Vọng Nguyệt

Chương 6



Lúc Vũ Phàm đến nơi đã nhìn thấy gã Lâm Kiết Tường ấy ngang nhiên vật lộn với Dạ Nguyệt ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Hai tay gã giữ chặt tay nàng, cả thân người tì đè lên nàng, tư thế vô cùng ám muội. Tiếng Dạ Nguyệt la lên phản kháng cũng hoàn toàn bị y nhấn chìm.

Không kiềm được lòng y, vơ lấy thanh gỗ ở gần đó dần gã một trận tơi tả. Lâm Kiết Tường người béo ú lại cục mịch, vốn không phải đối thủ của Vũ Phàm. Lại thêm y có vũ khí chống lưng, được thể cứ xấn tới, cơn giận cũng theo đó mà trút ra. Nếu không phải Dạ Nguyệt kịp thời can ngăn, dám y đã đánh chết hắn ta rồi.

Lúc nhìn gã họ Lâm toàn thân đầy máu, nằm thở hì hục dưới chân mình, Vũ Phàm mới nhận ra mình đã gây ra họa tày trời. Dạ Nguyệt ở bên lúc này cũng đã chỉnh trang lại quần áo. Gương mặt nàng nhìn y, ngay cả chút sắc hồng cũng không còn.

-Vũ Phàm… Chúng ta… làm sao đây?

Y nuốt khan, bất giác quẳng thanh gỗ xuống đất. Đến nước này thì không thể quay lại nữa. Y nắm vội lấy tay Dạ Nguyệt hỏi:

-Ta hỏi nàng, cho dù ta làm chuyện gì, có phải nàng cũng nguyện vì ta mà đồng ý không?

Dạ Nguyệt gật đầu

-Vậy… chúng ta cùng nhau trốn đi. Ta sẽ đưa nàng ra khỏi nơi này, chúng ta cùng nhau làm mọi thứ lại từ đầu.

Dạ Nguyệt nghe y nói thế thì có vẻ hơi hoảng sợ. Từ lúc bị cha dượng bán vào lầu xanh này, nàng thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện có thể thoát ra. Huống chi nàng biết giang hồ có quy tắc của giang hồ. Thoát ra khỏi Vọng Nguyệt, song nàng còn đường sống nữa không?

Cánh tay Vũ Phàm càng lúc càng nắm chặt tay nàng hơn. Nàng cắn môi, đoạn nhìn lại gã Lâm Kiết Tường đang nằm giãy giụa dưới đất. Vũ Phàm đánh gã như vậy, đừng nói là gã có mệnh hệ gì, cho dù không thì khi lành lặn gã chắc chắn cũng sẽ không để Vũ Phàm sống yên thân. Ở giữa 2 con đường này, nàng tuyệt không có lựa chọn nào khác.

-Chỉ cần là ở cùng với huynh, cho dù đến đâu mụi cũng đồng ý.

Đôi mắt tóe lửa của Vũ Phàm có hơi nhạt xuống khi Dạ Nguyệt nói ra những lời đó. Hắn ôm chặt lấy nàng đầy bi thương, rồi không chần chờ giây phút nào, vội kéo tay nàng chạy ra ngoại thành.



Đúng như Dạ Nguyệt đã nghĩ, chỉ vài canh giờ sau khi họ tìm được chỗ trú thân thì thành đô đã bị càn quét bởi hàng trăm người, từ nô bộc của Lâm gia đến quan phủ, và cả người của Vọng Nguyệt lầu. Suốt 3 ngày trời, Vũ Phàm và nàng tá túc trong một căn nhà bỏ hoang, không dám bước ra tới thị trấn. Vũ Phàm vì việc này mà tâm tính thay đổi ít nhiều. Y cảm thấy vô vọng, nàng cũng hiểu. Họ biết đi đâu khi nhà họ Lâm đã phong tỏa gần như toàn bộ lối ra khỏi thành? Vòng kiềm hãm càng lúc càng xiết chặt, đến mức chính Dạ Nguyệt nàng cũng cảm thấy ngày kết thúc dường như không còn xa nữa.

Đêm hôm ấy, Dạ Nguyệt nằm trong lòng Vũ Phàm, nhìn xuyên qua lỗ hổng trên mái ngói, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi.

Ngay cả trong một nơi như thế này cũng có chút ánh sáng để nhìn ra bầu trời hy vọng phía bên kia, tại sao nàng, ngay cả 1 tia hy vọng cũng không có?

Giọt nước nóng hổi chạm vào làn da ửng đỏ của Vũ Phàm, mi mắt y hé nhẹ, chậm rãi nhìn gương mặt trắng hồng của nàng, không nói không rằng thở dài đánh thược.

Là y hứa sẽ bảo vệ nàng suốt đời suốt kiếp, hứa sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc. Sự thể giờ thế này, y lấy gì để mang hạnh phúc đến cho nàng đây?

