Vọng Môn Nam Quả

Chương 69: Chương 69




Ngủ thẳng đến nửa đêm, Vưu Minh cảm thấy nóng không chịu được, máy điều hòa của khách sạn hình như làm lạnh không tốt lắm, vốn dĩ Vưu Minh đắp chăn mỏng, đến nửa đêm đã vét chăn qua một bên, lúc này cậu có chút hâm mộ Nhâm Phát Tài, hắn là động vật máu lạnh, chắc là không sợ nóng.

Vưu Minh bị nóng tỉnh, ngẩng đầu nhìn thì thấy máy điều hòa còn mở, nhưng không tạo được gió.

Có lẽ đã bị hỏng, vận may của cậu thật không tốt.

Vưu Minh nóng quá phải đi tắm, vừa tắm xong đi ra đã nóng đổ mồ hôi, cậu mở cửa sổ ra, mặc dù là đêm tối nhưng gió không lạnh, còn cảm thấy nóng.

Không ngủ được… Vưu Minh dang tay dang chân thành hình chữ đại* ngẩng đầu nhìn trần nhà.

*Chữ đại 大
Vào lúc như thế này, cậu đặc biệt nhớ Giang Dư An.

Chỉ cần Giang Dư An ở bên cạnh, cậu không cần mở điều hòa.

Vưu Minh trở mình, càng lăn lộn lại càng nóng, trước đây lúc sức khỏe không tốt cậu chưa bao giờ sợ nóng.

Lúc người khác mặc áo ba lỗ, các cụ ông có khi còn cởi trần, cậu đều mặc áo dài tay.

Vưu Minh cầm điện thoại xem giờ, cậu cho rằng trời sắp sáng, nhìn rồi mới biết mới có ba giờ sáng.

Còn hai tiếng nữa mới đến rạng sáng, mấy ngày trước cậu không ngủ ngon, từng trận đau đầu kéo đến, huyệt thái dương căng cứng.

Vưu Minh cầm di động muốn gọi điện thoại cho Giang Dư An, lại nghĩ giờ đã quá muộn, hơn nữa bản thân không yếu ớt đến nỗi không có điều hòa thì ngủ không được.

Vì thế cậu thả di động xuống, tiếp tục nhìn trần nhà.

Gió từ cửa sổ thổi vào như càng nóng hơn, Vưu Minh thật muốn cởi áo ở trần, rốt cục đã cảm nhận được sức mạnh của mùa hè.

Cậu không ngủ được, tiếng ngáy của Nhâm Phát Tài lại vang lên đều đều, tuy không quá lớn nhưng vẫn nghe thấy.

Bản thân ngủ không được, người bên kia bức tường lại ngủ đến ngon lành, Vưu Minh thở dài.

Ngay lúc Vưu Minh chuẩn bị nhắm mắt đếm cừu, trong phòng bỗng nhiên trở nên mát mẻ.

Như đột nhiên xuất hiện một ngọn núi băng.

Vưu Minh còn chưa mở mắt, khóe miệng đã cong lên.

Cậu mở mắt quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Giang Dư An nằm bên cạnh.

Vưu Minh nâng đầu, để Giang Dư An luồn tay qua đầu cậu.

“Ngủ đi.

” Giọng nói truyền cảm của Giang Dư An vang lên bên tai Vưu Minh.

Vưu Minh ôm lấy eo Giang Dư An, cả người đều mát mẻ, cậu còn chưa kịp hỏi vì sao Giang Dư An lại tới đây, cũng đã bị cơn buồn ngủ đánh bại, cậu ôm Giang Dư An chìm vào giấc ngủ ngon.

Sáng hôm sau, Vưu Minh mở mắt, bên ngoài trời đã sáng hẳn, bên dưới còn có tiếng xe cộ tấp nập.

Giang Dư An đã không còn nằm bên cạnh, Vưu Minh nhìn thời gian, đã là mười giờ sáng.

Cậu hiếm khi ngủ thẳng tới giờ này mới dậy, nhưng cậu rất thoải mái, trong khoảng thời gian này tinh thần chưa bao giờ tốt đến vậy.

“Dậy rồi? Đi rửa mặt đi, rồi ra ăn sáng.

” Giang Dư An đứng ở cửa, trên người còn mang tạp dề, đoán chừng là của khách sạch, tạp dề màu hồng phấn cùng xanh lam, mặt trên còn in hình gấu nhỏ ăn mật ong.

