Vọng Môn Nam Quả

Chương 49



Cẩu Tử

Mẫn Văn Thành là tới cầu người, tư thái rất thấp, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Vưu Minh.

Vưu Minh cũng thấy lạ, trong nửa học kỳ cậu không có liên hệ gì với người bạn cùng bàn này, đến tình đồng học cũng chả có chứ đừng nói tình hữu nghị.

“Tôi không nhất định có thể giúp đỡ.” Vưu Minh nói với Mẫn Văn Thành.

Mẫn Văn Thành cười khổ: “Tôi biết, tôi cũng là không còn cách nào.”

Vưu Minh hiểu, thời điểm nằm trên giường bệnh, phải dùng đến toàn bộ tiền trong nhà, ba Vưu phải nghĩ trăm phương ngàn kế vay tiền bên ngoài, dù có người không nói qua với nhau được hai câu, ba Vưu cũng mặt dày tìm đến cửa, con người một khi đã đến bước đường cùng, thì thể diện chẳng có nghĩa lý gì cả.

Vừa lúc trong nhà không có ai, dì Trịnh đi siêu thị mua đồ dùng hằng ngày, ba mẹ Vưu thì đi tìm văn phòng để thuê, hai người nghĩ tốt nhất là có thể thuê được ở trung tâm thành phố, thế nhưng trong trung tâm thành phố giá tiền quá cao, phải đến mấy chỗ để so sánh giá cả.

Dạo gần đây Lý Thanh bị đưa đến lớp học bổ túc, ban ngày không có ở nhà.

Nên Vưu Minh đưa Mẫn Văn Thành về nhà ngồi.

Dù sao trời nóng nực, đứng một hồi đã đổ mồ hôi, rất dính.

Mẫn Văn Thành cùng Vưu Minh vào trong nhà, cậu ta cũng không có tâm tư đánh giá Vưu gia, ngồi đối diện Vưu Minh, cúi đầu nhìn tay mình, cậu ta biết khả năng rất lớn Vưu Minh sẽ không giúp đỡ, nhưng chung quy vẫn phải thử một lần, biết đâu Vưu Minh nguyện ý giúp thì sao?

“Nói tường tận đi.” Vưu Minh đi rót cho Mẫn Văn Thành ly nước, trong nhà bật máy điều hòa, không cảm thấy nóng, cũng sẽ không khiến người phiền lòng.

Mẫn Văn Thành nói rõ đầu đuôi.

Sau khi tốt nghiệp cậu ta làm công việc tiêu thụ, môi giới nhà ở, cũng không tệ lắm, làm được một năm thì được thăng chức thành quản lý, có thêm mấy nhân viên, bây giờ còn có nhà của bản thân, là phòng chung cư hơn bốn mươi mét vuông, ngày tháng trải qua coi như không tệ.

Mấy năm công tác cậu ta quen biết không ít người, còn kết giao bạn trai, nhà bạn trai kinh doanh vật liệu xây dựng, làm rất lớn, tình cảm của hai người rất tốt.

Nhưng bắt đầu từ đầu năm nay, bạn trai không liên lạc với cậu ta nữa, hẹn gặp mặt cũng từ chối, Mẫn Văn Thành không muốn chia tay, nhưng lại bận công việc, hai người dần xa cách.

Mấy ngày trước bạn trai liên lạc tới, nói trong nhà xảy ra biến cố.

Đầu năm nay ba hắn chết rồi, chết do tai nạn xe cộ, mẹ hắn không hiểu việc làm ăn trong nhà, cầm giấy nợ đi tìm con nợ, kết quả những người kia không nhận, còn có nhiều người vay tiền nhưng không có giấy nợ, người chết rồi tiền cho vay cũng coi như mất trắng.

Bạn trai cũng không hiểu việc làm ăn, hắn là sinh viên thể dục, không hiểu kinh doanh, sau khi ba hắn chết có một đống người nhảy ra nói ba hắn thiếu nợ bọn họ, làm hắn rối tung lên.

Chờ lúc tỉnh táo lại, khoản tiền tiết kiệm trong nhà đã thấy đáy.

Tiền không còn, không trả lương cho công nhân được.

Mẫn Văn Thành rút hết tiền tiền kiệm của bản thân, còn muốn bán phòng, nhưng sau khi bàn bạc lại, bạn trai quyết định bán nhà lớn của hắn, mang theo mẹ đi thuê gian phòng một phòng khách hai phòng ngủ ở tạm.