-Dạ Nguyệt, muội có hối hận không?

Y thì thầm, làn hơi nóng chậm rãi chạm vào vầng trán nàng. Dạ Nguyệt hơi chớp mắt. Động tác đó làm Vũ Phàm dao động trong chốc lát. Y chính là yêu thích gương mặt thánh thiện này của nàng, đôi mắt trong trẻo ngẩng lên nhìn y, có chút không đành lòng.

-Từ lần đầu gặp huynh, trong tâm Dạ Nguyệt chưa bao giờ biết 2 chữ hối hận viết như thế nào.

Y siết chặt lấy chiếc eo nhỏ của nàng hơn, cứ thế giữ thật chặt, dùng hết sức truyền hơi ấm đến cho nàng. Dạ Nguyệt gục đầu vào ngực y, dùng tay nguệch ngoạc một dòng chữ lên đó.

Trong tâm có nguyệt. Y hơi co mình, mỉm cười.

-Hứa với ta một chuyện được không? Không chỉ có kiếp này muội phải yêu ta, cho dù là kiếp sau, kiếp sau nữa, trong lòng Dạ Nguyệt cũng chỉ có một mình Diệp Vũ Phàm.

Dạ Nguyệt bật cười, đập tay vào ngực y

-Huynh tham lam quá. Nếu lỡ kiếp sau muội không là người mà là heo là chó, biết đâu lúc đó huynh lại không thèm yêu muội nữa ấy chứ.

-Chỉ cần là nguyệt, đi đến đâu ta cũng tìm được muội.

Giọng nói của y vừa dứt, đột ngột một tiếng động long trời lở đất vang lên. Cảnh cửa cũ nát đổ ầm xuống, theo sau là hàng người mang theo nào binh khí đuốc sáng, chẳng mấy chốc đã bao vậy trước mặt hai người. Vũ Phàm kéo Dạ Nguyệt đứng dậy, bước ra phía trước che chắn cho nàng trước gương mặt đằng đằng sát khí của Vấn mama

-Trốn hay lắm, nhưng chạy đằng trời ta cũng tìm được cái ngươi

Vũ Phàm nghiếng răng, trừng trừng nhìn lại mụ ta. Không hề giả vờ mang cái vẻ lả lơi giả tạo như mọi khi nữa, Vấn mama trước mặt y lúc này mới thực sự là người đàn bà chỉ dùng một tay cũng có thể che hết nửa bầu trời giang nam này. Chỉ một tiếng hét của mụ, bọn người hầu trong Vọng Nguyệt lầu đã nhất tề xông đến, giằng Dạ Nguyệt ra khỏi Vũ Phàm. Số còn lại lôi y ra đánh. Y như một chiếc bao cát, để mặc bọn chúng hết đánh rồi lại đá, có cố sức chống cự cũng vô ích.

Có tiếng Dạ Nguyệt khóc lóc. Qua kẽ hở của bọn người xung quanh, y nhìn thấy nàng đang quỳ xuống cầu xin Vấn mama. Y hé miệng, định  bảo nàng đừng làm thế nhưng lại không nào nào thốt ra được. Tay và chân đều bị giữ chặt, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Dạ Nguyệt bị lôi càng lúc càng xa, đôi mắt nàng mọng nước, mang theo cả bầu trời của y đi khỏi.

-Đánh gãy tay hắn, ta mới có cái để ăn nói với Lâm công tử.

Vũ Phàm điếng người, cố giằng ra khỏi vòng kiểm soát. Bọn gia nhân càng giữ chặt lấy y hơn. Y bị ép nằm vật xuống sàn. Một gã vội đứng ra, giằng lấy đôi tay y giơ ra phía trước.

Mụ đàn bà này, rõ ràng biết tham vọng cả đời y là có thể lên kinh tham gia ứng thí, lấy bảng vàng tái dựng Diệp gia. Đánh gãy tay y, cho dù người nhà họ Lâm có bỏ quá cho y đi chăng nữa, cuộc sống của y sau này liệu còn nghĩa lý gì?

Một gã gia nhân khác đã đứng trước mặt y từ lúc nào, tay hắn cầm thanh búa to, gương mặt lộ ra vẻ hiểm ác. Vũ Phàm thét lên, cố sức rụt tay lại trong vô vọng. Đúng vào lúc y tưởng như giấc mộng của mình đã chấm dứt thì một tiếng hét vang lên, át tiếng rì rào của bọn gia nhân.

-Thả huynh ấy ra.

Dạ Nguyệt đứng ở ngưỡng cửa, tự tay cầm một thanh gương kề sát cổ mình. Bọn người xung quanh cũng vì thế mà không dám chạm vào nàng, đành giương mắt nhìn Vấn mama cầu cứu.

