Vọng Nguyệt Lâu

Chương 6: Hoàng quyền huyết thù



Tú vương phản loạn mãi không thể dẹp, gần như có xu thế thiên hạ đại loạn. Mặc dù Thâm Hoằng nhiều lần đánh tan phản quân của Tú vương, nhưng lần nào Tú vương cũng có thể dắt theo số kỵ binh chạy trốn được một cách thần kỳ. Sau mỗi lần thất bại, Tú vương đều nhanh chóng triệu tập người ngựa ở địa phương khác, tiếp tục khí thế tạo phản. Trong vòng sáu năm, gã chiếm cứ phía bắc, không xưng vương lập nước chỉ vì hắn hướng tới ngôi vị hoàng đế hoàn chỉnh hơn. Quận bắc lưu truyền một truyện truyền thuyết: trước khi hoàng hậu Hoài Mẫn lâm bồn đã mơ thấy một vị thiên thần, chín tầng mây ngũ sắc lượn lờ bên cạnh gã, hoa thơm mười màu nở rộ dưới chân gã. Ở dưới sự bảo vệ của mười hai loại thú may mắn, gã dấn thân vào cõi trần hóa thân thành Tú vương, đã được định trước trở thành thiên tử thực sự. Sau khi hoàng thái hậu nghe câu chuyện này thì khinh miệt cười to, nói với Thâm Hoằng: “Đi thôi! Ngày mai con có thể tung một câu chuyện vào thiên hạ. Lúc ta đang thai nghén hoàng đế bệ hạ mơ thấy trăm vạn thần phật trải rộng khắp trời. Bọn họ bảo vệ một vị đại thần cao quý đủ khiến bất cứ lời lẽ nào cũng không thể miêu tả được vào trong bụng ta. Chỉ có điều, phải đợi người ngồi vững vàng trên ngai vàng, lúc này mới có thể xưng là ‘thần tích’, nếu không thì chỉ là truyện cười để lòe thiên hạ mà thôi, tựa như việc Tú vương ngu xuẩn kia đang làm. Ta nghĩ, bệ hạ có thể tăng thêm một bậc ‘tà thuyết mê hoặc lòng người’ vào tội danh của nó.”

Thâm Hoằng không để ý đến sự giễu cợt của mẹ, cúi đầu hỏi Hàm Huyền ngồi bên cạnh: “Tướng quân, khanh thấy thế nào?”

Hàm Huyền nghiêm mặt nói: “Một trận ở quận Hòa đã thấy rõ chênh lệch thực lực, bệ hạ không cần phải lo ngại.”

Mặc dù có ba hoàng thúc phản loạn nhưng phía sau Thâm Hoằng vẫn có một nhóm hậu duệ hoàng tộc. Trừ điều đó ra, bảy nhà họ Tố có sáu nhà đứng về phía Thâm Hoằng, nơi duy nhất không tỏ thái độ là nhà mẹ đẻ của Đoan phi, ở trong hoàn cảnh như vậy, cũng không có ai trông chờ bọn họ đưa ra lời tuyên bố nào. Người Tú vương tụ họp là một nhóm thanh niên muôn hình muôn vẻ, trong đó không hiếm tinh hoa của quốc gia. Bọn họ tin tưởng người mình ủng hộ là chính nghĩa, đạo trời cần lực lượng của bọn họ tới mở rộng. Đáng tiếc, trong những rắc rối phức tạp như vậy của nước nhà, muốn lấy hai chữ chính nghĩa xông pha một mảnh trời đất thì kém xa so với việc dựa vào quý tộc đáng tin.

“Vậy thì để lần này trở thành trận chiến cuối cùng đi.” Thâm Hoằng nói: “Hãy dẫn nó đến trước mặt của ta.”

Hàm Huyền khom người thật thấp xin cáo lui. Giống như thường ngày, trầm mặc là lời cam đoan có sức mạnh nhất của hắn.

Hoàng thái hậu nhìn theo bóng dáng hắn khoác áo giáp trầm tĩnh đi ra ngoài điện như có điều suy nghĩ, nói: “Mỗi lần hắn xuất hiện, Nhược Tinh đều sẽ may mắn không gặp phải sự cố…” Thâm Hoằng cảm thấy khó chịu vì ngữ điệu của bà: “Người đang lo lắng điều gì?”

