Cầm bản đồ sẽ không lạc đường, vậy tuyệt đối không phải mù đường đúng nghĩa rồi. Mà là một mù đường đúng nghĩa, Bí Uyên cực kỳ vinh hạnh nhìn bản đồ mà mù mà mù mờ.
Rõ ràng trên bản đồ biểu thị rằng hướng này là đông, ở đây sẽ có một công trình kiến trúc XX; nhưng mà Bí Uyên rõ ràng nhìn phương hướng này là tây, vật kiến trúc XX kia lại càng không biết nó nằm ở chỗ nào.
Lúc 8h Bí Uyên xuất phát từ trường học, đến trạm tàu điện ngầm Tây Đạn vô cùng nhẹ nhàng là vào lúc 8h40. Kết quả bây giờ là 9h40, cái quảng trường XX kia, đến cái bóng cũng không có thấy.
Bí Uyên chuẩn bị rất đầy đủ, tỷ như đi sớm 1 tiếng đồng hồ, tỷ như thậm chí mang theo cả bản đồ vùng xung quanh Tây Đan, thế nhưng kết quả thật là bi tráng, vì thế mà một con người mù đường vòng vo cả 1 tiếng, thành quả chính là lòng tin càng ngày càng trôi đi mất, hi vọng càng ngày càng xa vời.
Mù đường Bí Uyên không phát hiện ra rằng, kỳ thực ngay từ đầu cậu đã lầm cửa trạm, cho nên cửa ra trạm B vốn cách quảng trường XX rất gần bị vứt đằng sau. Đương nhiên cậu cũng sẽ không biết rằng, từ đó cậu đã càng rời xa mục tiêu ban đầu.
Đương nhiên Bí Uyên lúc đi đường Bí Uyên cũng đã đi tìm bác gái hỏi đường, bác gái nói: “À, cái quảng trường XX kia à, chính là cậu đi theo hướng này, đi được 500m rồi thì quẹo tay phải, sau đó đi theo hướng nam 200m, lại quẹo trái…”
Bí Uyên xác định mình nghe không hiểu loại ngôn ngữ nhân loại này, vì vậy cười nói cảm ơn tạm biệt bác gái, tiếp tục si ngốc tìm kiếm.
Đừng nói tới nam bắc loại phương hướng theo tính nguyên tắc ấy, rõ ràng là đối với sinh viên khoa lý mà nói hẳn là mẫn cảm vô cùng với các loại chữ cái chữ số các loại chứ, tăng thêm đến khái niệm lộ trình, Bí Uyên không hề ngoài ý muốn, độ nhạy cảm cực kỳ thấp. Cho dù là trong phòng thí nghiệm Bí Uyên có thể dùng mắt thường để ước đoán phân lượng của phần lớn chất, nhưng khi đặt vào hoàn cảnh thực tế về mấy trăm mét lộ trình, lại rõ ràng là mắt trợn mắt quạ, hoàn toàn… không có khái niệm.
Mắt thấy mặt trời trên đầu càng ngày càng chói chang, thời gian hẹn gặp mặt sắp tới gần rồi, vậy mà Bí Uyên vẫn duy trì khuôn mù mờ nay thì trắng bệch hẳn ra.
Cuối cùng lúc Ly Đồ nhìn thấy sư đệ nhà anh thì, Lam xoa xoa đáng thương đang ngồi xổm ở dưới bóng của cột mốc chỉ đường, ba lô sạch sẽ gọn gàng buông ở trước đầu gối, hai tay thành kính nắm di động trước ngực, ánh mắt chờ mong mà đáng thương nhìn đằng trước.
Ly Đồ thở dài, có thể… đừng để người ta đau lòng không?
Ly Đồ bước từ bên nghiêng tới gần, cúi người cầm tay Bí Uyên kéo cậu lên. Hiển nhiên là người ấy lại càng hoảng sợ mà nhảy dựng lên, vừa nhìn đến là Ly Đồ thì lập tức thả lỏng thân thể cứng còng, tủi thân mở miệng: “Sư huynh…”
“Cũng không sớm một chút gọi điện thoại cho anh, một mình vòng vo rất lâu rồi hả?” Có trời mới biết Ly Đồ là người hiểu người sư đệ này của anh nhất, vừa nghiêm túc vừa chấp nhất, nếu không phải thực sự mê man tới cực điểm rồi, cậu sẽ không gọi điện thoại tới cầu cứu đâu.
