Vọng Môn Nam Quả

Chương 32



Cẩu Tử

Triệu Dương cho Vưu Minh xem hình bạn gái, ảnh chụp vô cùng rõ nét, đến cái tàn nhan nhỏ trên mặt còn thấy được rõ ràng, quả thực giống như Triệu Dương nói. Bạn gái anh ta có mái tóc đen, mềm mại như vải satanh, mắt một mí, nhưng nhìn qua không nhỏ như vậy, trái lại rất đáng yêu, mũi nhỏ cao, môi hơi dày, có loại gợi cảm khác người thường.

Bởi vì hình chụp chân dùng, Vưu Minh không nhìn được vóc người.

Triệu Dương tìm ra tin nhắn ngày trước của hai người, tuy rằng người ta đã chặn anh ta, nhưng anh ta vẫn còn giữ lịch sử trò chuyện.

Có cả tin nhắn thoại.

Vưu Minh nhận lấy điện thoại di động của Triệu Dương, nhìn anh ta cùng bạn gái lời ngon tiếng ngọt, cả người đều choáng váng.

Thì ra… Nói chuyện yêu đương là như thế này sao?

Triệu Dương lưu tên bạn gái là Bảo Bảo.

【 Triệu Dương: Bảo bối, anh rất nhớ em, nhớ đến mức không ngủ được, trong mơ cũng thấy em, mở mắt cũng thấy em, mỗi giây mỗi phút đều là em.】

【 Bảo Bảo: Em cũng nhớ anh, hôm nay ăn cơm, nhìn thấy món cá kho chua ngọt anh thích, em liền nhớ đến anh.】



【 Triệu Dương: Bảo bối, anh yêu em, không có em anh như cá rời xa nước, hô hấp cũng khó khăn.】

【 Bảo Bảo: Bảo bối, em cũng yêu anh, không có anh em như chim không cánh, sống cũng là dày vò.】

Vưu Minh sau khi xem xong: “…”

Triệu Dương ngượng ngùng nói: “Nếu như không phải lần đó cãi nhau, kỳ thực ngay cả nhẫn cầu hôn tôi cũng đã chuẩn bị xong.”

Bình phục tâm tình cùng da gà nổi trên người, Vưu Minh hỏi: “Vì sao hai người cãi nhau?”

Triệu Dương thở dài, chau mày, buồn khổ nói: “Em ấy muốn nuôi chó, tôi nói chó hay đi vệ sinh bậy bạ, không dễ dọn dẹp, hơn nữa hai người chúng tôi ở cùng nhau không muốn thuê người giúp việc, em ấy nhất định muốn nuôi, tôi không còn cách nào, phải mua về.”

“Kết quả con chó nửa đêm bị tiêu chảy, em ấy muốn tôi đi dọn, tôi không muốn, anh nói xem, vốn dĩ tôi có muốn nuôi đâu, em ấy muốn nuôi, đến khi chó ị ra còn bắt tôi đi dọn, nào có đạo lý như vậy?”

“Em ấy rời giường đi dọn, tôi không đi, tiếp tục ngủ, kết quả sáng hôm sau, em ấy nói phải dọn ba tiếng đồng hồ, còn phải đút thuốc cho chó, vậy mà tôi không giúp, còn nói tôi cũng đã đồng ý nuôi chó, mang chó về đến nhà tôi lại không thèm lo đến.”

Triệu Dương: “… Tôi có nói vài lời khó nghe, nói em ấy tính tình tiểu thư, chỉ để ý chính mình, toàn thế giới phải xoay quanh thì mới vui vẻ, chính là ý tứ này, nói đúng ra thì còn có chút khó nghe hơn.”

Sau đó bạn gái nguyền rủa anh ta biến thành heo xong, liền cầm túi, hành lý cũng không thèm thu dọn, trực tiếp bỏ đi.

Sau… Anh ta có thêm cái đuôi heo.

“Vốn là tôi muốn đến bệnh viện cắt phăng cái đuôi đi luôn.” Triệu Dương thở dài: “Mà tôi suy nghĩ lại, cảm thấy rất mất mặt, hơn nữa nếu như người ta xem tôi là quái vật bắt đi nghiên cứu thì làm sao bây giờ? Tự tay động thủ, không có thuốc gây mê thì tôi lại không dám, cho nên mới kéo dài đến bây giờ.”