“Hắn nhỏ hơn con một tuổi, cũng nên lập gia đình rồi.” Giọng điệu của hoàng thái hậu chắc nịch: “Ta muốn ban thưởng Phương Loan cho hắn.”

Thâm Hoằng thoáng nhíu mày: “Phương Loan đã hai mươi tư tuổi…” Nàng lớn hơn Hàm Huyền ba tuổi, đã bỏ lỡ thời động lòng người nhất, huống hồ tính cách của nàng lại kiệm lời ít nói, tẻ nhạt vô vị như vậy, khiến nàng thoạt nhìn không thể chỉ hai mươi tư tuổi.

“Có liên quan gì chứ?” Hoàng thái hậu cười nhạt: “Chí ít Phương Loan trung thành thận trọng. Loại người như Cư Hàm Huyền không có họ hàng ở trong triều, sau này nhất định kết bè kết cánh. Khi đó con muốn hiểu rõ chiều hướng của hắn bằng cách nào?”

Môi Thâm Hoằng mấp máy, còn chưa nói gì, thái hậu đã nói tiếp: “Bây giờ con phá lệ khai ân, phê chuẩn cho hắn mang kiếm lên điện, mặc giáp trên người. Điều này cũng có thể sẽ khiến hắn thân thiết với con hơn, cảm kích hơn, nhưng mà khiến hắn bắt đầu tự nhận là tâm phúc của con. Dần dần hắn sẽ cho rằng ý kiến của mình có thể chi phối con… Khi ấy, con muốn dễ dàng bắt lấy mạch máu của hắn bằng cách nào? Ai tới giúp con chứ?”

Thâm Hoằng nhắm mắt lại, nghe thấy mẹ nói: “Chẳng lẽ con thật sự cho rằng trong triều đình sẽ có cái gọi là bạn bè ư?”

Chứng kiến môi Thâm Hoằng mấp mày trầm mặc thật lâu, hoàng thái hậu bớt buồn mà nở nụ cười: “Vậy thì quyết định thế nhé.”

Một lần nọ lúc Hàm Huyền chiến thắng trở về, hắn đã đưa Tú vương và Lý Tích Kim đến.

Trước khi gặp em trai, Thâm Hoằng tới thăm thấy dạy kiếm thuật ngày xưa trước. Khuôn mặt Lý Tích Kim vẫn ôn hòa, lúc nhìn thấy Thâm Hoằng thì hơi bất đắc dĩ. Thâm Hoằng không hỏi ông ta vì sao đến nương tựa Tú vương mà nói thẳng: “Ông biết cách làm người của thái hậu rồi đấy… Sau khi người ép kẻ địch đến thất bại thảm hại thì sẽ bỏ qua cho bọn họ. Nhưng người sẽ không khoan dung cho kẻ bạn bè phản bội.” Hắn nhìn Lý Tích Kim, bắt đầu thông cảm cho người đàn ông này: “Người đòi ông với ta rồi.”

Lý Tích Kim vẫn không nói gì. Thâm Hoằng biết giữa bọn họ không có lời nào để nói bèn hỏi: “Ông còn muốn gì nữa không?”

“Bệ hạ có thể cho tôi gặp Thâm Ngưng không?” Lý Tích Kim vẫn luôn gọi Hàm Huyền là Thâm Ngưng.

Thâm Hoằng gật đầu đồng ý, sau khi đợi Hàm Huyền tới, hắn bèn tránh đi. Nhưng hắn vẫn có vài cách để biết được nội dung nói chuyện của bọn họ.

Lý Tích Kim cũng không nói quá nhiều, uyển chuyển bảo với Hàm Huyền: “Lúc ta còn trẻ, bởi vì có duyên do nên đã vào một chốn nhà cao cửa rộng khác biệt trời vực với ta. Con biết không, ta đến làm một nô bộc đặc biệt, dạy các cô chiêu ở nơi đó học tập kiếm thuật. Trước khi đi, thầy và cha đã nhắc nhở ta, tuyệt đối không thể sinh ra ý đồ không an phận.”