Vưu Minh có chút sững sờ, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Khí chất của Giang Dư An rất lạnh lẽo cứng rắn, lúc không cười sẽ khiến người sợ hãi, không vì anh đẹp mà làm người khác cảm thấy dễ gần, trái lại còn có loại cảm giác xa cách ngàn dặm.

Thế nhưng cỗ khí chất này bây giờ đi chung với màu hồng phấn xanh lam, thế mà lại làm Vưu Minh cảm thấy Giang Dư An có chút… Đáng yêu?
Giang Dư An phát hiện ánh mắt Vưu Minh nhìn chằm chằm vào tạp dề, cười nói: “Mấy hôm trước học được hai món, hôm nay làm cho em ăn.


Tất nhiên là do mẹ Giang truyền thụ, đều là món ăn hàng ngày dễ làm, chỉ cần không làm sai thì sẽ không đến nỗi khó ăn.

Lúc này Vưu Minh mới ngửi thấy mùi thức ăn, cậu mang dép vào đi rửa mặt đánh răng, sau đó hỏi Giang Dư An: “Nhâm Phát Tài còn chưa dậy à?”
Giang Dư An không biểu tình, ngữ khí nhẹ như mây: “Con rắn kia sao?”
Vưu Minh gật đầu: “Ừm.


Giang Dư An như cười như không dựa vào cửa: “Có lẽ đã đi dạo đâu đó rồi.


—— Nhâm Phát Tài đang ngồi xổm dưới lầu run lẩy bẩy đột nhiên hắt hơi một cái.


Sáng nay lúc rời giường đi tiểu hắn xém chút bị quỷ vương đột nhiên xuất hiện hù chết, nước tiểu cũng bị nghẹn trở về.

Quá kinh khủng, hắn sợ đến mức tý nữa thì vãi cả đái.

Vưu Minh liếc mắt nhìn Giang Dư An, chắc chắn nói: “Anh hù anh ta chạy?”
Giang Dư An mỉm cười: “Không hù, chính anh ta nói muốn ra ngoài đi dạo.


Vưu Minh không tin, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ có đứng trước mặt ba mẹ Giang tính tình Giang Dư An mới xem như không tệ, tuy Vưu Minh chưa nhìn thấy dáng vẻ lúc anh tức giận, nhưng nhìn mức độ sợ sệt của Tiểu Phượng với anh liền biết.

Tiểu Phượng dám đùa giỡn cùng Vưu Minh, nhưng tuyệt đối không dám đứng trước mặt Giang Dư An nói ra một câu dư thừa nào.

Quỷ cũng cũng rất thông minh.

“Nếm thử.

” Giang Dư An kéo ghế cho Vưu Minh.

Vưu Minh nếm thử, vẻ mặt phức tạp: “Trước đây anh từng học nấu ăn hả?”
Giang Dư An cười lắc đầu: “Vận may của em không tốt, em là người đầu tiên nếm thử tay nghề của tôi.


Vưu Minh nghĩ tới tay nghề của bản thân, tuy ba mẹ Vưu chưa bao giờ ở trước mặt cậu chê món cậu nấu khó ăn, nhưng nhìn hành động dì Trịnh không cho cậu vào bếp hỗ trợ, cậu liền biết tay nghề của mình là cái dạng gì, mặc dù bản thân cậu cảm thấy ăn rất ngon.

Bữa cơm này không biết nên xem là bữa sáng hay là bữa trưa, nhưng khẳng định đến giữa trưa Vưu Minh không thể tiếp tục ăn nữa.

Cũng may Giang Dư An nấu không nhiều, Vưu Minh không có để thừa thức ăn, không có lãng phí.

Vưu Minh trả phòng xuống lầu, nhìn thấy Nhâm Phát Tài đang ngồi xổm một bên.

Lúc nhìn thấy Vưu Minh, Nhâm Phát Tài như trẻ nhỏ bị bắt nạt nhìn thấy cha mẹ, vẻ mặt kích động muốn chạy đến, nhưng vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh Vưu Minh hắn lại rụt về.

Bản năng nói cho hắn biết, tránh xa Giang Dư An mới an toàn.

Điểm ấy của động vật là tốt nhất, bản năng sẽ giúp chúng tránh thoát nguy hiểm.