Vưu Minh hỏi anh ta: “Anh có quen biết người bạn nào của cô ấy hay không?”

Triệu Dương gật đầu: “Trước từng gặp mặt, thế nhưng không lưu phương thức liên lạc, tôi sợ em ấy tức giận, cho nên luôn bảo trì khoảng cách với cô bạn thân của em ấy, nếu không, rất có khả năng chết không có chỗ chôn.”

Vưu Minh nghe vào tai, cảm thấy bọn họ nói chuyện yêu đương không khác gì đi đánh trận.

“Là trong thành phố? Hay là làm ở đâu? Ở chỗ nào?” Vưu Minh: “Đừng nói anh cũng không biết chứ?”

Triệu Dương cau mày nghĩ, bỗng nhiên nói: “Có lần chúng tôi đi hộp đêm, tôi lái xe đưa mấy cổ về, biết chỗ cô bạn thân kia ở.”

“Đúng đúng đúng, làm sao tôi lại không nghĩ ra cái này?” Triệu Dương nắm chặt tay Vưu Minh, kích động nói: “Vưu đại sư, quả nhiên đại sư chân chính là không giống người thường, đầu óc linh động hơn tôi nhiều!”

Vưu Minh ngại ngùng nhận lời khen, im lặng không nói.

“Vậy… Bây giờ chúng ta đến đó tìm người?” Triệu Dương nhìn sắc mặt Vưu Minh, đề nghị.

Vưu Minh lắc đầu: “Anh có thể vào trong nhà đợi một lát, đợi tôi ăn sáng xong lại cùng anh đi tìm người.”

Triệu Dương đi cùng Vưu Minh vào nhà, một tòa núi thịt ngồi trên salon, làm mẹ Vưu mới từ trong phòng đi ra sợ hết hồn.

Vưu Minh nói với mẹ: “Mẹ, đây là bạn con, ăn sáng xong con cùng anh ta ra ngoài một chút, mẹ đừng lo lắng, có việc gì con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”

Ánh mắt mẹ Vưu rơi trên người Triệu Dương, không dời nổi mắt, bà nhanh chóng nhận ra nhìn như vậy có chút không lịch sự, chuyển ánh mắt đến trên người Vưu Minh, cười nói: “Được, nhớ chú ý an toàn, trên người còn đủ tiền không?”

Vưu Minh: “Đủ.”

Triệu Dương nhìn người Vưu gia ăn cơm, mặc dù chỉ là màn thầu cùng cháo trắng, anh ta vẫn thèm đến chảy cả nước miếng. Từ khi biến thành con heo mập, anh ta không dám ăn gì, đói thì uống nước lót dạ, nhưng đáng tiếc, uống nước cũng mập lên, cuộc sống bi thảm đến mức khó có ai tin.

Ăn sáng xong, Vưu Minh và Triệu Dương ra ngoài đón xe.

Thân hình này của Triệu Dương căn bản không thể ngồi vào ghế trước, cho nên đón xe đến, một mình anh ta chiễm chệ độc chiếm ghế sau, nếu không phải trả thêm tiền, tài xế cũng không nguyện ý chở.

“Vưu đại sư, anh không có mua xe à?” Triệu Dương bày ra dáng vẻ nịnh nọt: “Tôi có một chiếc Mercedes, mới mua về liền mập, không lái được, anh trước lấy dùng đi, ngày mai tôi làm thủ tục sang tên anh.”

Vưu Minh: “Không cần, anh trả bao nhiêu đó là đủ rồi.”

Triệu Dương: “Ai nha! Anh không cần khách khí với tôi, cũng không đáng giá bao nhiêu! Anh không nhận trong lòng tôi không yên, anh xem như cho tôi chút mặt mũi, nhận lấy đi.”

Suốt đường đi Triệu Dương cứ nói mãi, nói đến mức Vưu Minh thấy phiền.

Sau đó Vưu Minh không thèm lên tiếng nữa, Triệu Dương cảm thấy Vưu Minh im lặng là đồng ý, cả người kiên định.