Ông xấu hổ cười cười, còn nói: “Ta cẩn thận tuân theo sự khuyên răn của họ. Có điều, cho dù bọn họ không nói, ta cũng sẽ không có ý đồ không an phận gì cả. Các cô chiêu quý tộc nơi đó là người không cùng một thế giới với chúng ta, bảo ta yêu say đắm họ tựa như bảo phàm phu tục tử đi vào truyền thuyết để yêu say đắm tiên nữ trong thần thoại vậy, không thực tế. Nhưng mà khi đó ta còn trẻ, vẫn không thể nào chạy thoát khỏi ý nghĩ kiều diễm… Thiếu nữ làm ta sinh lòng yêu mến cũng không thuộc về dòng họ kia, bà ấy là cháu gái của giáo viên nữ họ Thôi. Ta nghĩ chắc đây không phải là cấm kỵ, cho nên không cố gắng vứt bỏ loại tình cảm đó.”

Hàm Huyền lẳng lặng nghe, không lên tiếng.

“Nhưng mà bà ấy cũng có ảo tưởng.” Lý Tích Kim không trông chờ vị tướng quân trẻ tuổi hiển hách trước mặt này đáp lại, vẫn nói: “Bà ấy còn ngốc hơn ta. Ta biết thế giới kia là thần thoại đối với người như chúng ta, thế nên ta dừng bước không tiến lên. Bà ấy lại không giống vậy. Rõ ràng nói cho bà ấy biết đó là một truyện thần thoại, bà ấy chỉ là một người phàm, nhưng bà ấy lại nhất định phải thử xem liệu mình có thể biến thành truyền kỳ hay không.”

Ông thở dài: “Nghe nói mấy đời trước, có vị cô nương họ Điền lưu danh ở hậu cung… Vì duyên cớ này, bà ấy cũng muốn thử. Bà ấy cho rằng, chỉ cần có người có thể làm được thì bà ấy cũng có thể làm được. Bà ấy cho rằng, tuy là họ Thôi nhưng rõ ràng bà ấy được giáo dục giống như Tố thị, cùng trẻ tuổi đẹp đẽ… Bà ấy cũng có thể ở trong hậu cung của Tố thị chiếm giữ một chỗ nhỏ nhoi.”

Hàm Huyền mím chặt môi.

“Ta nhìn ra được bà ấy có dã tâm.” Lý Tích Kim lại nói: “Khi ta hỏi bà ấy có thể đi cùng ta hay không, bà ấy đã dùng một loại ánh mắt kiên định nhìn ta, nói, ‘Không thể ở bên người. Không phải là vì tôi khinh thường xuất thân của người, mà là bởi vì tôi nhất định phải đến nơi cao hơn.’ Sau này, bà ấy đã thực sự thành công.”

Hồi ức năm xưa làm cho người đàn ông ngày càng già yếu này trở nên dịu dàng điềm tĩnh. “Khi đó ta nói, không đi theo ta cũng không sao, thật ra không thể không sao. Thứ ta muốn không còn là bà ấy nữa, mà là muốn nhìn bà ấy thành công thế nào, nhìn bà ấy dùng một đôi cánh yếu ớt bay đến nơi bất ngờ như vậy bằng cách nào. Vẫn thích bà ấy ư? Không. Đã không phải là loại tình cảm này nữa nhưng vẫn không buông bỏ được…”

Hàm Huyền không nói được một lời, xoay người làm bộ rời đi.

“Thâm Ngưng!” Lý Tích Kim gọi hắn lại: “Con xem, ta và mẹ của con đều không phải là tấm gương tốt gì. Chỉ mong con… không giống như ta vậy, trọn đời mê luyến một người con gái dã tâm bừng bừng, cũng đừng ảo tưởng giống như mẹ con.”

Bước chân của Hàm Huyền càng đi càng xa ổn định giống như thường ngày, từ đầu đến cuối hắn cũng không nói một chữ nào.

Hoàng thái hậu suy tính hai ngày, cuối cùng cũng nghĩ xong hình phạt đối với Lý Tích Kim. Bà sai người trói hai tay của người đàn ông này ra sau lưng, đặt trên lưng một thớt ngựa khó thuần phục, mặc cho con ngựa kia chạy băng băng về phía chân trời xa xôi.

Lòng Thâm Hoằng lạnh lẽo nhìn mẹ kéo cung thành hình trăng tròn. Bà chắc chắn sẽ không bắn lệch, bà là một thần tiễn thủ giỏi vậy mà.