Tuy rằng đa số động từ khi sinh ra đến lúc chết cũng không có khả năng mở linh trí, không thể trở thành loài sinh vật có trí thông minh như con người, nhưng bản năng báo hiệu nguy hiểm lại mạnh hơn con người rất nhiều.

Vẫn là Vưu Minh chủ động vẫy tay, Nhâm Phát Tài mới chậm chạp đi tới, cúi thấp đầu đứng sau Vưu Minh.

Giang Dư An liếc nhìn hắn, cả người Nhâm Phát Tài run lên, càng cúi thấp đầu.

Vưu Minh muốn đến công ty trước, đưa Nhâm Phát Tài đến cho ba Vưu nhìn thử, mời người mẫu không dễ, mặc dù có không ít người mẫu có ngoại hình đẹp, nhưng khí chất mỗi người khác nhau, thích hợp nhãn hiệu này nhưng chưa chắc thích hợp nhãn hiệu kia, quần áo chọn người, người cũng chọn quần áo.

Công ty Vưu gia đã trang hoàng xong, công nhân cũng đã tuyển được một phần, đã đi vào hoạt động, tuy rằng đang là bước khởi đầu, nhưng vì có hiệu ứng quảng cáo của ảnh hậu, vẫn có đơn hàng, tiền thu vào tuy không nhiều, nhưng vẫn còn hơn là không có.

Hiện tại rất nhiều công ty hai năm đầu hoạt động chỉ bỏ tiền ra chứ không thu vào được.

Kinh tế đình trệ, rất nhiều công ty có vốn dưới hai mươi triệu đều trực tiếp phá sản.

Thị trường dao động rất lớn, có thể kiếm tiền cùng không thể kiếm tiền hai cực phân hóa cũng rất nghiêm trọng.

Tựa như Mạnh gia, gần nhất một bình đài phát sóng trực tiếp lớn nhất của họ đã phá sản, có rất nhiều nguyên nhất, nhưng cái chính là không thể kéo đầu tư, phát trực tuyết vốn dĩ tranh đấu tựa như tư bản, muốn khen thưởng streamer cũng không phải dễ, dù sao nguồn thu nhập chính vẫn là do streamer kiếm được.

Càng tốn kém hơn chính là lương chết của streamer không nổi, chấm dứt hợp đồng thì lại đền tiền hợp đồng.

Không ký hợp đồng với streamer nhỏ thì lại không được.

Cho nên mấy bình đài phát sóng trực tiếp phải dựa vào vốn tài chính, xem ai giàu nứt vách đổ tường, ký hợp đồng với stream lớn một lần mười triệu, cứ thế đập tiền vào, gia nghiệp lớn cỡ nào cũng không chịu nổi.

Lúc đó Mạnh gia cùng mấy bình đài nữa tranh vốn đầu tư, cuối cùng phía đầu tư không đầu tư vào Mạnh gia.

Tiền thu vào không bằng số lẻ tiền bỏ ra, cấp lãnh đạo hỗn loạn, dưới tình huống như vậy các streamer cũng lục đục rời đi, Mạnh gia đành phải tuyến bố phá sản.

Hiện tại công ty Vưu gia cũng đang lôi kéo đầu tư, nhưng ba Vưu quyết định không bán cổ phần.

Vưu Minh đi thang máy lên, Nhâm Phát Tài rúc vào trong góc thang máy, rõ ràng là rắn, lại nhìn không khác gì chim cút.

Trang trí trong công ty thiên về phong cách thiên nhiên hoang dã, chứ không phải loại trang trí băng lãnh hiện đại.

Có rất nhiều cây xanh, trong khu nghỉ ngơi còn có ghế salon để nằm, diện tích không lớn, lại làm người cảm thấy thoải mái, thanh tĩnh.

Nơi này là bộ nghiệp vụ của công ty, chuyên phụ trách trao đổi cùng khách hàng.

Nơi sản xuất chế tác trang phục thì nằm trong nhà máy vùng ngoại thành.

Vưu Minh đi vào trong, mọi người ở đây đều đang bận rộn nghe điện thoại hoặc chuyên chú vào máy vi tính, bước đầu của công ty chính là mở rộng địa điểm và trực tuyến.


Địa điểm thì cần phải liên lạc với địa phương nhận thầu, trực tuyến thì cần nhiều việc hơn, ví dụ như đại V hoặc fans hâm mộ, còn có truyền thông, ba Vưu đã mời phóng viên để mở họp báo.

