xe kia. Tàu lửa thuận lợi chạy qua, hung thủ tuy đã tan xác nhưng cũng là chết chưa hết tội. Chuyện mười bảy năm trước là như vậy đấy, chiếc xe tải bị bắn nổ… là của hãng xe mà cậu nói.” Viên cảnh sát nói, bả vai run bắn.

Đoàn Lâm nghe xong, cúi đầu trầm tư.

Ngoại trừ tính chất bạo lực thì câu chuyện không có gì đặc biệt, song cũng đủ để Đoàn Lâm hiểu được mối liên kết: lúc ấy cảnh sát bắn nổ xe tải, mảnh vỡ chiếc xe cắt đứt đầu trưởng tàu khi ông thò đầu ra cửa sổ buồng vệ sinh.

Nếu hồn ma có thật, có lẽ họ sẽ khiến mục tiêu được chọn cũng phải chết với cách thức tương tự, Tạ Gia Vinh chính là minh chứng, hắn thò đầu ra cửa sổ rồi bị lấy đầu, y như trưởng tàu ngày xưa.

Tên bắt cóc cũng chết trong vụ nổ giống như tội phạm giết người năm xưa.

Nhưng mà…

Nếu chiếc xe tải mà Đoàn Lâm gặp chính là xe chở hóa chất, tài xế là con tin, vậy thì năm đó con tin cũng phải chết rồi chứ? Song theo cách kể của viên cảnh sát, rõ ràng con tin…

“Chú ơi, tôi hỏi chút, con tin khi ấy đâu? Cũng chết trong vụ nổ luôn à?”

Viên cảnh sát nghe hỏi vậy rất kinh ngạc, “Không, con tin là người duy nhất còn sống.”

“Cái gì?”

Duy nhất à? Đoàn Lâm mở to mắt.

“Ý chú là…”

“Ừ, cậu đồng nghiệp của tôi… mấy ngày sau ra nằm đường ray tự sát. Cậu thấy lạ không? Cậu ấy sắp được lên chức cơ mà…”

Chi tiết này như giọt mực nhỏ xuống cõi lòng lặng như nước của Đoàn Lâm, sự thật trong veo vừa mới sáng tỏ lại bị mực vấy bẩn, không rõ đúng sai.

Rốt cuộc có phải thế mạng không? Tại sao viên cảnh sát ấy tự sát? Cái chết có đúng là kết cục của tên bắt cóc không?

Còn quả bom… Đoàn Lâm siết tách trà, lại lạc vào mê cung.

Đoàn Lâm đứng ngồi không yên, cậu có cảm giác câu chuyện không phải kết thúc như vậy.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.