“Tàm tạm.” Bí Uyên miễn cưỡng cười với anh, “Em vốn cho rằng, tự mình có thể tìm được. Kết quả ai mà ngờ được…”
“Được rồi, anh biết rồi.” Sau này sẽ không để em một mình nữa, đi khắp nơi mà không tìm được phương hướng. “Chúng ta mau đi thôi.”
Ly Đồ dắt Bí Uyên đi về phía trước, đương nhiên lúc này anh chưa biết trước được rằng, vào nhiều năm sau này, anh cần đi tìm các góc thành phố dắt một tên nào đó về nhà.
Hai người trực tiếp đi tới nhà hàng và tụ họp với phần đông mọi người ở hội, lúc đẩy cửa vào ghế lô, người ở bên trong đã ăn trước rồi. Bí Uyên còn chưa thấy rõ tình huống trong đó, thì đã có một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Tôi thao, Ly Đồ đôi các cậu thực sự là quá sức lề mề.” Sau đó một giọng nam xa lạ chen vào nói, ngữ khí pha chút bất đắc dĩ: “Đem hai chữ đầu bỏ đi.” (anh mở lời cái là người ta biết anh liền à)
Bí Uyên đi vào theo Ly Đồ, giờ mới nhìn ra bên trong có bốn nam hai nữ, ánh mắt chần chừ di chuyển qua từng người, thế nhưng hiển nhiên đã không nhận ra được hai người vừa mở lời vừa rồi.
“Tìm cái gì hả? Lão tử ở đây nè.” Giọng nói quen thuộc lại vang lên lần nữa, chủ nhân giọng nói ấy có phần dung nhan mà Bí Uyên khó có thể tiếp thu được.
Người bên cạnh người nọ đau đầu thở dài: “Đừng suốt ngày ‘lão tử lão tử’ thế.”
“Chậc chậc, Đạm tiểu thụ giọng nói và khuôn mặt của cậu thật sự là không ăn nhập gì hết, cậu xem cậu dọa đến người nhà Ly Đồ rồi đó.” Người con gái ngồi bên phía ngoài cùng cười nhạo Đạm Ngữ, một bên lui vào để ra hai chỗ cho Ly Đồ ngồi, một bên nháy mắt với Bí Uyên, “Xin chào, Lam xoa xoa phải không? Tôi là Tiểu Song.”
Người nữ sinh ngồi ngay bên cạnh cũng cười cười mở lời: “Lạc Lạc.”
Người ngồi bên cạnh nữa nói: “Ba Ba.”
Người bên cạnh lập tức bổ sung: “Người này chính là Ba tường quân(vua trèo tường), tôi là Đao Tước Diện (1 loại mì).”
Mấy ID này Bí Uyên cũng có chút ấn tượng, Tiểu Song và Lạc Lạc còn có Ba Ba ở trong kịch của Ly Đồ đều có vai diễn, tuy rằng chỉ là lướt qua một lần hiện trường thôi. Mà Đao Tước Diện kia, Bí Uyên đã từng nghe qua một vài vở kịch cua hắn, giọng nói hồn hậu hiếm thấy thân thể lại cường tráng.
“Xin chào, Kỳ Dĩ.” Tên này Bí Uyên tiếp nhận lại càng có ấn tượng hơn, sư huynh đã đề cập qua vài lần, người kia của Đạm Ngữ ấy mà.
“Chưa thấy qua người như cậu, dùng id hay dùng họ.” Người bên cạnh Kỳ Dĩ lầm bầm, hiển nhiên chính là Đạm Ngữ mặt mũi không hợp với giọng nói kia. Có điều Kỳ Dĩ vốn thỉnh thoảng làm chút hậu kỳ, ngược lại cũng không sợ các loại thịt người.
“Ha ha, Đạm mỹ nhân ôi, cậu nếu như có thể ăn nói dịu dàng thêm một chút, thì đó thật sự là một mỹ nhân khuynh thành cỡ nào a.” Cô nàng Tiểu Song vẫn nói móc như trước thường thường chọc Đạm Ngữ xù lông một cái, “Tôi thấy Lam tiểu thụ người ta không tiếp nhận nổi đâu. Ha ha.”
“Cũng được cũng được đi.” Bí Uyên mồ hôi chảy ròng ròng đáp lại một câu. Một giọng nói lưu manh như thế, phối hợp với một khuôn mặt như kia thực sự là quá trêu ngươi mà, cảm giác nói không nên lời.