Số tiền chi ra tất nhiên không phải con số nhỏ.

Công ty không thể tuyển được nhân viên có kinh nghiệm phong phú, việc này ba Vưu đã thỏa hiệp, chỉ có thể tuyển người mới, mỗi tổ để một nhân viên kỳ cựu có kinh nghiêm phụ trách.

Lúc Vưu Minh đi vào có không ít nhân viên nhìn chằm chằm cậu.

—— cũng có thể là nhìn chằm chằm ba người bọn họ.

“Xin chào, xin hỏi phòng làm việc của Vưu tổng ở đâu?”Vưu Minh hỏi nam nhân mặc âu phục mang giày da đứng ở hành lang.

Nam nhân để điện thoại xuống: “Chào ngài, ngài có hẹn trước không? Xin hỏi tên ngài là gì?”
Vưu Minh cười cười: “Vưu tổng là ba tôi, tôi có chuyện tìm ông ấy, nếu bây giờ không tiện thì tôi có thể chờ.


Nam nhân cũng không biết bây giờ ba Vưu có bận hay không, nhưng cũng biết không ai ngu đến nỗi đi giả mạo con trai Vưu tổng, vì thế nói: “Để tôi gọi hỏi thử.


Sau khi hỏi qua, nam nhân liền đưa Vưu Minh đến phòng làm việc của ba Vưu.

Chắc là vì cảm thấy giữ mối quan hệ tốt với Vưu Minh thì sau này cơ hội thăng tiến sẽ lớn hơn, cho nên nam nhân biểu hiện rất tốt, vừa có tố chất vừa lịch sự, không phải kiểu nịnh nọt trắng trợn.

Chờ nam người đi rồi, ấn tượng của Vưu Minh đối với hắn quả thật không tệ.

Đây là kiểu người vừa nhìn đã biết có năng lực rất mạnh.

Ba Vưu nhìn con trai đi vào, để văn kiện trong tay xuống, nở nụ cười: “Sao lại tới đây? Ở bên đó có tốt không?”
Vưu Minh ngồi xuống ghế, đánh giá phòng làm việc của ba Vưu: “Tốt lắm ạ, còn ba? Khoảng thời gian này ba rất bận rộn đi?”
Ba Vưu: “Đúng là rất bận, lần đầu tiên ba biết thì ra mở rộng doanh tiêu có nhiều môn đạo như vậy, thật sự phiền phức.


Ba Vưu oán trách một hồi, mới hỏi: “Hai vị này là?”
Vưu Minh giới thiệu Nhâm Phát Tàu trước: “Đây là bạn con, con cảm thấy khí chất của anh ấy rất hợp với trang phục nhà ta, nên đưa đến cho ba nhìn thử, xem có thể ký hợp đồng người mẫu hay không.


Tiếp đó cậu không biết phải giới thiệu Giang Dư An như thế nào, dù sao bây giờ đang ở công ty, không tiện giải thích, ba Vưu sẽ cảm thấy cậu bị điên, hoặc bị dọa sợ, vì thế ưu Minh nói: “Đây cũng là bạn con.


Giang Dư An cười với ba Vưu.

Tuy rằng bề ngoài của Giang Dư An và Nhâm Phát Tài đều xuất chúng, nhưng đứng một chỗ lại khác biệt rất lớn, khí chất bất đồng.

Ba Vưu đương nhiên nhìn Giang Dư An nhiều hơn.

“Ba kêu thư ký đưa cậu ấy đi thay một bộ nhìn thử.

” Ba Vưu gọi thư ký vào.

Thư ký vẫn là người hôm trước, tuổi chừng bốn mươi, vẻ ngoài đoan chính, vóc dáng duy trì rất tốt, là kiểu vừa nhìn đã thấy đáng tin.

Lúc bị thư ký đưa đi, Nhâm Phát Tài còn ngoái đầu lại nhìn Vưu Minh, hình như rất thấp thỏm.

Trong lúc chờ đợi, Vưu Minh pha cho mình cùng Giang Dư An chén trà.

Nhâm Phát Tài mặc một bộ âu phục màu vàng, là màu vàng óng nổi bật, thích hợp với người trẻ tuổi, hoặc người da trắng hoặc người da đen mặc vào mới đẹp, không thích hợp với người da vàng.