Song khi thớt ngựa khó thuần vác Lý Tích Kim lung lay sắp ngã, một mũi tên sắp sửa phóng ra, hoàng thái hậu vẫn không bắn cung. Thâm Hoằng đương nhiên không dám thúc giục bà, tất cả mọi người cùng nhau đứng lặng ở cửa thành, không có một ai dám phát ra mảy may tiếng động.

Bỗng nhiên, hoàng thái hậu bắn ra mũi tên kia mà không hề báo trước. Tên mang theo tiếng rít như quỷ rú bay về phía người đàn ông phương xa. Ông ta lắc lư ở trên lưng ngựa, lại ngồi vững vàng, lắc lư thành một điểm đen phía chân trời rồi rốt cục biến mất.

“Bắn lệch rồi…” Thâm Hoằng khó tin lẩm bẩm.

Hoàng thái hậu lại giống như trút được gánh nặng trong lòng, thản nhiên vứt cung tên sang một bên, nói với con trai của bà: “Đúng vậy, bắn lệch rồi. Không bắn mũi tên này, ta không cam lòng. Nhưng bắn chết ông ta thì ta sẽ khổ sở.” Thâm Hoằng vô cùng kinh ngạc với sự thẳng thắn của bà, lại thấy mẹ mở miệng cười dưới ánh mặt trời.

“À, đây là nguyện vọng gần đây của ta: không nên vì giữ gìn tác phong trước sau như một mà làm chuyện khiến mình hối hận.” Bà thoải mái nói: “Nếu như nghiêm phạt ông ta, có thể sẽ khiến ta càng khó chịu hơn so với sự phản bội của ông ta, vậy thì ta bỏ qua cho ông ấy.”

Thâm Hoằng kinh ngạc nhìn người phụ nữ này, không biết có phải người mẹ khắp thiên hạ ở trong mắt con cái luôn thần kỳ như vậy hay không.

Hoàng thái hậu không nán lại thêm ở lầu trên tường thành, cũng không liếc nhìn thêm về phía chân trời, mang theo một đoàn người theo hầu rời đi.

Từ nay về sau người đàn ông kia không còn thuộc về của thế giới của bà nữa, tất cả giữa bọn họ đã ngừng lại trong tiếng mũi tên như quỷ rú, bà không nên canh cánh trong lòng vì ông ta, thời kì dây dưa của ông ta với họ Tố cũng theo đó mà kết thúc.

Thâm Hoằng đứng ở lầu trên tường thành cao giọng cười với trời, không biết một ngày kia, hắn có thể nghĩ thoáng giống như mẹ hắn hay chăng.

Thiên hạ đang chờ đợi phán quyết của hoàng đế đối với Tú vương.

Tú vương bị nhốt ở một chỗ sạch sẽ chỉnh tề trong lao ngục, là cung Tuyên Huệ mà hắn lớn lên từ nhỏ. Đã từng là chỗ vui chơi khoái trá trưởng thành, hôm nay là lồng giam không thấy gông xiềng, Thâm Hoằng cũng không nói rõ được đây là nhân từ hắn cho em trai hay là tàn nhẫn.

Tú vương không còn là thiếu niên ngửa mặt nhìn anh trai nữa, bây giờ gã cũng cao tầm Thâm Hoằng. Lúc thị vệ quát gã vì sao không quỳ, gã cũng cười, nhưng nụ cười nhạt này tuyệt nhiên không giống với Thâm Hoằng.

“Quỳ trời chứ không quỳ nghịch tặc giết vua giết cha!” Tú vương thu nụ cười lại, vành mắt gần như rách ra, phát ra tiếng hét lớn long trời lở đất, làm cho vẻ mặt mọi người xung quanh chấn động. Duy chỉ có Thâm Hoằng thờ ơ. Cái cớ này của em trai sớm đã nằm trong dự liệu của hắn.