Cô bạn thân kia ở trong một tiểu khu rất lớn, nhưng hoàn cảnh không tốt lắm. Vưu Minh quan sát một vòng, ngoài cổng có bảo an, cổng mở rộng, không cần quẹt thẻ, không cần đăng ký cũng có thể đi vào, bảo an cũng không thèm nhìn xem ngươi là ai, ngồi cắm đầu nghịch điện thoại, người ra vào phần lớn là người trẻ tuổi và người già, không thấy người trung niên.

“Bên này là phòng được an trí, hoàn cảnh không tốt lắm, ngoại trừ người trẻ tuổi đi làm đến đây thuê phòng cũng chỉ có người lớn tuổi.” Triệu Dương giải thích: “Bạn gái tôi ngày trước cũng ở đây.”

Vưu Minh gật đầu: “Anh biết cô bạn thân kia ở tòa nào chứ?”

Triệu Dương: “Không biết, lúc đó tôi chỉ đưa mấy cổ đến cổng tiểu khu, không có đi vào.”

Vưu Minh và Triệu Dương kiếm chỗ ngồi, đem quẻ bói đặt lên bàn, cũng may Triệu Dương biết tên tuổi của đối phương, không mất nhiều thời gian tìm kiếm.

Chờ Vưu Minh thu quẻ bói lại, nói cho Triệu Dương biết cần đi đến tòa lầu nào, Triệu Dương đã nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy kính phục.

Không cần anh ta nói ra, Vưu Minh nhìn vào mắt anh ta đã hiểu được ý tứ.

Triệu Dương ba hoa chích chòe một đường, Vưu Minh đã miễn dịch.

Lên lầu, đứng trước cửa nhà đối phương, Triệu Dương kích động gõ cửa.

“Ai vậy.” Mở cửa là một người phụ nữ trẻ tuổi, dáng vẻ giống bạn gái anh ta đến mấy phần, đều là mắt một mí, mũi nhỏ, thế nhưng không xuất sắc như bạn gái anh ta, dựa theo thang điểm thì là, bạn gái Triệu Dương đạt đến chín điểm, người này thì chỉ được sáu.

Nữ nhân trẻ tuổi liếc nhìn Triệu Dương, không nhận ra được anh ta là ai, vẫn là Triệu Dương mở miệng trước: “Tôi là Triệu Dương, Mộng Mộng có ở đây không?”

Nữ nhân trẻ tuổi sững sờ: “Là anh à, vì sao anh…”

Cô nhớ rõ, ngày đó gặp qua Triệu Dương, anh ta vẫn là cái soái ca, vừa cao ráo vừa đẹp trai, đối xử với bạn thân cô lại rất tốt, trong nhà còn có tiền, lúc đó cô còn ước ao không thôi, không nghĩ tới mới có mấy tháng không gặp, người này lại trở thành như vậy.

“Anh là… Đi giải phẫu tăng cân sao?” Cô lẩm bẩm: “Ham muốn của người có tiền thật sự không hiểu nổi.”

Triệu Dương khóc không ra nước mắt: “Ai muốn mập thành như vậy nha!”

Cô mời hai người vào trong nhà ngồi.

Phòng ở rất nhỏ, khoảng chừng bốn mươi mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, phòng khách chứa một người như Triệu Dương đã chật chội.

Nữ nhân lấy nước cho bọn họ.

Vưu Minh nói với nàng: “Lỗ tai cô chưa dấu kỹ.”

Trong nháy mắt, nữ nhân đưa tay mò lên đỉnh đầu của mình.

Sau mấy giây kinh ngạc, nữ nhân mới thả tay xuống, giương mắt nhìn Vưu Minh: “Anh là ai? Là đạo sĩ thúi sao?”

Triệu Dương vội nói: “Anh ấy là đại sư do tôi mời để chữa căn bệnh mập của tôi, đối với cô không có ác ý.”

Nữ nhân nửa tin nửa ngờ, cô không rót nước, ngồi vào ghế nhỏ bên cạnh, khoanh tay trước ngực, một bộ ‘chớ có lại gần’. Cô ta liếc xéo Vưu Minh: “Mặc dù cô ấy và tôi là đồng tộc, nhưng quan hệ không thân lắm, ngày trước chuyển đến thành thị nên mới đến nơi này của tôi ở tạm một thời gian, từ sau khi chuyển ra ngoài thì tôi chưa gặp qua nữa.”