Lúc này mới bù được vào khoản nợ lương của công nhân.

Có thể bù lần này, tháng sau thì phải làm sao? Công ty còn muốn kinh doanh thế nào?

Mẫn Văn Thành muốn giúp bạn trai một tay, xem có thể tìm tới người đầu tư, giúp đỡ bạn trai vượt qua cửa ải lần này.

“Vốn không nghĩ đến tìm cậu…” Mẫn Văn Thành xấu hổ, cậu ta chưa từng cầu người, lần đầu cầu người có chút cong cong vẹo vẹo: “Nghe nói cậu quen biết bên Giang thị, có thể giúp đỡ giới thiệu một chút được không?”

Vưu Minh không lập tức đáp ứng, cậu không có thói quen làm việc tốt, cho dù có, nhiều nhất cũng là quyên tiền cho viện mồ côi mà thôi.

Hơn nữa bên ba Giang cũng không thiếu nhà cung cấp, nói đúng hơn là nhà cung cấp xếp hàng chờ được chọn, ba Giang chỉ cần chọn nơi tốt nhất mà thôi.

Mẫn Văn Thành nhìn vẻ mặt của Vưu Minh, cẩn thận nói: “Sẽ không để cậu phí công giúp đỡ, nếu có thể thành bên kia chúng tôi sẽ chuẩn bị tạ lễ.”

Vưu Minh nghĩ chốc lát, nói: “Tôi không đảm bảo, nhiều nhất chỉ có thể giúp cậu hỏi một tiếng.”

Mẫn Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, cậu ta đã tìm rất nhiều người, ngoại trừ Vưu Minh, tất cả đều nói không thể giúp, càng đừng nói đến nói giúp một câu.

Bất luận kết quả ra sao, Vưu Minh nguyện ý giúp đỡ, đã là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Mẫn Văn Thành lại cùng Vưu Minh tán gẫu một hồi, hỏi hiện tại Vưu Minh đang làm gì.

Vưu Minh: “Làm thiên sư, thuận tiện kinh doanh trang phục.”

Mẫn Văn Thành: “… Thiên sư?”

Vưu Minh gật đầu: “Đại loại chính là đoán mệnh trừ tà.”

Hai mắt Mẫn Văn Thành sáng lên: “Bạn tôi nói gần đây hắn hay nhìn thấy ba hắn, nói ba hắn còn đang ở nhà, dù bây giờ đã đổi chỗ ở, hắn nói ba hắn cũng chuyển đi theo, cậu có thể…

Vưu Minh: “Tôi thu lệ phí.”

Mẫn Văn Thành do dự hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Vưu Minh nhìn dáng vẻ của cậu ta liền biết cậu ta muốn tự nình bỏ ra số tiền này.

Người thân quá cố nán lại bên người cũng không phải việc khó xử lý, Vưu Minh đáp: “Hai ngàn.”

Mẫn Văn Thành thở phào nhẹ nhõm: “Vậy lúc nào thì cậu có thời gian?”

Vưu Minh: “Hiện tại liền đi, xử lý sớm, nói không chừng sự tình có thể chuyển biến tốt.”

Nếu quỷ hồn không rời đi, còn ở lại với người thân, chứng tỏ còn chấp niệm, nói không chừng chấp niệm này có thể thay đổi hoàn cảnh khốn khó hiện tại của bạn trai Mẫn Văn Thành.

Hai người đi bằng xe của Vưu Minh, lúc này tâm Mẫn Văn Thành đã buông lỏng, mới có tâm tình đánh giá Vưu Minh.

Thời trung học, Vưu Minh để lại cho cậu ta ấn tượng sâu sắc, khi đó nữ sinh lớp khác thường làm bộ đi ngang qua, nhìn lén Vưu Minh, mà Vưu Minh là người thích một mình, độc lai độc vãng, sức khỏe lại không tốt, thường xuyên xin nghỉ về nhà, nghỉ một lần mấy ngày liền, ấy thế mà đến kỳ thi vẫn cứ đứng nhất lớp.

Khi đó bạn học nam trong lớp không quá thích Vưu Minh.