Tú vương nhận định anh trai giết cha, trong quân đội mà gã tụ tập, gã cũng dùng lí do này để cổ động sĩ tốt. Tài ăn nói của gã và tư thế oai hùng dường như trời sinh đã khiến người ta tin phục, huống chi tiên hoàng đúng là sau khi cùng Thâm Hoằng xuống núi thì không bao lâu thốt nhiên ốm đau, không ai hay chuyện bên trong đó. Tất cả điều này đều có thể khiến Thâm Hoằng bị kẻ địch của mình coi là một tên phản nghịch không hơn không kém. Mặc dù lúc đầu người theo hầu tiên hoàng muôn miệng một lời, nói tiên hoàng trượt chân rơi xuống hồ lạnh trên đỉnh núi, nước hồ kia suốt năm lạnh thấu xương, tiên hoàng vì lạnh mà nhiễm bệnh cũng không có chỗ nào khả nghi. Nhưng người duy nhất không hùa theo lời giải thích này chính là bản thân Thâm Hoằng.

Tú vương không tin phụ hoàng sẽ đối xử với mình như thế. Lấy thứ tự lớn bé mà nói, Thâm Hoằng lên ngôi không gì đáng trách. Nhưng Tú vương là con trai do vợ cả sinh, nghĩ là mình đã trở thành vật hi sinh cho một âm mưu, gã muốn tiến quân thần tốc đoạt lại ngai vàng của mình. Thế nên ở mỗi nơi có người chịu lắng nghe thì hắn đều sẽ truyền chân tướng đáng sợ ấy: Thâm Hoằng hại chết tiên hoàng, Đoan phi tự tay dùng kiếm chặt đầu hoàng hậu.

Thâm Hoằng rất ít khi đáp lại, bởi vì hắn chẳng hề cảm thấy mình nợ Tú vương lời giải thích gì. Tranh chấp miệng lưỡi không có ý nghĩa, thực lực mới là nhân tố quyết định thành bại duy nhất. Hôm nay tất cả đã rõ rành, cuối cùng Thâm Hoằng cũng đã quyết định sẽ nói gì với em trai. “Trẫm không phải…”

“Đừng dùng chữ tự xưng kia ở trước mặt ta.” Tú vương ngang nhiên ngắt lời hắn: “Ngươi không xứng.”

Thâm Hoằng nhìn thái độ kiêu ngạo thà chết chứ không chịu khuất phục trên mặt của em trai, lại không khỏi mỉm cười, đổi lấy ánh mắt căm hận của Tú vương.

“Tiên hoàng nhiễm bệnh, nguyên nhân gây ra đúng là ngoài ý muốn rơi xuống nước ở đầm lạnh trên đỉnh núi chứ không phải điều khác.” Thâm Hoằng bình thản nói: “Trước khi hòn đá dưới chân người long ra sụt xuống, người quả thực không thích tôi. Thậm chí, người cũng căm ghét nụ cười của tôi giống như em.”

Tuy là em trai có vẻ không thèm nghe nhưng Thâm Hoằng không hề thay đổi ngữ điệu nói chuyện. “Song khi người xuống núi, đã chẳng còn xa cách tôi nữa. Lúc người rơi xuống nước, tôi là người đầu tiên nhảy vào đầm lạnh nhanh hơn so với bất kỳ một thị vệ nào. Bởi vì tôi đứng ở nơi cách người gần nhất. Thâm Lẫm, em nên tự trách mình đã bỏ lỡ cơ hội này.”

Sắc mặt Tú vương đột nhiên thay đổi, một giây sau đó lại khôi phục vẻ không tin. “Hòn đá sụt xuống? Ngươi nghĩ ta sẽ tin chuyện ma quỷ như vậy sao?”

“À…” Thâm Hoằng mỉm cười gật đầu: “Phải. Tảng đá kia quả thật từng bị kẻ khác giở trò. Tiên hoàng bị dẫn tới đó cũng là kế hoạch hay trước đó. Nếu như lúc ấy kẻ ở bên cạnh người là em, em cũng nhất định sẽ cố gắng quên mình đi cứu phụ hoàng của em, tiếc thay em không kéo nổi cây cung ấy.”

Trông vẻ mặt rắc rối phức tạp của em trai, Thâm Hoằng tiếc hận thở dài: “Thực ra cây cung cũng đã chuẩn bị xong từ trước rồi. Kẻ chọn cung biết rõ lực cánh tay của hai ta, cố ý lấy ra một cây cung mạnh mà tôi có thể kéo được, còn em không đủ sức. Thâm Lẫm, trước khi kéo cung, em đã thua rồi.”

“Tiểu nhân gian nịnh!” Tú vương mang sắc mặt tái nhợt mà chửi rủa một câu.

