Vọng Nguyệt

Chương 7



Vân vũ đã tan, bóng người con gái tịch mịch ngồi bên ô cửa, đôi mắt trong vắt. Nàng vận chiếc áo choàng dài, toàn thân trắng muốt như tiên nữ loạn lạc nơi trần thế. 3 năm rồi, bất luận là mưa hay nắng, nàng đều ngồi trên lan can của tửu lầu đó, chờ đợi một lời ước hẹn không biết bao giờ mới quay về.

Có tiếng bước chân vang lên ở bậc thang, đôi mắt nàng ngời sáng, vội vã nhìn con bé vừa xuất hiện. Vẻ mặt nó ấp úng, lặng lẽ lắc đầu.

Nàng biết, cũng chưa từng dám hy vọng quá nhiều.

Bảng vàng năm đó lại không hề có cái tên Diệp Vũ Phàm.

Xuân đến rồi lại đi, vật đổi sao dời, nha đầu Tiểu Nhu chẳng mấy chốc đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Vào cái ngày mà Vấn mama sai lão sư đến trước phòng Dạ Nguyệt, bảo rằng muốn gặp riêng Tiểu Nhu, tâm trạng nàng bao năm nay vốn bằng phẳng như nước trong hồ bỗng lăn tăn gợn sóng.

Nàng biết, Vấn mama không dễ gì bỏ qua một con mồi vốn đã nằm sẵn trong tầm tay mình. Chỉ là Dạ Nguyệt nàng, có chết cũng không muốn để Tiểu Nhu bước trên vết xe đổ đó.

Thế thời loạn lạc, tri kỷ tương phùng. Ngờ đâu chính trong những ngày tối tăm đó, nàng đã gặp lại Mạch Phi.

Nhiều năm không gặp, Mạch Phi giờ không còn là một tiểu tử trói gà không chặt nữa. Lúc đi ngang qua hắn, nàng còn suýt chút không nhận ra. Hắn theo cha bôn ba ở kinh thành, chẳng mấy chốc đã hiểu được nhân tình thế thái là gì. Thân thể rắn chắc, làn da trở nên rám nắng. Nhưng dĩ nhiên, hắn chẳng bao giờ quên được gương mặt nàng.

-Dạ Nguyệt tỷ tỷ, là tỷ thật sao?

Nàng đứng sững khi hắn đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay mình, mơ hồ không dám khẳng định. Đến lúc Tiểu Nhu đứng bên cạnh lắp bắp một cái tên thì nàng mới vỡ lẽ ra.

-Tiểu Phi, đệ thay đổi nhiều quá –Giọng nàng nhỏ nhẹ vang lên, khiến nụ cười trên môi hắn cũng vội chững lại.

Làm sao nàng biết được, bao nhiêu năm qua là thế, dù vật đổi sao dời, Mạch Phi giờ đã có thể một tay dựng nên bá nghiệp, nhưng trong lòng hắn tuyệt không thể có người con gái nào khác ngoài nàng.

Giống như Đoàn gia năm xưa vì một Vương Ngữ Yên mà bỏ mặc nữ nhân trong thiên hạ, Mạch Phi cũng nguyện vì vị thần tiên tỷ tỷ trước mặt kia mà nhất chung nhất kiến đợi nàng.

Hai ngày sau cuộc gặp gỡ tình cờ đó, Mạch Phi thu xếp công việc ổn thỏa đâu vào đấy rồi lại tìm đến Vọng Nguyệt lâu. Lần này, hắn bao trọn nàng trong 1 tháng.

Dạ Nguyệt ngồi đợi hắn dưới ngọn nến và ấm trà nóng, giống như những ngày xa xôi trước kia, cùng hắn tâm sự về những gì đã trải qua trong chừng ấy năm. Lúc trăng đã lên cao bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nàng nhìn hắn, thở dài.

-Tiểu Phi, sau này đừng làm vậy nữa, Dạ Nguyệt không xứng với đệ.