Không hòa hợp, lại hấp dẫn ánh mắt nữ sinh, dưới cái nhìn của bọn họ, Vưu Minh ngoại trừ gương mặt cùng thành tích tốt ra thì không còn gì khác, người như vậy sao lại được hoan nghênh hơn bọn họ? Còn chắc chắn sau này bước chân ra xã hội, Vưu Minh thuộc nhóm người kém cỏi nhất.

Lúc đó quan hệ của Mẫn Văn Thành và Vưu Minh cũng không ra sao, cậu ta cũng rất ít khi có mặt ở phòng học, rảnh rỗi liền chạy đi chơi bóng.

Nhưng Mẫn Văn Thành nhớ Vưu Minh là người yên tĩnh, cũng không keo kiệt, có lúc mua nước, Mẫn Văn Thành khát, hỏi một tiếng, Vưu Minh đều nói cầm uống đi.

Cho nên nhiều khi mấy nam sinh trong tối ngoài sáng chèn ép Vưu Minh, Mẫn Văn Thành đều đứng ra nói giúp cậu mấy câu.

Vì thế những nam sinh kia cũng không thích tiếp xúc với Mẫn Văn Thành, may mắn bạn của Mẫn Văn Thành đều bên lớp thể dục, vốn cũng không có giao thoa gì với đám nam sinh kia.

Ngồi trên xe, Mẫn Văn Thành nhỏ giọng nói chuyện cùng Vưu Minh: “Cậu biết tôi là gay đi?”

Lúc cậu ta nói ra, biểu hiện của Vưu Minh rất tự nhiên, cậu ta còn tưởng là Vưu Minh không nghe rõ.

Vưu Minh nhìn phía trước, nghiêm túc lái xe: “Biết.”

Mẫn Văn Thành càng kỳ quái: “Vậy sao cậu biểu hiện bình tĩnh như vậy?”

Người bạn thân nhất của cậu ta sau khi biết đến phản ứng đầu tiên chính là nói buồn nôn.

Vưu Minh: “Bởi vì tôi cũng vậy.”

Mẫn Văn Thành: “… A?”

Như vậy liền dễ hiểu, thời đi học có nhiều nữ sinh yêu thích Vưu Minh như thế, cũng không thấy Vưu Minh thích ai hay có quan hệ tốt với ai.

Vưu Minh lại nghĩ, cậu chưa từng nói chuyện yêu đương, đối tượng yêu đương duy nhất chỉ có Giang Dư An, Giang Dư An lại là nam, cho nên chắc cậu cũng là đồng tính luyến ái.

Đại khái vì là đồng loại, rốt cục Mẫn Văn Thành có thể tùy ý nói chuyện với Vưu Minh hơn một chút, hỏi: “Cậu xuất quỹ chưa?”

Vưu Minh gật đầu: “Ba mẹ tôi biết đến.”

Cậu cùng Giang Dư An kết hôn, là do một tay mẹ Vưu thúc đẩy.

Mẫn Văn Thành tràn đầy kính nể và hâm mộ đối với Vưu Minh: “Cậu làm cách nào nói với ba mẹ cậu?”

Vưu Minh suy nghĩ một hồi.

Khi đó cậu nằm trên giường, mẹ Vưu trở về từ bên ngoài, đêm đó nói với cậu việc của Giang Dư An và cậu.

Cậu không do dự đáp ứng.

Lúc đó Vưu Minh không tin những thứ kia, đáp ứng là vì muốn an ủi ba mẹ.

Khóe miệng Vưu Minh không tự chủ câu lên: “Ba mẹ giới thiệu cho tôi.”

Mẫn Văn Thành: “…”

Trên đời này còn có ba mẹ cởi mở như vậy? Quả thực khiến người khác nhìn mà đỏ mắt.

Bạn trai Mẫn Văn Thành họ Lê, gọi Lê Dục, hiện tại đã chuyển vào trong một tiểu khu tam hoàn.

Vưu Minh lái xe vào tầng hầm, cùng Mẫn Văn Thành đi bộ đến Lê gia.

Mở cửa chính là một người trẻ tuổi cao hơn một mét tám, không chênh lệch lắm với Mẫn Văn Thành, vóc người hắn rắn chắc, mặc quần cộc, hiện ra bắp chân đặc biệt nảy nở, hắn để đầu trọc, lông mày vừa thô vừa rậm, đây chính là Lê Dục, bạn trai của Mẫn Văn Thành.