Trong ánh mắt phẫn nộ của gã, Thâm Hoằng lẳng lặng đứng im không hề động đậy, dáng người cao ngất giống như tượng thần khoan thai mà tôn kính.

Trước khi một loạt sự kiện đó xảy ra, hắn cũng không biết. Cho đến giây phút cha rơi xuống nước, trong đầu hắn thoáng chốc vang lên lời của Đoan phi: “Đến phía sau hắn. Mẹ đợi giờ khắc này đã mười lăm năm rồi!” Hắn lập tức hiểu ra Đoan phi muốn hắn không rời khỏi bên cạnh phụ hoàng để chờ thời khắc chớp nhoáng này. Để tạo ra bước đầu tiên cho sự cha hiền con hiếu giữa đôi cha con xa cách mười lăm năm thì còn có điều gì có hiệu quả hơn so với cùng trải qua một lần nguy hiểm chứ? Có điều mãi đến khi bước vào hoàng thành, Đoan phi biến thành hoàng thái hậu nắm hậu cung trong tay mà không làm khó Phan công công, Thâm Hoằng mới chợt bừng tỉnh: “Lão ta chưa từng phản bội người mà chỉ thay đổi một phương thức thuần phục khác.” Hoàng thái hậu cười giảo hoạt, nói: “Bằng không tại sao lão ta lại cố ý lấy ra một cây cung khiến kỹ thuật của người kinh động đến mọi người, làm Tú vương phải hổ thẹn?”

“Tiểu nhân gian nịnh!” Tú vương cắn răng nghiến lợi mắng một lần nữa, “Là âm mưu của ngươi hại chết phụ hoàng ta, là ả độc phụ kia hại chết mẫu hậu ta!”

Thâm Hoằng đột nhiên biến sắc, tuy thân thể không nhúc nhích nhưng thần thái làm cho Thâm Lẫm nhìn thấy mà sợ hãi trong chớp mắt.

“Chắc em đã hiểu độc phụ thực sự là ai, chỉ là không muốn nghĩ tới thôi.” Thâm Hoằng cười khẩy nói: “Để gần gũi tiên hoàng, tôi đã hại người nhiễm phong hàn. Bà ta lại mượn cơ hội lấy mạng của tiên hoàng, để trước khi người hạ quyết tâm chọn tôi thì đưa em ngồi lên ngôi vị hoàng đế.”

“Câm miệng!”

“Nếu như tôi không thể làm lung lay hai họ Duệ Tố ở trong thời gian ngắn như vậy thì chắc bấy giờ tâm nguyện của mẹ em đã đạt được rồi, hơn nữa còn đổ toàn bộ tội danh mưu hại tiên hoàng lên người ta. Hệt như điều em đang làm vậy.” Thâm Hoằng thở một hơi thật dài: “Thực ra em biết người thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu đó bị chết không oan.”

“Câm miệng!” Tú vương lại một lần nữa tức giận rống to hơn. Vậy nên Thâm Hoằng ngậm miệng không đề cập tới việc xấu của hoàng hậu Hoài Mẫn nữa, mặc dù anh em hai người đều biết lời hắn nói là sự thực. Không có người phụ nữ họ Tố nào không nhiễm một hạt bụi. Đổi lại là bản thân Thâm Hoằng cũng không thể chịu được người khác dùng sự thực xấu xa để vạch trần mẹ của mình.

Tú vương thở phào, hỏi: “Ngươi muốn xử trí ta như thế nào?”

Thâm Hoằng mỉm cười lần nữa, xoay người đi ra phía ngoài. Hắn đi thẳng lên trên cửa thành của cung thành, đi tới bên hoàng thái hậu và hoàng hậu đã đợi được một lúc. Tú vương bị đẩy tới dưới cửa thành, không hiểu nhìn lên anh cả.

Hoàng thái hậu lạnh lùng nhìn đôi anh em này. Dường như ngờ được Thâm Hoằng vẫn sẽ không xử tử em trai của hắn trước mặt mọi người, bà dùng chất giọng cực kỳ lãnh đạm hỏi: “Làm việc thiện đối với kẻ không tin người thì có ý nghĩa gì chứ?”

Thâm Hoằng kính cẩn trả lời: “Con nghe nói, có loại đế vương là vị vua nhân đức, bọn họ lấy nhân ái trị quốc.”