-Thế nào là xứng, thế nào là không xứng? Mạch Phi bao nhiêu năm nay không hề quên tỷ. Vì tỷ, bất cứ chuyện gì ta bỏ ra cũng là xứng đáng cả -Hắn nói dõng dạc, quả thật giọng điệu còn có phần uy quyền.

-Dạ Nguyệt ta đã vướng vào hồng trần, có thể gặp lại đệ ta đã mừng lắm rồi. Đệ đừng nghĩ đến ta nữa. Tìm một cô nương bình thường mà kết làm thê tử. Rất nhanh, đệ sẽ cảm thấy những chuyện đệ đang làm là rất nực cười.

Đôi mắt Mạch Phi cụp xuống, lộ vẻ đăm chiêu. Hắn không nói gì nữa mà lặng lẽ ngồi uống trà, ngắm trăng. Dạ Nguyệt tưởng đâu mình đã có thể làm hắn thay đổi ý định, nhưng đêm hôm sau nàng mới hiểu mình đã đánh giá Mạch Phi quá thấp. Hắn quay lại, và có vẻ chẳng nhớ gì về những lời nàng đã nói tối hôm trước.

Nhất cử nhất động của Mạch Phi đều không qua khỏi mắt Tiểu Nhu. Không phải đến lúc này Dạ Nguyệt mới nhận ra mối thâm tình mà ả nha đầu dành cho vị công tử đó. Nhiều năm trước, khi vẫn chỉ là một tiểu cô nương, sự ngưỡng mộ của Tiểu Nhu với Mạch Phi đã là điều không thể bàn cãi. Chỉ là nàng không ngờ tình cảm đó sau bao nhiêu năm vẫn chưa hề nhạt đi.

Tiểu Nhu không phải bậc kỳ tài, nhưng luyện đi luyện lại suốt 1 năm trời, dù cố gắng giả vờ đến đâu cũng đã đến lúc nó phải có chút tài sức để ra mắt Vấn mama. Không biết có phải người càng già càng dễ tính không, màn trình diễn của nó dù tệ hại vẫn được bà ta vỗ tay không dứt. Sau đó bà tuyên bố lễ hội hoa đăng năm đó sẽ ra mắt tân hoa đán Tiểu Nhu.

Cái tin này không chỉ khiến Tiểu Nhu khóc ròng rã hai ngày hai đêm mà cả đến Dạ Nguyệt cũng mất ăn mất ngủ. Nàng dùng tất cả tiền dành dụm của mình trong chừng ấy năm, âm thầm đến tìm Vấn mama xin chuộc người. Song người đàn bà lão luyện ấy chỉ mỉm cười đáp lại, số tiền của nàng còn không đủ cho đêm đầu tiên của Tiểu Nhu, làm sao có thể chuộc nó ra? Dạ Nguyệt biết không thể dùng tình nghĩa để lay chuyển, đành thất vọng cáo từ.

Hội hoa đăng càng lúc càng đến gần. Tâm trạng Dạ Nguyệt cũng vì thế mà bất an. Việc này dĩ nhiên không qua khỏi cặp mắt Mạch Phi. Một hôm hắn tra hỏi bức bách, nàng bèn đem mọi chuyện ra kể. Mạch Phi nghe xong trầm ngâm hồi lâu. Cuối cùng hắn nói:

-Nếu chỉ là tiền thì đệ không thiếu. Đệ có thể giúp tỷ cứu cô nương Tiểu Nhu ấy.

-Thật vậy sao?

Dạ Nguyệt kinh ngạc hỏi. Nàng không nghĩ Mạch Phi lại tình nguyện giúp đỡ như vậy. Song quả nhiên, bao nhiêu năm lăn lộn thương trường, Mạch Phi giờ không phải tên tiểu tử dễ bị bắt nạt năm xưa nữa. Bất cứ thứ gì hắn bỏ ra lúc này đều cần phải được đánh đổi. Hắn nói:

-Nhưng đệ có một điều kiện. Đệ không chỉ chuộc Tiểu Nhu, còn phải chuộc cả tỷ nữa.

-Chuộc ta? –Dạ Nguyệt cau mày –Tại sao lại phải chuộc ta?

-Chẳng lẽ tỷ chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây sao?