Mẫn Văn Thành trước một bước nói: “Đây là bạn trai tôi, Lê Dục, đây là đồng học thời cấp ba của em, Vưu Minh.”

Lê Dục đưa tay về phía Vưu Minh, hai người bắt tay, sau đó mời Vưu Minh vào nhà.

Mẫn Văn Thành nói Vưu Minh có thể giúp đỡ giải quyết việc của ba Lê, chứ không nhắc đến việc nhờ cậu nói giúp bên Giang thị.

Lê Dục bán tín bán nghi, nhưng người là do bạn trai hắn đưa tới, không tiện biểu hiện hoài nghi quá rõ ràng, huống chi tuy hắn và mẹ cảm thấy ba vẫn còn ở đây, nhưng không có chứng cớ, camera trong nhà cũng không thu được hình.

“Ba tôi mất được hơn nửa năm rồi.” Lê Dục kể lại cho Vưu Minh biết: “Lúc ông mới mất không có phát sinh chuyện gì, tận đến ba tháng trước, khi đó chúng tôi còn chưa dọn đi, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy bóng của ba tôi, tuy cảm thấy đó chỉ là ảo giác, nhưng cũng không thể hai người cùng xuất hiện ảo giác đi?”

“Tháng trước chúng tôi dời chỗ ở, không nghĩ tới ông ấy cũng đi theo, có lúc nửa đêm dậy đi WC sẽ thấy ông ấy ngồi trong phòng khách.

“Nếu không ngại có thể để tôi nhìn nhà anh một chút được chứ?” Vưu Minh hỏi.

Lê Dục lớn lên cao ráo cường tráng, không sợ Vưu Minh có ý đồ, liền đáp ứng. Để Vưu Minh đi một vòng trong nhà, hắn và Mẫn Văn Thành đi theo đằng sau cậu.

Quỷ hồn không thích ban ngày, ban ngày có dương quang, dương khí thịnh, không đến nỗi vừa thấy liền hồn phi phách tán, chỉ có điều sẽ bị suy yếu, biến mất sớm hơn mà thôi.

Cho nên Vưu Minh đều là nhìn đến chỗ kín đáo, u tối trong phòng.

Cuối cùng cậu phát hiện ba Lê trong tủ quần áo.

Ba Lê ngồi xổm trong tủ quần áo, hai tay ôm lấy đầu gối, lúc cửa tủ bị mở ra, đôi mắt ông khẽ động, ông không biết Vưu Minh có thể nhìn thấy mình, còn tưởng con trai mở tủ lấy quần áo như mọi khi mà thôi.

Vưu Minh: “Chú Lê, cháu kéo đem cửa sổ rồi, chú đi ra đi.”

Dưới cái nhìn của bọn Mẫn Văn Thành, Vưu Minh là đang nói chuyện với cái tủ quần áo, rõ ràng đang là ban ngày, mà cậu ta lại nổi da gà toàn thân.

Lê Dục nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ ba tôi đang ở trong tủ quần áo? Ông ấy ở trong đó làm gì?”

“Cậu thật sự có thể nhìn thấy ba tôi?”

Vưu Minh gật đầu: “Trên khóe miệng ba anh có một nốt ruồi.”

Lê Dục liếc nhìn Mẫn Văn Thành, Mẫn Văn Thành gật đầu với hắn, biểu thị mình chưa từng cho Vưu Minh xem qua ảnh chụp ba Lê.

Ba Lê hiển nhiên chưa kịp phản ứng, từ sau khi trở thành quỷ hồn, ông không giao lưu tiếp xúc với bất kỳ ai, ông thường xuyên nói chuyện cùng vợ con, nhưng hai người căn bản không nghe được, lâu dần ông cũng không nói nữa.

Mắt thấy tình hình trong nhà càng ngày càng tệ, bạn bè lúc trước xé bỏ lớp mặt nạ, bức vợ con ông đến nước này, ông lại chẳng có cách nào.

Đột nhiên có một người trẻ tuổi dường như đang nói chuyện với ông, khiến ông trực tiếp choáng váng.

“Hai người bôi thứ này lên mí mắt.” Vưu Minh lấy ra một bình nước sương, đưa cho Lê Dục, hai người Lê Dục đưa mắt nhìn nhau, vẫn thoa lên.