“Mặc dù chúng tôi là hồ ly, thế nhưng là tu luyện pháp thuật chính thống, không phải loại yêu quái tà môn ngoại đạo.” Cô ta nói.

Vưu Minh để Triệu Dương nói ra quá trình thành heo của anh ta cho cô ta nghe, nhìn đến cái đuôi màu trắng nhỏ xinh kia, cô ta ôm bụng cừoi ha ha: “Cô ấy cư nhiên còn có bản lĩnh này.”

Nữ nhân nín cười nói: “Đây chỉ là pháp thuật nhỏ, bất quá người khác không giải được, phải đợi cô ấy giải, anh bị như vậy chứng tỏ cô ấy không muốn anh thoải mái, hẳn là muốn anh tìm cô ấy về.”

Triệu Dương: “… Từ từ, hồ ly tinh?”

Cô ả kỳ quái hỏi lại: “Anh chưa ngủ cùng cô ấy? Không ngửi thấy tao vị trên người cô ấy?”

Triệu Dương vẻ mặt mộng bức: “Em ấy nói đó là mùi nước hoa, tôi chỉ nghĩ khứu giác cô ấy có vấn đề, không nhận biết được hương thơm với mùi khó ngửi.”

Cô ả híp mắt: “Anh cảm thấy khó ngửi?”

Tóc gáy Triệu Dương dựng đứng, vội vàng lắc đầu: “Không không không, rất dễ ngửi, dễ ngửi vô cùng!”

Cô ả cười với anh ta: “Anh xem cô ấy đối với anh như vậy, đừng tìm cô ấy nữa, hình dạng này bất quá chỉ duy trì hai năm, tôi không chê anh mập, hai ta đến với nhau?”

Triệu Dương như một núi thịt run cầm cập, nỗ lực muốn dùng Vưu Minh che cho mình.

Vưu Minh nói với Triệu Dương: “Cô ta nói thật, hai năm sau sẽ trở lại như cũ, nếu anh không vội trị ngay, còn có thể tiết kiệm một khoản tiền.”

Triệu Dương: “Không không không! Nhất định phải trị, tôi chịu đủ lâu rồi!”

Lúc này, cô ả mới tự giới thiệu về mình: “Tôi họ Dương, tên Dương Tử Lâm.”

Triệu Dương cẩn thận hỏi lại: “Không phải nên là họ Hồ sao?”

Dương Tử Lâm câu môi cười: “Tôi họ gì cần anh định ra?”

Triệu Dương ngậm miệng, rụt cổ, chui đầu ra phía sau Vưu Minh.

Vưu Minh hỏi Dương Tử Lâm: “Cô biết đi đâu có thể tìm được vị đồng tộc kia sao?”

Dương Tử Lâm ngắm nghía móng tay mới làm, bóng bẩy, lóe sáng, cô ả thổi bay sợi tóc rơi trên đó, không nhìn về phía Vưu Minh: “Hẳn là nơi phỏng vấn đi, lúc trước có nghe cô ấy nói muốn làm diễn viên, nói không chừng là đi làm diễn viên quần chúng rồi ấy.”

Triệu Dương phụ họa: “Đúng đúng đúng, hôm đó lúc xem Phong Thần Bảng, em ấy nói vai Đát Kỷ nên tìm em ấy diễn mới đúng.”

Dương Tử Lâm biến sắc: “Cô ta cũng xứng? Còn thật sự nghĩ mình có thể tu luyện thành cửu vĩ hồ!”

“Muốn làm thần thú, đúng là không biết xấu hổ.”

Tình nghĩa chị em plastic chính thức tan vỡ.

Triệu Dương bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cửu vĩ hồ không phải là yêu thú sao?”

Dương Tử Lâm ‘hừ’ một tiếng: “Cửu vĩ hồ bên Cao Ly mới là yêu thú! Đến quốc gia của chúng tôi, Sơn Hải Kinh, cửu vĩ hồ chính là thần thú! Các người toàn nói hồ ly là yêu quái là xấu, chúng tôi xấu chỗ nào? Tuy nói lão tổ tông ngày xưa thích ăn thịt người, sau đó nhân tộc trở nên cường đại, chúng tôi thay đổi thành ăn gà, trước đây có thần thú nào là không ăn thịt người?”