Ánh mắt Dạ Nguyệt bỗng chốc hướng ra ngoài cửa sổ. Từ vị trí này có thể thấy trăng đang lên rất cao. Nàng tin rằng ở phương trời xa kia, cũng có một người đang nhìn ánh trăng giống như nàng đang nhìn. Và nàng sẽ vì người đó mà tiếp tục lời hứa của mình.

-Đã từng. Nhưng ta phải chờ một người –Nàng nói

-Là Diệp Vũ Phàm?

-Phải.

-Chờ một người đã chết. Tỷ làm thế là quá bất công với ta rồi.

Mạch Phi có vẻ giận dữ thật sự. Hắn đứng dậy, hùng hổ đi ra cửa. Lúc cảnh cửa chuẩn bị đóng sầm lại, hắn đột ngột nghe thấy âm thanh gì đó. Hắn quay người, nhận ra Dạ Nguyệt đã quỳ dưới đất từ lúc nào.

-Tiểu Phi, ta biết đệ oán trách ta. Trong lòng ta đệ luôn là tiểu đệ, là tri kỷ tốt nhất mà ta từng có. Thế nhưng đời này kiếp này, ta thật sự không thể để tâm tới người đàn ông nào khác ngoài Vũ Phàm. Coi như ta nợ đệ thêm 1 ân tình. Đệ vì ta mà cứu Tiểu Nhu có được không?

Mạch Phi cau mày. Cho dù tâm thật sự rất giận dữ, nhưng nhìn thấy cảnh này hắn thật không đành lòng. Giọng hắn uất nghẹn.

-Nhưng Dạ Nguyệt. Từ trước đến nay, ta chưa từng coi tỷ là tỷ tỷ.

Nói rồi, cánh cửa trước mặt Dạ Nguyệt đóng sầm lại, để mặc nàng giữa gian phòng trống, nhìn ra bóng trăng lẻ loi cô tịch.

Ngày hôm sau đó, Mạch Phi quả thật mang tiền vàng đến chuộc Tiểu Nhu. Không những vậy, hắn còn là mang kiệu hoa 8 người đến rước. Con bé Tiểu Nhu trong một đêm, từ phù dung nở rộ thành mẫu đơn, phút chốc đã biến thành nhất đại phu nhân nhà họ Mạch. Vì lý do thân phận, Dạ Nguyệt không thể có mặt trong hôn lễ của hai người họ, nàng chỉ có thể nép ở góc xa nhìn hai người mình yêu quý nên kiếp phu thê.

Lúc kiệu hoa hạ xuống Mạch phủ. Nàng trông thấy Mạch Phi vận quần áo tân lang bước ra, ánh mắt hắn bắt gặp cái nhìn lén lúc của nàng, cười khẩy, rồi mới đá kiệu hoa đưa Tiểu Nhu vào nhà.

Trên khắp các nẻo đường, trẻ con nhảy múa ăn mừng hôn lễ của người nhà họ Mạch. Đám gia nhân đứng lẫn vào nhau niềm nở phát gạo cho người nghèo bên đường lấy lộc. Dạ Nguyệt đi giữa bọn họ. Cách đó không xa lầu Vọng Nguyệt vẫn đang chìm trong giấc mộng ban ngày.

Nàng trở lại bên bờ sông năm ấy đã cùng Vũ Phàm thề nguyện. Chốn cũ vẫn thế, nhưng người thì không còn nữa. Đôi mắt nàng cứ nhìn ra đường chân trời lúc lâu, bất giác một giọt nước rơi xuống.

Rồi thì nàng không kìm nén được nữa. Nàng ôm lấy mảnh phỉ thúy òa khóc nức nở. Tất cả uất ức bao nhiêu năm như được trút ra. Bờ sông chứng kiến nước mắt của nàng, văng vẳng vọng lại tiếng khóc của như ai oán.



Đợi người đó, 3 năm rồi lại 3 năm, nhưng nàng chưa bao giờ hối hận.

Với một kẻ như nàng, có lẽ có ai đó để chờ đợi cũng là một phần hạnh phúc.