“À, ra là như vậy.” Hoàng thái hậu dùng chất giọng trầm nói khẽ: “Người cũng có thể trở thành loại đế vương này. Có điều loại đế vương này chỉ cần nhân từ đối với người đời là được rồi. Chỉ cần tốt với người đời một chút thì người có giết bao nhiêu tên khốn như Tú vương đi chăng nữa, người đời cũng sẽ không để ý, vẫn sẽ tôn sùng người là vị vua nhân đức.”

Thâm Hoằng không tiếp lời bà, quan sát mọi người dưới thành, cất cao giọng nói: “Trẫm và Tú vương cùng chung dòng máu, cần gì phải nhẫn tâm tương tàn. Ngày trước Tú vương nhận được sự yêu mến của tiên hoàng, sao trẫm nhẫn tâm làm người đau lòng? Nay xá cho Tú vương vô tội, ban phủ đệ trong kinh.” Thâm Hoằng vung tay lên, dưới thành có người dâng một tấm cung đen như mực và một mũi tên. Tuy tên không phải tên của núi Sùng, nhưng cung lại là cây cung ngày đó. “Hoàng đệ, trẫm ban thưởng cho em nơi mũi tên cắm xuống để khởi công xây dựng vương phủ. Đông tây nam bắc, bất kể em muốn nơi nào thì cứ bắn không sao cả.”

Cây cung ấy đối với Tú vương của trước kia mà nói thì không quá dễ dàng, nhưng mà xưa đâu bằng nay. Ai cũng có thể nhìn ra đây là hoàng đế hết lòng hậu đãi em trai. Hắn buông tha Tú vương như thế, khiến người ta khó có thể đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì. Trước kia hắn ép buộc Tú vương xuất gia ở chùa Hoàng Cực, khi đó Tú vương chưa mưu phản. Bây giờ hắn lại chuẩn cho Tú vương xây dựng phủ đệ ở kinh thành bên ngoài cung, quả thực làm người ta khó hiểu. Chẳng lẽ muốn giam lỏng Tú vương cả đời trong đó?

Tiếng Thâm Hoằng vừa dứt, trong trăm quan có người nêu ý kiến: “Bệ hạ nhân từ hữu ái, ơn trạch bốn biển. Nhưng tội mưu phản của Tú vương đứng đầu trong mười điều ác, tội không cho xá…”

“Ha ha ha.” Người nọ còn chưa nói hết, Tú vương liền cười ha hả, khinh miệt nhặt cung tên lên, ngửa mặt hướng về phía Thâm Hoằng trên cổng thành cười nói: “Quả nhiên là bệ hạ hiền từ nhân hậu! Yêu quý anh em xiết bao, đường đường chính chính nhường nào! Ngay cả ta cũng tin ngươi thực sự sẽ bỏ qua chuyện cũ.” Vẻ mặt hắn cười cợt, ngắm nhìn bốn phía, “Vương phủ của ta, xây ở đâu thì tốt đây? Ôi, bất kể là ở đâu thì cũng là chỗ có thể lọt vào tầm mắt của ngươi. Bất kể ta ở nơi nào đều phải lo lắng một ngày nào đó ngươi thay đổi, lại tới lấy tính mạng của ta. Chỉ cần ngươi còn sống thì thiên hạ không có chỗ cho ta yên tâm dung thân.”

Bỗng nhiên hắn xoay người một cái, kéo cung lắp tên hướng về phía Thâm Hoằng. Dường như đã dự liệu trước hắn sẽ làm xằng, Hàm Huyền canh phòng dưới thành ném cây giáo trong tay về phía hắn gần như trong cùng nháy mắt đó.

Dây cung “teng” một tiếng bị chặt đứt, mưa tên mỏi mệt rơi ở trong bụi trần. Cây giáo màu bạc xuyên qua lồng ngực của Tú vương, máu tươi nhanh chóng uốn lượn thành bức tranh kỳ dị thấy mà giật mình.

Trong chớp mắt ấy, mọi người không thể hoàn hồn. Sau sự yên ắng ngắn ngủi, dưới thành loạn ầm cả lên, chư thần đều thất sắc, duy chỉ có hoàng thái hậu trên thành cười phì ra tiếng. “Con trai của Uyển Vanh, sao lại như vậy chứ?” Bà dùng tay áo che miệng, khiến người ta nhìn không ra là cười nhạt hay là khinh thường, “Thật là một đứa trẻ khiến người ta thất vọng!”