Cũng bởi vì kén người mặc, nên mới chọn cho hắn bộ này.

Ba Vưu nhìn trái nhìn phải, còn yêu cầu Nhâm Phát Tài thay đổi mấy kiểu đứng, nhìn đến trái tim Nhâm Phát Tài muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ông mới nói: “Được, chọn cậu, cậu tên gì?”
Nhâm Phát Tài như học sinh bị giáo viên gọi lên trả bài, hắn đưa tay ra sau lưng, vẻ mặt sốt sắng hô to: “Nhâm Phát Tài!”
Ba Vưu nghẹn.

Vưu Minh nhắc nhở: “Có thể lấy nghệ danh.


Lúc này ba Vưu mới thở ra.

“Con tính khi nào về nhà?” Ba Vưu hỏi Vưu Minh, từ khi Vưu Minh đến Giang gia, ba Vưu đã bắt đầu nhớ, ở nhà chỉ có ông cùng vợ, còn có dì Trịnh, ba người, ăn cơm cũng không thấy ngon, có con trai ở nhà ông có thể ăn nhiều thêm hai chén cơm.

Vưu Minh suy nghĩ, nói: “Chắc nửa tháng nữa ạ.



Cậu tính giải quyết xong việc của Trịnh Thành Tài và Trần Mẫn mới về nhà.

Đã có da rắn lột, bước tiếp theo chính là bốc thuốc.

Bốc thuốc rất đơn giản, Vưu Minh chỉ cần đưa đơn thuốc cho Trịnh Thành Tài, để chú ấy tự tìm người bốc.

Như vậy rất tiện cho cậu, Trịnh Thành Tài cũng không cần lo cậu mua thuốc giá rẻ bán lại giá cao.

Làm ăn mà, để khách hàng yên tâm mới là điều quan trọng nhất.

Vưu Minh giúp Nhâm Phát Tài thuê một căn hộ giá rẻ, tuy giá rẻ nhưng không gian không nhỏ, còn có ban công, có máy giặt máy sấy, có lò nướng và máy rửa chén, là căn hộ nhỏ nhưng nội thất đầy đủ.

Nhâm Phát Tài cảm động thiếu chút quỳ xuống tạ ơn Vưu Minh.

Trong mắt Nhâm Phát Tài, Vưu Minh chính là người tốt nhất trên đời.

Chỉ là bạn trai Vưu Minh quá khủng bố.

Sắc thuốc vẫn phải cần Vưu Minh đến, canh lửa nói khó không khó, nói dễ cũng chẳng phải dễ, nấu một thang thuốc, một ngày uống một lần, uống liên tục một tháng, thuốc rất đắng, còn đắng hơn hoàng liên, Vưu Minh chỉ ngửi mùi thôi đã thấy khó chịu, ấy vậy mà Trần Mẫn mắt cũng không thèm chớp uống một hơi cạn sạch.

“So với nỗi khổ trong lòng cô thì thuốc có là gì.

” Trần Mẫn nhìn thấy ánh mắt của Vưu Minh, cười nói.

Trần Mẫn nói: “Từ nhỏ cô đã thích trẻ con, vừa kết hôn xong hai vợ chồng cô đã nghĩ tên cho con, vậy mà đợi hơn mười năm, vẫn chưa có đứa con nào.


Trịnh Thành Tài cười khổ nói: “Nếu lần này còn không thành công thì cô chú đành nhận mệnh.


Vưu Minh không biết an ủi người khác, đành nói: “Chỉ cần không phạm sai lầm thì sẽ có.


Tuy mệnh bọn họ không có con, nhưng không phải không thể thay đổi, địa phủ không để sinh hồn đầu thai vào bụng Trần Mẫn, nhưng Vưu Minh có thể để du hồn đi vào, chính là không cần đi qua cửa ải địa phủ.

Việc này cũng xem như tích công đức.

Du hồn không thể tiến vào địa phủ, không thể luân hồi, nhưng chỉ cần đi vào bụng Trần Mẫn, nó sẽ lại xuất hiện trong sổ sinh tử, sống hết đời này, có thể tiếp tục đầu thai chuyển thế.

Việc này yêu cầu Vưu Minh phải thật sự có bản lĩnh.

Vì thế Vưu Minh dẫn Trịnh Thành Tài đi câu quỷ, chuyện như thế này cần quỷ tự nguyện mắc câu.