Chốn mua vui này cũng chẳng khác mấy so với thương trường. Thế thời thời thế. Chẳng mấy chốc Dạ Nguyệt đã bước qua cái tuổi đẹp nhất của đời người con gái, cũng không còn là nhất đại danh đán mà mọi người đều nể trọng. Thay vì điểm mặt gọi tên, giờ nàng còn phải học cách múa giúp vui cho khách, để còn được lọt vào mắt xanh bọn họ, cùng họ trải qua cái đêm khoái lạc ấy.

Đau đớn thay, và cũng tủi hờn thay.

Nhưng Dạ Nguyệt biết, nếu có thể quay trở lại cái đêm mà Mạch Phi đã yêu cầu chuộc nàng, nàng cũng sẽ quyết định y như thế.

Bởi vì cho đến tận giờ phút này, nàng vẫn có niềm tin rằng người đó sẽ quay trở lại, có thể không cưỡi bạch mã như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích, nhưng chỉ cần người đó trở lại, nàng cũng vì thế mà mãn nguyện.

Bảng vàng khoa cử năm đó, một lần nữa lại không có cái tên Diệp Vũ Phàm.

Lúc từ huyện nha về, nàng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Thế nhưng vì một lời hứa, nàng lại tiếp tục chờ đợi.

Phù dung sớm nở tối tàn, nhưng nếu trong quãng đời ngắn ngủi ấy, nó đã kịp có một mối tình khắc cốt ghi tâm thì có gì phải hối hận?

Nàng ít có cơ hội gặp lại Mạch Phi hơn, y giờ bận rộn với những chuyến làm ăn tứ xứ, cũng dăm ba bận mới về lại giang nam. Điều duy nhất an ủi là Tiểu Nhu, dù đã là Mạch Phu nhân vẫn thường xuyên ghé thăm nàng. Trong mắt Dạ Nguyệt mà nói, Tiểu Nhu cho dù vận lụa minh châu hảo hạng, thần thái phi phàm cách mấy, vẫn cũng chỉ là con bé Tiểu Nhu mà nàng biết khi xưa.

Khi ấy, Mạch Phi vừa khởi hành lên kinh thành vài ngày thì Tiểu Nhu tìm đến thăm nàng, báo nàng biết cô đã mang thai được hai tháng.Trông thấy nét mừng rỡ của Tiểu Nhu, nàng cũng vì thế mà vui lây. Tiểu Nhu nhờ nàng đặt tên cho đứa bé. Nàng không ngần ngại mà viết lên giấy ba chữ Mạch Phi Phàm, mong rằng đứa bé lớn lên sẽ trở thành trượng phu xuất chúng.

Dạ Nguyệt không nói, nhưng Tiểu Nhu cũng hiểu, Phi Phàm chính là Mạch Phi và Vũ Phàm, hai người đàn ông khắc cốt ghi tâm trong đời Dạ Nguyệt.

Thật ra có những bí mật mà Tiểu Nhu suốt đời này cũng không thể nào biết được.

Chính Dạ Nguyệt cũng không biết mối quan hệ của nàng và Mạch Phi là gì. Hai ngày sau hôn lễ năm đó, Mạch Phi tìm đến nàng trong trạng thái say mèm. Lúc nàng dìu hắn lên giường, đôi mắt đỏ ngầu của hắn bất giác mở to. Hắn níu chặt tay nàng, thì thầm.

-Thần tiên tỷ tỷ, tỷ cho ta biết, nếu là ta gặp tỷ trước chứ không phải Diệp Vũ Phàm, tỷ có yêu ta không?

Nàng đã im lặng, rất lâu. Bởi vì câu hỏi của hắn không phải nàng chưa từng nghĩ đến, mà là không dám nghĩ đến.

Yêu? Tiếng ấy với nàng thật sự là quá xa vời.

Nhưng Mạch Phi tốt với nàng như vậy, vì nàng chuyện gì cũng không từ nan, lại cùng nàng đồng thanh tương ứng, đồng ý tương cầu. Nói nàng không có cảm giác với hắn thật ra cũng là điều trái với lương tâm.