-Con nha đầu này, dám dùng cái chết để bức bách ta ư?

Mụ ta chép miệng.

-Vấn mama, coi như là con cầu xin người cũng được, ép buộc người cũng được. Chuyện đến nước này, nếu người mang Vũ Phàm về cho Lâm gia, huynh ấy không chết cũng bị tàn phế suốt đời. Người đã nhận nuôi huynh ấy 10 năm nay, không có tình cũng có nghĩa, không lẽ người đành lòng nhìn huynh ấy ra nông nỗi đó sao?

Giọng nói của Dạ Nguyệt vẫn vậy, rất nhẹ nhàng song cũng không thiếu sức thuyết phục. Vấn mama chăm chú nhìn nàng một lúc lâu. Con nha đầu này quả thật đã chạm thấu tim gan bà. Đánh gãy tay Vũ Phàm, mục đích chính thật ra cũng chỉ vì muốn cứu lấy cái mạng của hắn mà thôi.

-Đừng ép ta –Bà nghiếng răng nói –Nếu không ngay cả ngươi ta cũng không bỏ qua.

Dạ Nguyệt quỳ xuống, lưỡi kiếm vẫn kề trên cổ. Đôi mắt nàng ánh lên vẻ cương nghị nhìn bà.

-Nếu người đã nhất quyết lấy mạng của Vũ Phàm, chi bằng Dạ Nguyệt lấy một mạng đổi một mạng. Chỉ cần người mang xác của con về Lâm gia, há chẳng phải mọi chuyện cũng đâu vào đấy sao?

Vấn mama cau mày. Tuy Dạ Nguyệt ở cùng bà chưa lâu, song tính cách con nha đầu này dám nói dám làm, tuyệt đối không phải lời dọa suông. Ánh nhìn của bà lại liếc qua Vũ Phàm, lúc này đã bị đánh đến toàn thân đầy máu. Gương mặt sưng vẩy của y trơ ra nhìn Dạ Nguyệt, môi mấp máy, nhưng lại chẳng thốt ra nổi lời nào.

Phải chăng kiếp trước bà đã mắc nợ đôi tình nhân khổ mệnh này?

Vấn mama phẩy tay, thở dài.

-Tha cho nó cũng được, nhưng quân tử nhất ngôn. Dạ Nguyệt, con phải hứa với ta 2 điều.

-Người cứ nói, chỉ cần không phải thương thiên hại lý, cho dù là việc gì Dạ Nguyệt cũng chấp nhận tuân theo

Dạ Nguyệt dõng dạc nói. Đôi mắt trong veo của nàng thoáng qua Vũ Phàm rồi lại quay lại chăm chú nhìn bà. Ý nàng đã quyết, cho dù đất trời cũng không thể xoay chuyển được.

-Điều thứ nhất. Cả đời này Dạ Nguyệt đã mắc nợ Vọng Nguyệt lầu ta. Con phải tận tâm tận sức, đời này kiếp này đều phải cúc cung tận tụy Vọng Nguyệt lầu. Đến chết mới thôi

-Được, con đồng ý. –Dạ Nguyệt đáp không chút đắn đo.

-Điều thứ 2. Ta tay không trở về thì không thể nào ăn nói với Lâm gia được. Vì vậy, ta sẽ loan tin ra rằng Vũ Phàm bị dồn đến con đường cùng, lại không muốn bị bắt nên đã nhảy xuống vực. Chết không toàn thây. Như vậy, y cũng không thể ở lại giang nam này được nữa.

-Ý người là, Vũ Phàm phải rời khỏi đây? –Tay cầm kiếm của Dạ Nguyệt bỗng chốc run rẩy.

Vấn mama gật đầu, im lặng nhìn nàng. Đôi mắt Dạ Nguyệt bắt đầu đẫm nước. Nàng trông thấy thân thể đẫm máu của Vũ Phàm, chậm chậm lê gối đến bên cạnh y. Y nhìn nàng, ú ớ không thốt nên lời, cánh tay y chạm vào gò má nàng, nhẹ nhàng lau đi dòng nước.

-Vũ Phàm. Đây là con đường duy nhất của chúng ta. –Giọng nàng nhỏ nhẹ vang lên. -Huynh phải hứa với muội, nhất định phải thi đỗ công danh, nhất định phải tái dựng Diệp gia. Đến lúc đó, dùng kiệu hoa 8 người đến Vọng Nguyệt lầu đón muội. Cho dù là 10 năm, 20 năm, chỉ cần huynh còn sống, muội cũng sẽ chờ huynh.

Từ hai hốc mắt của Vũ Phàm rơi ra một hàng nước. Cánh tay y nắm chặt tay nàng, chậm rãi gật đầu.

Tiếng sấm chớp ai oán như thét lên đằng xa xa, bên ngoài hiên, phong thanh cũng nhỏ lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.