“Ly Đồ, sao chậm thế?” Kỳ Dĩ mở lời trước. Tiểu Song rơi lệ đầy mặt, đây là tiểu công săn sóc che chở cỡ nào a! Thật biết cách lôi kéo câu chuyện khỏi tiểu thụ nhà mình nha.
Bí Uyên ngượng ngùng: “Tôi…”
Ly Đồ cắt ngang: “Trên đường bị ngăn lại.”
Bí Uyên tiếp tục ngượng, trong lúc ngượng thì len lén quan sát “người kia của Đạm Ngữ” trong truyền thuyết, vóc người và thể trạng đều thực rắn rỏi, đường nét cũng rất lãnh tuấn, ngay cả thanh âm cũng rất nghiêm trang, may là lúc hắn nói với người bên cạnh thì khá là ôn hòa. Người như vậy, lúc mà phát giận ấy à, nhất định là rất đáng sợ đi.
Bí Uyên không khỏi rùng mình, quả nhiên là tổ hợp người đẹp với kiên cường a, Đạm Ngữ thực sự là có dũng khí lắm!
Đạm Ngữ rất có dũng khí ấy còn đang chiến đấu hăng hái với một miếng thịt thăn thật lớn, vừa nóng vừa to, phối với bản mặt mỹ nhân kia… Thực sự là vô cùng thê thảm. Người ngồi bên cạnh hắn đầu tiên khó mà nhẫn xuống nữa, đưa tay ra gắp vào bát mình, cạo hết lớp bọt xuống rồi mắt mở trừng trừng nhìn người lấy đi.
Giữa lúc chiến đấu hăng hái, trong tay trái của hai người là cùng một kiểu dĩa bạc thường thường phản xạ ánh sáng của ngọn đèn trong ghế lô vào mắt Bí Uyên.
○○○
Có vết xe đổ ban đầu, lúc tan cuộc Ly Đồ kiên trì muốn đưa Bí Uyên về trường. Đèn đóm trong thành phố huy hoàng luân phiên trình diễn ngoài cửa sổ xe, người ngồi bên cạnh thì lại khiến cuộc sống nhạt nhẽo mà quy luật bắt đầu trở nên sinh động hơn.
Lúc đèn đỏ, Ly Đồ xoay người đắp cái áo khoác lên người đã ngủ say bên cạnh: “Tiểu Uyên, trước hãy ngủ chút đã, đến trường em sợ rằng còn phải mất một giờ nữa.”
Bí Uyên miễn cưỡng thanh tỉnh lại, buổi chiều lúc ghi âm, chơi đến mức high*, hơn nữa lúc cơm tối bị khuyên uống vài chén rượu, đầu mê mẩn ghê người. “Sư huynh anh tiễn em tới trạm tàu điện ngầm thôi, anh cũng nên về sớm một chút đi.”
*high: hưng phấn cao độ
“Em như thế này mà lết được người về mới là chuyện lạ ấy.” Đèn xanh đèn đỏ ở thành phố lớn luôn lề mề khiến mọi người sốt cả ruột mà dần dần phó mặc kiên trì cho số phận, lúc này Ly Đồ lại nghĩ, đèn đỏ vẫn quá ít.
Người đang quằn quẹo ở một bên kia cứ mơ mơ màng mang vùi mặt vào bên trong áo khoác: “Sư huynh cái bài mà hát hôm nay ấy…”
“Không phải đã nói rồi sao, ” Ly Đồ một bên chú ý tới tình hình giao thông, một bên thì tiếp thu lời nói, “Bài ấy cứ để cho diệp tử(1) của em đi. Nếu em ngại phiền, vậy thì cứ quên phắt nó đi.”
(1)diệp tử mình cũng không hiểu rõ lắm, theo mình thì là một phần nào đó trên tấn giang, vì mình thấy logo của tấn giang cũng là hình lá cây, mà nói chung cả tấn giang thì đâu đâu cũng là lá hết á _ __”
“Vì sao không để sư huynh tự chủ trương?” Qùa sinh nhật lần trước Ly Đồ đưa khiến số lần click vào diệp tử của cậu tăng lên không ít, điều này khiến Bí Uyên luôn nghĩ mình đã đạt được chút lợi mà thấy xấu hổ. Bí Uyên nói thầm: “Nhưng cũng phí của trời quá rồi đi.”
“Dù sao anh cứ hai năm mới thay đổi một lần, phỏng chừng cũng chẳng ai nhớ tới nữa ấy. Vậy để cho em đi.”