Nửa đêm hai người ra khỏi cửa, trong lòng Trịnh Thành Tài có chút hoảng loạn, hắn muốn có con, nhưng bây giờ Vưu Minh muốn hắn đi câu quỷ, nếu câu phải quỷ già da mặt nhăn nheo, vậy sau này hắn phải đối mặt với đứa nhỏ như thế nào?
Vừa nhìn thấy đứa nhỏ liền nhớ lại quỷ già kia, áp lực trong lòng thật sự quá lớn.

Vưu Minh không phát hiện sầu lo trong lòng Trịnh Thành Tài, đưa Trịnh Thành Tài lên núi.

Cậu đưa nước sương cho Trịnh Thành Tài bôi lên mí mắt.

“Bôi một chút thôi.

” Vưu Minh nói với Trịnh Thành Tài.

Trịnh Thành Tài căng thẳng gật đầu.

Vưu Minh bắt đầu niệm chú chiêu hồn, chiêu đều là du hồn không có ý thức.

Trong đó có rất nhiều hồn phách trẻ sơ sinh, đa số những hồn phách này đều không trọn vẹn, đều là chưa kịp chào đời đã chết, vì thế nên không thể vào địa phủ đầu thai.

Mới đầu Trịnh Thành Tài rất sợ, nhìn khắp núi đều là quỷ, dưới đất còn có quỷ bò lúc nhúc, xém chút bị dọa đến bệnh tim tái phát.

Nhưng nhìn lâu, cộng thêm chấp niệm có con quá sâu, Trịnh Thành Tài vẫn cố gắng khắc phục nỗi sợ, nghiêm túc nhìn.

Hồn phách trẻ sơ sinh chỉ có thể bò, cho dù đang lơ lửng giữa không trung nhưng vẫn là tư thế bò.

Còn có vài hồn phách đã thành niên, nhưng đều bị Trịnh Thành Tài xem nhẹ.

Cho dù lúc sinh ra vẫn sẽ là trẻ sơ sinh, nhưng lựa chọn hồn phách thành niên vẫn làm Trịnh Thành Tài cảm thấy kỳ quái.

Vưu Minh nói với Trịnh Thành Tài: “Không cần gấp, nếu chú và chúng có duyên, chúng sẽ tự đến đây.


Lúc này Trịnh Thành Tài nhìn đám hồn phách sơ sinh lại cảm thấy đáng yêu, nhất là khi biết một trong số chúng sẽ trở thành con mình, vẻ mặt hắn càng trở nên nhu hòa, rất có dáng vẻ của người cha hiền.

Khoảng nửa tiếng sau, một cái bóng nho nhỏ bò đến bên Trịnh Thành Tài.

Thân thể của nó rất nhỏ, cái đầu lại rất lớn, tay chân chưa phát dục hoàn toàn, sau mông còn có một đoạn đuôi nhỏ, đây là xương đuôi chưa thu lại, điều này làm nó thoạt nhìn không giống con người, mắt nó không có tròng trắng, cả người được bao quanh một tầng ánh sáng mờ ảo.

Trịnh Thành Tài run lên.

Không biết là do kích động hay là do sợ hãi.

Vưu Minh không lên tiếng, Trịnh Thành Tài cũng không dám nói lời nào.

Hồn phách trẻ sơ sinh bò đến bên chân Trịnh Thành Tài, vài phút sau nó mới nắm lấy ống quần Trịnh Thành Tài, sau đó bắt đầu bò lên, bò đến sau lưng hắn.

Cảnh tượng này nhìn qua quá mức đáng sợ, nhưng Vưu Minh không cảm thấy gì, Trịnh Thành Tài lại không nhìn thấy, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Trịnh Thành Tài run giọng nói: “Nó… Nó đây là chọn chú phải không?”

Hắn vừa mới dứt lời, đã có thêm hơn mười hồn phách trẻ sơ sinh bò về phía hắn.

Vưu Minh nói: “Mới vừa rồi là chúng nó chọn chú, bây giờ thì chú có thể chọn chúng nó, đây là quá trình hai bên lựa chọn.


Trịnh Thành Tài nặn ra một nụ cười khó coi: “Cháu nói giống như kiểu được nhận thư mời làm việc vậy.


Vưu Minh ngẫm nghĩ nói: “Đạo lý không khác nhau là mấy.