Có lẽ, hắn thật sự đã đúng. Vấn đề không phải là hắn làm bao nhiêu chuyện vì nàng, cũng không phải là hắn tốt với nàng không đủ, thật ra chỉ là nàng đã gặp hắn quá muộn.

Khi đó, nàng đã nghĩ rất lâu, cuối cùng không thốt ra được lời nào. Cuối cùng nàng cắn môi, trước mặt hắn cởi áo ngoài ra.

-Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy? –Hắn sửng sốt nhìn nàng, như tỉnh cả rượu.

-Ân tình mà ta nợ đệ thật sự quá nhiều. Thật sự cũng phải đến lúc ta phải báo đáp.

Nàng nói, giọng lạnh lùng như tảng băng vỡ, tay không ngừng cởi đến lớp áo trong cùng. Đột nhiên Mạch Phi vùng dậy, nắm chặt lấy tay nàng, đoạn với lấy chiếc áo vừa rũ xuống, choàng ngược trở lại lên vai nàng.

-Phi. Đệ…

-Tỷ có thể xem thường bản thân mình. Nhưng ta chưa bao giờ xem thường tỷ. Trong lòng ta, tỷ chưa bao giờ là kỹ nữ.

Giọng nói của hắn rất cương nghị, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng. Nước trong đôi mắt nàng như vỡ òa ra. Nàng ôm lấy thân mình. Run rẩy. Hắn thấy thế liền ôm lấy nàng.

-Nếu có kiếp sau, tỷ có thể cho ta một cơ hội không? –Hắn nói

Dạ Nguyệt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo hơn. Nàng co ro trong vòng tay y, nhưng đôi mắt mọng nước của nàng lại nhẹ nhàng thốt lên:

-Xin lỗi, Tiểu Phi. Cho dù là kiếp sau, kiếp sau nữa, ta cũng đã hẹn cùng một người khác rồi.

Mạch Phi không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài. Có lẽ cuối cùng hắn cũng đã chấp nhận, cho dù là bao nhiêu kiếp, hắn cũng không thể sánh được với tên Diệp Vũ Phàm đó.

Yêu một người, đôi khi chỉ một cái nhìn là đủ.

Vậy đợi một người phải mất bao lâu?

Có hôm Dạ Nguyệt ngồi một mình ở tửu lầu ngắm trăng, Vấn mama đi ngang qua đó đã buồn thản nói với nàng rằng đừng đợi nữa, nhiều năm như vậy, nếu muốn trở về cũng đã trở về rồi. Nàng tội gì phải phí công phí sức như vậy.

Dạ Nguyệt nàng chỉ cười cười không đáp. Cứ thế, nàng tiếp tục uống, uống cho say bản thân nàng, cho quên đi nỗi nhớ nhung khôn nguôi về người đó.

Đợi một người, đợi mất mười năm.

Chớp mắt ngoảnh lại đã nhận ra mình vừa đánh mất tuổi thanh xuân chỉ vì một lời hứa. Nước trong mắt không hẹn mà cùng trào ra.

Một lần nữa khoa bảng lại đề danh xướng tên. Lần này Dạ Nguyệt không đến xem nữa, nàng tự buông thả mình ở tư phòng, uống rất nhiều rượu. Nhưng càng uống thì hình bóng người đó càng hiện rõ hơn bao giờ hết.

Đến chiều thì Tiểu Nhu đến thăm nàng. Mạch Phu nhân chẳng hề đá động gì đến chuyện bảng vàng được công bố sáng nay. Không cần một cái liếc mắt nàng cũng hiểu.

Trong vòng tay Tiểu Nhu, nàng khóc rất nhiều, nhưng không giọt nước nào có thể tuôn ra được nữa.

Hóa ra cũng có lúc cạn khô cả nước mắt rồi.



Người ta nói, đáng thương nhất không phải bị người khác bỏ rơi, mà là tự mình bỏ rơi chính mình.

Vào cái năm thứ 10 ấy, rốt cuộc thì Dạ Nguyệt cũng từ bỏ hy vọng. Nhưng thì ra với một người đã cố sống bao nhiêu năm chỉ vì cái hy vọng mong manh ấy, khi từ bỏ nó lại trở nên hụt hẫng đến vậy.