“Phong Thần Bảng cùng truyền thuyết nhân gian là lừa gạt người!” Dương Tử Lâm giận không có chỗ phát tiết: “Làm cho chúng tôi nhiều năm như vậy cũng không thể tẩy trắng!”

Có lẽ là lâu lắm rồi cô ả chưa được thấy người biết chỗ tốt của ả, đem kìm nén một mạch nói ra: “Nam yêu quái hóa hình đẹp hơn phàm nhân nhiều! Chúng ta là bụng đói ăn quàng sao?”

Vưu Minh và Triệu Dương nghe cô ả oán trách cả nửa tiếng mới đứng dậy chào về.

Chờ đến khi Vưu Minh bói ra địa chỉ bạn gái của Triệu Dương thì trời cũng đã tối, chỉ đành để đến hôm sau tiếp tục.

Lúc Triệu Dương rời đi còn không ngừng cảm ơn Vưu Minh.

Vưu Minh về đến nhà, thì đã là mười giờ tối.

Dì Trịnh đứng ngoài ban công gọi điện thoại, ba Vưu ra ngoài xã giao vẫn chưa về, ba Vưu không nghĩ tiếp tục bán sỉ quần áo, quần áo bán sỉ lãi ít tiêu thụ mạnh, cần thị trường cấp thấp. Hiện tại mạng internet phát triển, thị trường cấp thấp bị nắm giữ, thị trường bên nước ngoài lại không dễ chen chân vào.

Còn không chuyển đổi hình thức, sẽ bị người khác đè ép, cháo cũng chả có mà húp.

Dì Trịnh đang khóc.

Vưu Minh nghe thấy tiếng khóc của bà.

Dì Trịnh quên đóng cửa ban công, thanh âm của bà truyền đến: “Ông đừng đến tìm tôi, tiền của tôi phải để cho Tiểu Tuấn mua nhà, tết năm nay tôi trở về, chúng ta viết giấy ly hôn, sau này ông muốn ở cạnh ai thì cứ ở cạnh người đó.”

Người bên kia nói gì đó.

Dì Trịnh khịt khịt mũi: “Tôi không thể tiếp tục sống với ông, ông muốn kiện ra tòa thì cứ việc, dù sao chúng ta đã ở riêng nhiều năm, ảnh chụp ông cùng người khác tôi cũng có, đến lúc đó ông là bên làm sai, bây giờ ông không đồng ý ly hôn, đến khi ra tòa phần thua bên ông sẽ nhiều hơn.”

Lại nói vài câu, dì Trịnh cúp máy.

Tắt máy xong bà mới nhìn thấy Vưu Minh, bà vội vàng lau khô nước mắt, đi vào phòng khách: “Tiểu Minh về rồi à, có muốn ăn chút gì hay không? Trong nhà mới mua hoa quả tươi, để dì làm nước ép cho cháu, hay là uống sữa nóng?”

Vưu Minh: “Cháu không uống, dì mới vừa…”

Dì Trịnh: “Cùng chồng dì, ngày trước dì nghĩ muốn ly hôn, nhưng vì Tiểu Tuấn nên không dám nhắc đến, mấy ngày trước hỏi nó, nó bảo dì tự mình quyết định, còn nói ly hôn cũng tốt, không cần cho ông ấy tiền, số tiền đó có thể để Tiểu Tuấn mua nhà.”

Vưu Minh: “…”

Tuy nói Chu Tuấn vì lợi ít cá nhân, mà dì Trịnh có thể thoát khỏi nhà chồng cũng xem như chuyện tốt.

Dì Trịnh: “Ông ấy nói dì phải cho ông ấy hai mươi vạn mới đồng ý ly hôn.”

Dì Trịnh thở dài: “Cũng may Tiểu Tuấn có ảnh ông ấy thân mật cùng người khác.”

“Về sau cũng không cần vì chuyện bên ấy mà phiền lòng.” Dì Trịnh nở nụ cười.

Vưu Minh thật lòng vui thay cho dì Trịnh: “Dì phải trải qua ngày tháng tốt đẹp mới là tốt nhất.”