Bí Uyên không nói chuyện nữa, nhớ tới một đoạn ngắn lúc ban chiều, vẫn là lơ đãng đỏ mặt. Ly Đồ quay đầu lại thấy cậu như vậy, không khỏi cong cong khóe môi: “Ngủ một lát đi, không cần cố nói chuyện với anh.”
Kết quả một đường Bí Uyên ở trong trạng thái nửa mê man, trở lại ký túc xá đại khái đã qua cơn say rồi, lại trở nên sinh khí dồi dào.
Cậu mở máy vi tính rồi vào Q, nhóm tổ kịch lại một mảnh náo nhiệt. Xem ra đường về nhà bọn Đạm Ngữ gần hơn chút. Nhưng cậu vừa nhìn tới đoạn tin lưu trữ trong khung chat thì Bí Uyên đã “囧” rồi.
○○○
Cô B: nghe nói hôm nay mấy người các cô đi ghi âm hở?
Ba tường quân: kỳ thực chủ yếu là vì có tiết mục đi đàn đúm thôi XD.
Đao Tước Diện Đả Tương Du(1 loại mì trộn xì dầu = mì đen??): kỳ thực chủ yếu là vì có tiết mục ngó vị kia nhà Ly Đồ thôi XD.
Cô A: đố kị phải cào tường ┭┮﹏┭┮.
Đạm Ngữ: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Cô B: Đạm Ngữ cậu sao vậy?
Ba tường quân: đương nhiên là mặt mũi cậu ta khuynh quốc khuynh thành lại một lần nữa chấn động thế nhân nên khoe khoang thôi ﹁_﹁.
Đạm Ngữ: 凸 .
Đạm Ngữ: các người không biết tiểu thụ nhà đại thần là thú vị cỡ nào đâu ha ha ha ha.
Cô A: tiểu thụ tội gì làm khó tiểu thụ ﹁_﹁.
Cô C: đã xuất hiện Đạm tiểu thụ điên cuồng, vây xem.
Đạm Ngữ: tôi thao, lão tử dừng không nói nữa!
Cô A: dừng… .
Cô B: dừng… .
Cô C: xin dừng một lát… Phụt, này cũng không buồn cười mà.
Đạm Ngữ: không được, lão tử không nhịn được (╰_╯).
Ba tường quân: vậy giải quyết ngay tại chỗ đi XD.
Một loại mì trộn xì dầu: quần chúng biểu thị, có thể hỗ trợ đưa ra bổ sung đã được sữa chữa XD.
Đạm Ngữ: buổi chiều Ly Đồ không phải mang theo kịch bản qua sao, sau đó mọi người biểu thị thông qua kịch bản chơi một chút, ai mà ngờ được! Ha ha ha ha ha ha, Lam tiểu thụ nhà Ly Đồ…. Ha ha ha ha.
Cô B: xin nói tiếp đi ~.
Đạm ngữ: kết quả Lam tiểu thụ nhà Ly Đồ, ha ha, cậu ta chỉ biết thở dốc với lời kịch ha ha.
Cô C: cậu bé đáng thương, khẩn trương chứ?
Đạm Ngữ: quần chúng nhất trí biểu thị Lam tiểu thụ thở rất hay, nhất trí tiếc nuối kịch này không có H, ha ha ha.
Cô A: hiếu kỳ phản ứng của đại thần.
Cô B: hiếu kỳ +1.
Đạm Ngữ: Ly Đồ… khoanh tay đứng nhìn, trên mặt mang theo nét cười bí hiểm ha ha ha ha ha, kết quả Lam tiểu thụ hơi thẹn thùng biện giải ─── em không thở dốc a ha ha ha ha ha.
Lam xoa xoa: đích xác là không thở gấp mà T. T
A&B&C: chính chủ tới!
Đạm Ngữ: lão tử biểu thị cậu thật sự thở gấp!
Ba tường quân: quần chúng nhất trí biểu thị, thở gấp!
Lạc Lạc: còn gấp đến mức hảo ~ tiêu hồn ~~.
Lạc Lạc: à tôi rốt cuộc về đến nhà rồi ~~.
Lam xoa xoa: đó là… gấp tự nhiên T. T.
A&B&C: tinh khiết thiên nhiên manh lol.
Lam xoa xoa: … T. T
○○○
Cho nên nói, lúc đại thần không có nhà, làm tiểu thụ nhà đại thần, không nên đơn thương độc mã chinh chiến sa trường nỗ lực tiến hành kiến thiết ngu dân.