Mặt Thâm Hoằng chẳng thay đổi một mảy may, trông đứa em đã tắt thở nằm trong vũng máu, thong thả nói: “Ngây thơ sáng tỏ, ngay thẳng kiêu ngạo, mang theo lòng quyết tâm và dũng khí liều lĩnh. Đây là đứa trẻ người khinh thường, cũng là đứa trẻ tiên hoàng mong muốn, cho nên nó mới bị nuôi dưỡng thành như vậy.”

Hoàng thái hậu hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Thâm Hoằng rồi gật đầu nói: “Không sai.” Bà nhìn đám người rối ren dưới thành, than thở, “Lần này khiến người ta không còn gì để nói. Người hết lòng quan tâm giúp đỡ nó, nó lại lấy oán trả ơn. Thực là chết chưa hết tội.” Bà vừa nói vừa quay đầu nhìn Thâm Hoằng chằm chằm rồi nói tiếp, “Song vẫn còn khuyết điểm nho nhỏ. Nếu không phải Cư tướng quân cứu giá đúng lúc, bệ hạ chẳng đã bị nó bắn bị thương rồi ư? Tính mệnh của thiên tử sao có thể lấy làm trò đùa?”

“Người đã sai khiến kẻ khác lén đổi dây cung, kéo ra thì đứt ngay, không phải sao?” Thâm Hoằng nói như không có chuyện gì xảy ra.

Hoàng thái hậu mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng nở nụ cười xinh đẹp: “Ngay cả ta cũng không thể không khen ngợi người.” Dứt lời, bà bỏ đi trong đám người túm tụm. Thâm Hoằng cười với Nhược Tinh: “Đi thôi.”

Nhược Tinh tay nắm tay với hắn trở lại cung mới lãnh đạm hỏi: “Bệ hạ đã biết rồi ư?”

“Ừ.” Thâm Hoằng rất tùy ý mà trả lời, “Nếu như chuyện nàng nói là trước đó nàng đã căn dặn Hàm Huyền, bảo hắn vừa thấy Tú vương làm xằng cứ giết luôn thì ta đã biết rồi.”

Vẻ mặt Nhược Tinh dường như hơi thay đổi, nàng nhanh chóng che giấu đi và bảo: “Nói như vậy, ngày hôm nay Tú vương lại thua từ trước khi giương cung.”

Thâm Hoằng thấy nàng hơi khinh thường hành động của Tú vương bèn hỏi: “Nếu như nàng bày mưu tính kế cho nó thì nên dạy nó bảo toàn mạng sống thế nào?” “Đương nhiên là đừng đụng vào cây cung ấy, không nói hai lời quỳ xuống đất tạ tội.”

“Đúng vậy…” Thâm Hoằng gật đầu, “Nếu đổi là ta cũng sẽ làm vậy. Nhưng nó là Tú vương, sinh ra đã được đôi vợ chồng cao quý nhất thế gian thương yêu, từ nhỏ nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Nó sẽ không quỳ trước mặt mọi người, cũng sẽ không cảm thấy mình có tội. Nếu như nó biết nhẫn nhục sống tạm bợ thì trước đây đã không chạy trốn khỏi chùa Hoàng Cực rồi. Nó là người ở bất cứ lúc nào đều lựa chọn đánh cược tính mệnh.”

Nhược Tinh chống cằm nhìn phía chồng của nàng. Hắn vẫn còn trẻ như vậy nhưng Nhược Tinh cảm thấy dường như hắn bỗng trở nên thâm sâu không lường được. Hắn không ra tay nhưng những kẻ địch của hắn đã định trước phải chết. Cái chết của bọn họ lại trở thành thánh danh của hắn, chứ không thể bôi nhọ hắn, không thể khiến hắn biến thành một bạo chúa máu lạnh trong mắt người khác.

Nhược Tinh suy ngẫm rồi cười rộ lên.

“Cười gì thế?” Thâm Hoằng hỏi.

“Ôi, hoàng đế của thiếp!” Nhược Tinh than một tiếng, cười dựa vào trong ngực hắn, không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.