Trò chuyện cùng dì Trịnh một lát, Vưu Minh trở về phòng, tắm xong nằm trên giường đọc sách, trong sách Phương thuật có ghi chép phương pháp đuổi yêu trừ tà, cậu lật một trang xem thử, nhìn qua có cảm giác như truyện cổ tích.

Yêu quái khác với quỷ, bọn họ có thực thể, cũng đông đúc hơn, bọn họ ngoại trừ công kích bên ngoài da thịt của con người ra, pháp thuật lại không làm ảnh hưởng đến con người cho lắm, ví dụ như Triệu Dương biến thành heo, cũng chỉ được coi là một loại pháp thuật che mắt, có hạn chế thời gian, đồng thời, trong lúc thi pháp, yêu quái sẽ trở nên yếu đi.

Nói tóm lại chính là, không phải vạn bất đắc dĩ, yêu quái sẽ không dùng đến pháp thuật.

Mười hai giờ đêm, Giang Dư An xuất hiện, anh không còn mặc áo gió màu đen nữa, mà đổi thành một thân quần áo hưu nhàn màu đen, quần áo đều do anh biến ảo ra, kích cỡ to nhỏ gì cũng có thể tùy tiện thay đổi theo vóc người anh, thay quần áo khác, Giang Dư An cũng không làm cho người ta cảm giác nhu hòa hơn tý nào.

Dáng vẻ của anh vừa nghiêm túc vừa lãnh khốc, chỉ có khi nào nhìn Vưu Minh mới có thể trở nên ôn hòa hơn.

Vưu Minh vén chăn lên, Giang Dư An hiểu ý thay quần áo ngủ nằm vào.

Cơ thể Giang Dư An không có nhiệt độ, nhưng không lạnh lẽo như trước đây, rốt cuộc anh có thể không thèm cố kỵ kéo Vưu Minh ôm vào lòng, cằm tựa lên đầu cậu, ra vẻ rất hưởng thụ.

Vưu Minh kể lại việc của Triệu Dương cho Giang Dư An nghe, bôn ba cả ngày, cậu hơi mệt, nhắm mắt nói: “Cũng không biết cần thời gian bao lâu mới có thể xử lý xong.”

Dù sao cũng là năm trăm vạn, nhiều năm qua Vưu Minh chưa tự mình kiếm ra tiền bao giờ, cho nên rất hào hứng, trước đó trúng vé số cũng là nhờ có Giang Dư An, nếu như năm trăm vạn này có thể vào đến tay, đó chính là năng lực của cậu.

Có người khác giúp đỡ, thì sẽ không cảm nhận được cảm giác được thành tựu.

Hình như Giang Dư An cũng rất vui, anh cười nói: “Em cảm thấy vui vẻ là được.”

Anh đã nhìn tên Triệu Dương kia, không đẹp trai chút nào, anh rất yên tâm.

Vưu Minh: “Yêu quái làm sao có thể yêu thích con người?”

Vưu Minh tò mò.

Bên dưới chăn, Giang Dư An nắm lấy tay Vưu Minh: “Yêu quái cũng có tình cảm, rất dễ hiểu.”

Vưu Minh quay người, mặt hướng về phía lồng ngực Giang Dư An, cậu không mở mắt, không biết khuy áo trên của Giang Dư An không cài, mũi cậu chỉ cách ngực Giang Dư An chỉ có một centimet, hơi thở phun ra vừa vặn phun vào ngực anh.

Ngón tay Giang Dư An giật giật.

Vưu Minh mơ mơ màng màng hỏi: “Làm sao vậy?”

Giang Dư An mím môi, nghiêm túc nhìn Vưu Minh, ánh mắt miêu tả ngũ quan của cậu.

“Tôi có thể hôn em không.” Giang Dư An nhẹ giọng hỏi, ôn nhu như thân sĩ.

Cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, không biết vì sao trong đầu hiện lên lời tâm tình của Triệu Dương và bạn gái anh ta. Thanh âm Vưu Minh không lớn không nhỏ, dưới ánh đèn mờ trong phòng cảm giác hết sức ám muội: “Cần thiết hỏi qua sao?”

Giang Dư An cười nhẹ: “Nếu em từ chối thì sao? Tôi không muốn em cảm thấy bản thân bị mạo phạp, cũng không muốn mình hiện ra vẻ gấp gáp.”