Trịnh Thành Tài vừa cảm thấy sợ lại vừa cảm thấy kích động vì tâm nguyện sắp được hoàn thành, hắn cưỡng bách bản thân nhìn đến đám hồn phách trẻ sơ sinh.

Có phát dục hoàn toàn, cũng có vừa nhìn đã biết chưa đủ tháng.

Trịnh Thành Tài nuốt nước miếng: “Vậy… Vậy chọn đứa đầu tiên đi.


Vưu Minh chưa kịp mở miệng, Trinh Thành Tài đã nói tiếp: “Có thể sinh đôi không?”
Vưu Minh: “Được thì được, nhưng cô Trần đã lớn tuổi, tuy uống thuốc rồi lúc sinh sẽ không có nguy hiểm, nhưng sinh đối sẽ rất vất vả.


Trịnh Thành Tài nghe vậy vội nói: “Thôi, có một đứa đã cám ơn trời đất rồi.


Vưu Minh nói tiếp: “Tuy bây giờ chú nhìn thấy giới tính đứa nhỏ, nhưng lúc sinh ra giới tính sẽ có thể thay đổi.


Trịnh Thành Tài lắc đầu: “Không sao không sao, con trai hay con gái chú đều thích, chú không kỳ thị giới tính.


Vưu Minh gật đầu: “Vậy thì tốt.


Sau đó Vưu Minh đi đến phía sau lưng Trịnh Thành Tài, đưa tay với hồn phách anh nhi đầu tiên.

Hồn phách trẻ sơ sinh nắm chặt quần áo Trịnh Thành Tài, trong đôi mắt to không có thần thái, động tác lại rất kiên định.

Vưu Minh không nhúc nhích, không có trực tiếp ra tay bắt nó, nửa tiếng trôi qua, hồn phách trẻ sơ sinh mới buông tay ra, để mặc Vưu Minh ôm lấy.

Những hồn phách trẻ sơ sinh này có ngoài ý muốn sảy mất, cũng có bị cha mẹ bỏ đi.

Chúng nó rất suy yếu, chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, không tới một tháng sẽ biến mất, đây cũng là một cách suy trì cân bằng của địa phủ.

Vưu Minh thu hồn phách trẻ sơ sinh vào trong mặt dây chuyền ngọc thạch đã chuẩn bị sẵn.

“Chú phải luôn mang sợi dây chuyền này bên người.

” Vưu Minh đưa dây chuyền cho Trịnh Thành Tài: “Đợi đến khi nó quen thuộc với hơi thở của chú thì chúng ta mới có thể làm pháp.


Trịnh Thành Tài: “Nhất định nhất định.


Vưu Minh nói tiếp: “Dạo gần đây chú có bận hay không?”
Trịnh Thành Tài không biết phải trả lời làm sao, người làm ăn có ai lại không bận? Nhưng hắn vẫn nói: “Vẫn có thời gian.


Vưu Minh: “Vậy thì tốt, vì giai đoạn kế tiếp mới là giai đoạn phiền phức nhất”.

Trịnh Thành Tài cười với Vưu Minh: “Phiền phức như thế nào chú cũng chịu.


“Vậy thì tuần sau bắt đầu đi.

” Vưu Minh nói.

Trịnh Thành Tài khó hiểu: “Không thể bắt đầu luôn từ ngày mai sao?”
Hắn muốn giải quyết xong càng sớm càng tốt, trải qua đêm nay, hắn đã tin tưởng hoàn toàn vào bản lĩnh của Vưu Minh.

Nếu lúc này có người nhảy ra nói Vưu Minh là tên lừa đảo, hắn sẽ mắng người đó phải chạy về nhà.

Vưu Minh đã có bản lĩnh, thái độ của hắn cũng trở nên tốt hơn.

Ai cũng không muốn đắc tội cao nhân như thế, đặc biệt là còn có việc cầu đối phương.

____
Vưu Minh lái xe, nghĩ đến đám kia du hồn, thở dài nói: “Em muốn siêu độ cho những đứa trẻ kia.


Sau khi siêu độ, hồn phách trọn vẹn sẽ được xuống địa phủ, hồn phách không trọn vẹn chỉ có thể biến mất.

Ít nhất lúc biến mất chúng sẽ không có thống khổ, cũng không cần du đãng trong nhân gian.

“Em quá mềm lòng.

” Giang Dư An nói.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.