Sau khi bôi nước sương, Lê Dục vừa mở mắt đã nhìn thấy ba Lê ngồi xổm trong tủ, hắn còn chưa kịp lên tiếng viền mắt đã đỏ lên, hắn khẽ nhắm mắt, nước mắt liền theo khéo mắt trượt xuống.

“Ba ” Lê Dục há miệng hô.

Lúc này ba Lẻ mới có phản ứng, chui ra khỏi tủ quần áo, thời gian làm quỷ của ông chưa lâu, còn giữ lại thói quen lúc còn sống, ông đứng trước mặt Lê Dục, cơ hồ không dám tin con trai có thể nhìn thấy mình.

Hai cha con im lặng nhìn nhau, vẫn là ba Lê đánh vỡ trầm mặc, há miệng nói: “Tao không nợ ai tiền! Giấy nợ đều là giả! Sao các người không đi giám định nét chữ!”

Lê Dục còn chưa kịp thương cảm, ba Lê đã giơ tay muốn đánh hắn.

“Thông minh lên chút! Người lớn như thế còn không có đầu óc!” Ba Lê tức giận đến giơ chân: “Thật vất vả tao mới gây dựng sự nghiệp được chừng ấy!”

Lê Dục nhỏ giọng nói: “Kia đều là bạn tốt của ba, sao con có thể nghĩ tới bọn họ lại gạt con?”

Ba Lê nổi giận đùng đùng: “Tốt cái rắm! Trên thường trường nào có bạn tốt! Đều là vì tiền và lợi ích cả thôi!”

“Không cần tiền đó mới là bạn tốt!” Dáng vẻ ba Lê tức như muốn ngất đi, không dám tin con trai mình có thể ngu đến mức ấy.

Lê Dục hoảng rồi: “Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ tìm bọn họ đòi lại tiền?”

Lê phụ hít sâu một hơi: “Có ghi chép chuyển khoản sao? Có ảnh chụp lúc nói chuyện chứ? Đi tố cáo bọn họ! Bọn họ ăn bao nhiêu tiền thì phải để bọn họ phun ra bấy nhiêu!”

“Còn có, mẹ mày ngốc thì không nói, sao mày cũng ngu như vậy? Tiền trong nhà sao tao có khả năng cất toàn bộ trong một cái thẻ!”

Vưu Minh và Mẫn Văn Thành đứng một bên nhìn lão cha dạy bảo con trai.

Ba Lê không cao như Lê Dục, khí thế lại có thừa: “Còn có hai tấm thẻ, tiền bên trong gộp lại có hơn ba mươi triệu, mày không duy trì được công ty thì để người khác tiếp nhận đi thôi, lão tử phấn đấu nhiều năm như vậy, không có lý nào chết rồi lại khiến mẹ mày và mày chịu khổ, vậy tao nhọc nhằn khổ sở bôn ba bên ngoài còn có ý nghĩa gì?”

Lê Dục: “Vậy sao ba không nói với mẹ?”

Ba Lê hừ một tiếng: “Có thể nói với mẹ mày à? Nhìn mẹ mày liền biết, chỉ muốn giữ tiền trong nhà, không muốn bỏ ra, không biết đến không bỏ tiền ra làm sao tiền có thể đẻ ra tiền.”

“Còn có, sau này đừng để ý tới bọn người cậu của mày, sau khi lấy được tiền trong thẻ cũng đừng nói với mẹ mày, tránh cho bà ấy đem tiền cho lung tung.” Ba Lê tàn bạo nhìn con trai: “Sau đó mày phải cùng bạn trai hảo hảo sinh sống, nó là thật tâm đối với mày.”

Mẫn Văn Thành bỗng nhiên bị điểm danh, có chút không biết làm sao.

Ba Lê cũng không nhìn đến cậu ta, ông vẫn chưa tiếp thu được đối tượng của con trai là nam nhân, nhưng ông nói với Lê Dục: “Mày xảy ra chuyện, nó vẫn luôn tìm người hỗ trợ mày, còn đem hết tiền tích cóp được đưa cho mày, người như vậy rất khó tìm được, tấm lòng càng khó tìm hơn, là do mày có phúc.”

Lê Dục sửng sốt, trước đây hắn đều gạt ba mẹ. Hắn liếc mắt nhìn Mẫn Văn Thành, những việc làm cho hắn Mẫn Văn Thành đều không nói ra, hắn cũng không biết Mẫn Văn Thành bỏ ra cho hắn nhiều ít.