“Tôi không vội, chúng ta có rất nhiều thời gian.”

Vưu Minh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Dư An, cậu không ngốc, tuy rằng trước đây chưa từng yêu đương qua, nhưng cũng nhìn ra được Giang Dư An không phải đang đùa giỡn với cậu, cũng không phải đùa giỡn tình cảm của cậu. Vưu Minh đột nhiên nắm lấy cổ áo Giang Dư An, dâng môi lên.

Lúc mới bắt đầu, nụ hôn giống như mặt hồ yên ả, ôn nhu mềm nhẹ, đơn thuần chỉ là hai đôi môi dán vào nhau.

Không biết là ai chủ động trước, mùi vị nụ hôn dần thay đổi, hai mắt Vưu Minh nhắm chặt, có chút không thở nổi, cậu nằm trong ngực Giang Dư An, không khí tựa như cũng bị anh hút đi, nụ hôn trở nên mạnh bạo tràn đầy tính xâm lược. Giang Dư An càn quét mọi ngóc ngách trong miệng cậu, tựa như muốn cậu lây dính hương vị của anh.

Áo ngủ bị vén lên, bàn tay Vưu Minh nắm chặt, cậu vừa muốn từ chối lại vừa không muốn từ chối.

Muốn đẩy ra là vì xấu hổ, không muốn đẩy ra là vì nghe theo bản năng.

Vưu Minh chìm trong nụ hôn kịch liệt, linh hồn như ở trên mây, cậu quên mất từng thấy qua ở đâu, nói mọi người rất thích hôn môi, bởi vì đôi môi là bộ phận hỗ động với đại não, mà đại não lại tiếp cận vô hạn với linh hồn.

Mỗi lần hôn môi, giống như hai linh hồn yêu nhau không có bất kỳ ngăn trở nào.

Không có bất kỳ thứ gì che đậy.

Trắng trợn, nguyên thủy.

Chính diện cảm xúc cùng mặt trái cảm xúc giao hòa trộn lẫn.

Vưu Minh thuận theo bản năng ôm lấy lưng Giang Dư An, cậu có thể cảm nhận được tay Giang Dư An, cậu thích cảm giác này, đây là trải nhiệm mới mẻ, cậu chưa được trải nghiệm qua, không ngờ lại gây nghiện đến vậy.

So với những lần hôn lướt qua kia, Vưu Minh càng thích nụ hôn mang tính chiếm đoạt như thế này.

Đến lúc tách ra, khóe miệng kéo theo một sợi chỉ bạc, sắc mặt Vưu Minh ửng hồng, vô cùng xấu hổ, cúi đầu không lên tiếng, chân Giang Dư An để sát gần kề, phát hiện biến hóa cơ thể Vưu Minh.

“Trước đây… Rất ít…” Vưu Minh ấp úng.

Cậu muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

Bởi vì thân thể không tốt, thời kỳ trưởng thành của Vưu Minh không có thay đổi gì lớn, sau khi trưởng thành ngẫu nhiên mới cần thay quần lót vào buổi sáng.

Giang Dư An ôn nhu dụ hống: “Chuyện này rất bình thường, không cần cảm thấy ngại ngùng.”

Vưu Minh vẫn không muốn nhìn anh.

Bầu không khí giữa hai người có chút lúng túng.

Phản ứng của Vưu Minh không giảm xuống, cậu thậm chí cảm thấy có chút đau.

Giang Dư An hỏi: “Muốn thoải mái hơn không?”

Vưu Minh mở to mắt nhìn anh, giống như kiểu nghe không hiểu anh đang nói gì.

Giang Dư An đưa tay ra, nắm lấy tiểu Vưu Minh: “Nhắm mắt lại, còn lại giao cho tôi, sẽ rất thoải mái.”

Vưu Minh muốn cự tuyệt, nhưng trong lòng lại không muốn cự tuyệt, trong lúc hai ý nghĩ đang làm khó nhau, Giang Dư An đã động.

Vưu Minh ngẩng đầu, nhắm mắt thở hổn hển.

Chờ đợt sóng triều kết thúc, trước mắt Vưu Minh như xuất hiện một màn sương trắng.

Kéo theo đó là cảm giác thoát lực cùng mất hứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.