Nàng giống như người ngồi trên một con thuyền nhỏ, cứ tưởng đường chân trời chính là điểm đến của mình. Nàng đi mãi đi mãi, đến lúc nhìn lại mới nhận ra đất liền cũng đã mất dạng, và xung quanh đâu cũng là chân trời.

Cuộc sống của nàng dần chìm vào men rượu, nàng lả lơi, sẵn sàng quyến rũ bất cứ gã đàn ông nào chấp nhận trả tiền rượu cho nàng. Gương mặt hốc hác tiều tụy vì những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Dần dần nhìn vào nàng, người ta có thể dễ dàng lấy ra một tấm gương về kỹ nữ tuổi xế chiều.

Nói nào ngay thì, những ả đàn bà xấu xa bị xã hội ruồng bỏ nào có kết quả tốt.

Đến Vấn mama cũng không chịu nổi nàng nữa. Bà ta giao cho nàng một số tiền, bảo là nàng đã phục vụ đủ cho Vọng Nguyệt lầu rồi, sau này đừng trở lại đây nữa. Nàng đứng trước cổng tòa nhà mình đã tá túc suốt 10 năm, bất giác bật cười lớn rồi dùng toàn bộ số tiền Vấn mama đưa để đi mua rượu.

Lúc Mạch Phi tìm được nàng thì nàng đã nằm trong một góc tối trong chợ, buông thả cười với gã ăn mày đang nhìn nàng bằng cặp mắt đầy dục vọng. Mạch Phi không tìm được nơi trút giận, đạp gã mấy cái rồi đưa Dạ Nguyệt về.

Nàng nằm hôn mê suốt một tuần liền, lúc tỉnh lại mơ hồ gọi tên Vũ Phàm. Người hầu của Mạch gia đốt thuốc cho nàng. Nàng năm co ro bên lò lửa, mơ hồ nhớ đến giấc mộng bao nhiêu ngày qua.

Nàng thấy Vũ Phàm đỗ trạng nguyên, người cưỡi ngựa trắng về thăm nàng. Gương mặt của y vẫn như xưa, thậm chí có chút quyền quý nơi đuôi mắt.

Y chuộc nàng ra khỏi kỹ viện, đưa nàng về nhà. Nàng đã trố mắt khi nhìn thấy y một tay gầy dựng lại Diệp gia. Trong giấc mơ của nàng, giọng nói của y thật nhẹ, thật ấm áp. Y đã nói:

-Dạ Nguyệt, từ bây giờ nàng là Diệp Phu nhân rồi.

Nàng đã cười rất lớn, tiếng cười khanh khách vì hạnh phúc. Nhưng tỉnh lại, hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nàng chỉ mong rằng mình có thể đắm chìm trong giấc mơ đó một lần nữa.

Có tiếng cửa bật mở, Mạch Phi Phàm ló đầu vào, gương mặt nó ánh lên nét rạng rỡ khi nhìn thấy nàng. Tiếng cười của nó như xua tan bầu không khí ảm đạm.

-Cô cô, cô đã tỉnh rồi. Lâu rồi cô cô không đến thăm Phàm Nhi, thật sự là không ngó ngàng gì đến Phàm Nhi mà.

Nàng mỉm cười xoa đầu nó. Thằng bé chỉ vài tuổi, nhưng từ đôi mắt và nụ cười lại ánh lên nét tinh ranh hiếm có. Nhìn nó khiến nàng nghĩ đến Mạch Phi vào những ngày đầu. Thật sự có chút không giống. Tính cách này, chắc chắn là học từ Tiểu Nhu rồi.

-Phàm Nhi ngoan. Sau này rảnh rỗi cô cô lại đến thăm Phàm Nhi được không?

-Người lớn nói phải giữ lời. Nghéo tay nhé.

Nàng nghéo tay với thằng bé, bất giác ôm nó vào lòng. Bên ngoài cửa, nàng nhìn thấy Tiểu Nhu đứng đó cười thật tươi. Cạnh bên gương mặt Mạch Phi lại có chút u ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.