Mẫn Văn Thành vội vàng nói: “Chú, này không có gì.”

Lê phụ lườm cậu ta: “Cái gì gọi là không có gì? Thêm gấm trên hoa thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Nó có thể gặp được cháu là do cha nó tích phúc, chỉ đáng tiếc là chú không được hưởng qua, bao nhiêu chỗ tốt nó hưởng hết.”

Vưu Minh cúi đầu, sợ bản thân bật cười.

Ba Lê thực sự là người thú vị.

Đáng tiếc đã rời xa nhân thế.

Ba Lê còn nói: “Còn có người bạn này, may mắn người ta có bản lĩnh, có thể nhìn thấy tao, bằng không mày phải đi xin ăn là vừa!”

Lê Dục giãy giụa nói: “Tốt xấu gì con cũng tốt nghiệp trường thể thao, thế nào cũng không đến nỗi phải đi xin ăn đi?”

Ba Lê: “Còn già mồm? Tao có nên nói mày đầu óc ngu si tứ chi phát triển không đây?”

Lê Dục cũng không khổ sở, bị ba mắng một trận liền tìm về được cảm giác ban đầu, hắn nói: “Những bạn bè trước đây của ba quan hệ đều rất tốt, dẫn đến gặp ai ba đều bắt con gọi bằng ba nuôi, làm sao con biết đám ba nuôi ấy sẽ hại con?”

Ba Lê: “… Tao không nói với mày nữa.”

Ba Lê nhìn Mẫn Văn Thành, ngữ khí dịu đi: “Tiểu Mẫn a, chú có chuyện nhờ cháu.”

Mẫn Văn Thành vội vàng nói: “Chú nói đi, chỉ cần cháu có thể làm được thì nhất định không từ chối.”

Ba Lê được an ủi, con trai không hiểu chuyện, bạn trai nó hiểu chuyện cũng được, ông dặn dò: “Hôm nay chú nhân cơ hội nói hết một lượt, sau đó còn vội đi đầu thai, cháu nhớ theo dõi nó chuyển nhượng lại công ty, không ai tiếp nhận thì giải tán công nhân, văn phòng công ty là chú mua lại, bán đi cũng được hơn mười triệu, thêm khoản để dành là được hơn bốn mươi triệu.”

“Tiền này một lần nữa mua nhà, còn dư lại gửi ngân hàng lấy lãi định kỳ, sau này mọi người cũng không lo chết đói.”

“Nó là người không thể làm việc lớn, để nó đi làm giáo viên thể dục cũng tốt, tuy nghề này lương không cao, được cái phúc lợi tốt.” Ba Lê muốn dặn dò hết mọi việc mới yên tâm rời đi, ông chết quá đột ngột, một câu cũng không kịp lưu lại cho vợ con, lo lắng sau khi mình chết rồi vợ con sẽ bị đói, bị người bắt nạt, mới nấn ná không đi đầu thai, kiên trì đến bây giờ.

May là vợ ông có chút mê tín, đốt cho ông rất nhiều giấy vàng cùng cống phẩm, ông mới có thể dùng tiền kéo dài thời gian xuống địa phủ.

Ba Lê: “Số tiền ba mươi triệu đó trích ra ba triệu năm trăm đi mua nhà, đừng mua cái gì biệt thự, mua căn ba phòng ngủ một phòng khách là được rồi, còn lại trích ba triệu đưa cho vị đại sư này, cám ơn người ta đã hỗ trợ, nếu không các ngươi có chết nghèo cũng không biết tại sao.”

“Nếu còn dư lại nhiều tiền, liền quyên, tích cho chú ít điểm công đức, nói không chừng kiếp sau chú có thể đầu thai làm siêu cấp phú nhị đại, sinh ra đã là người thắng cuộc.”

Nói đến đây, ba Lê liền trừng mắt nhìn Lê Dục: “Nghe rõ chưa?”

Lê Dục: “… Không phải ba đang nói chuyện với Văn Thành à?”

Ba Lê quát: “Hai đứa chúng mày đều phải nghe!”

“Còn có mẹ mày, bà ấy ngốc, dễ bị lừa, mày đừng cho bà ấy quá nhiều tiền, mỗi tháng cho bà ấy ít tiền tiêu vặt thôi.” Nhắc tới vợ, ba Lê thở dài: “Tao không đi gặp bà ấy, tránh để bà ấy lại thương tâm, sau này nếu bà ấy muốn tái hôn, mày phải để bà ấy lấy, chỉ cần mày và bà ấy sống tốt là được, cái khác không quan trọng.”

Lê Dục nhìn ba Lê, không nhịn được kêu: “Ba.”

Ba Lê mắng con trai xong, mọi việc giao phó xong, hai vai lền sụp xuống, tinh thần không còn, ông khoát tay: “Đừng nói gì nữa, tao vội đi đầu thai, sau này chuyện của chúng mày thì chúng mày phải tự nghĩ cách, tao không lo được nữa. Hai tấm thẻ kia tao kẹp trong giấy hôn thú của tao và mẹ mày, tự mày đi tìm đi, mật mã là ngày sinh nhật của mày và mẹ mày.”

Ba Lê liếc mắt nhìn con trai: “Mọi người phải sống cho tốt, ba đi, đừng có nhớ tới ông già này, mà nhớ cũng vô dụng, ba phải đi đầu thai hưởng phúc đây.”

—— Ba Lê đột nhiên biến mất.

Biến mất không thấy bóng dáng.

Hồi lâu sau Lê Dục mới kịp phản ứng, hắn gọi vài tiếng ba, không có ai đáp lại, hắn dùng tay dụi hai mắt.

Mẫn Văn Thành vỗ vỗ vai hắn: “Chú ấy muốn anh phải sống thật tốt.”

Lê Dục gật đầu, hắn nói với Mẫn Văn Thành: “May là có em ở bên cạnh anh, nếu không anh cũng không biết phải vượt qua khoảng thời gian này như thế nào, may là em đưa vị đại sư này đến…”

Hắn quả thực không dám tưởng tượng nếu Vưu Minh không tới thì hắn nên làm gì.

Cứng rắn chống đỡ hay tiếp tục duy trì công ty?

Còn muốn liên lụy Mẫn Văn Thành.

Rõ ràng có tiền, lại một phân tiền cũng không được dùng, còn bị nhóm chú bác lừa gạt.

Lê Dục liếc nhìn Vưu Minh, vạn phần cảm tạ nói với cậu: “Thực sự cám ơn cậu, ba triệu kia tối nay tôi sẽ chuyển sang cho cậu, nếu không có cậu, tôi thật sự không biết phải làm sao.”

Vưu Minh không khách khí với hắn: “Không có chuyện gì, tôi cũng chỉ là hết lòng vì được người khác nhờ vả.”

Vưu Minh chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Văn phòng nhà anh ở nơi nào?”

Lê Dục đáp: “Trung tâm thành phố, bất quá bên kia còn chưa bắt đầu tu sửa, tương đối cũ.”

Vưu Minh: “Vị trí cụ thể là ở đâu? Có ảnh chụp không?”

Lê Dục đưa ảnh chụp cho Vưu Minh nhìn, còn thông qua vệ tinh nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Mặc dù còn chưa tu sửa, nhưng Vưu Minh đã hài lòng, tuy cũ nhưng vẫn có thang máy, trang trí bên trong không tồi, sạch sẽ gọn gàng, sửa sơ qua là có thể dùng, hơn nữa còn là tầng lầu.

Cái giá mười triệu xem như rất tiện nghi.

Vưu Minh mỉm cười nói: “Ba triệu kia không cần gấp, tôi về thương lượng cùng người nhà một chút, xem có thể mua lại văn phòng nhà các anh hay không, anh có xác định giá cả chưa?”

Vưu Minh đã giúp đỡ, Lê Dục cũng không tăng giá: “Theo ba tôi nói chính là mười triệu đi? Giảm cho cậu ba triệu, bảy triệu là được.”

Cái giá này quá tiện nghi.

Vưu Minh đều tưởng tượng được sau khi ba mẹ Vưu nghe cậu nói xong sẽ có biểu tình gì.

“Được, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, tối nay tôi về nhà bàn lại, trong vòng hai ngày nhất định sẽ cho anh câu trả lời.” Vưu Minh cười, tâm trạng rất không tệ.

Có lúc làm việc tốt, thật sự sẽ có báo đáp tốt.

Hiện tại không phải báo đáp tốt đã đến sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.