Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)

Chương 30: Lịch sử tin nhắn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Sở Tô về đến nhà trước lấy hai cây tiên nhân cầu nhỏ ra khỏi túi giấy, cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra một phen xem có bị chen hư ở trên xe bus hay không, phát hiện hai chậu cây đều thật tốt cũng yên lòng, đem chúng để ở trên mặt kệ quầy bar trong phòng khách.

Nhìn hai cây tiên nhân cầu dựa chung một chỗ, Sở Tô nghĩ thầm không biết đại thần có thích chúng hay không, gửi những loại hoa khác mà nói cảm giác có chút lạ, nghĩ đến nghĩ lui cậu cũng chỉ có thể tặng tiên nhân cầu, đặt ở bên cạnh máy tính còn có thể hấp thu phóng xạ, đại thần đi làm đối máy tính thời gian dài như vậy, cái này mới có thể đưa đến chút tác dụng, chỉ là không biết còn cần bao nhiêu thời gian để nở hoa, nghĩ đến đây Sở Tô chun chun mũi, con đường tiến công chiếm đóng đại thần thực sự còn quá lâu dài.

Nhìn đồng hồ đã là sáu giờ rưỡi rồi, Lộ Dương nói muốn đến còn chưa thấy tới, Sở Tô mở máy tính lên QQ sau đó đi tắm nhân tiện bỏ gạo vào nồi cơm điện, sau khi làm xong những thứ này liền đi tắm, dù sao Lộ Dương cũng có chìa khóa nhà cậu không cần chờ cửa.

Sở Tô mới vừa vào nhà tắm một hai phút Lộ Dương đã đến, hai tay cầm túi đứng gõ cửa hoài cũng không có ai ra mở cửa, lẽ nào còn chưa có trở về? Lộ Dương nghi ngờ nghĩ, chuyển ba lô đang cầm ở tay phải sang cầm chung với túi đồ ăn, sau đó lấy chìa khóa từ balo ra mở cửa.

“Tiểu Quai, tớ tới rồi ~” Lộ Dương vừa vào nhà đóng cửa hướng bên trong hô lớn, bất quá không ai trả lời cậu.

Thật sự là còn chưa có trở về? Lộ Dương đem hộp đồ ăn cầm trên tay bỏ lên bàn cơm, trái xem phải xem vẫn là không có thấy Sở Tô, ngược lại thấy máy tính bên cạnh ghế sa lon đang mở, nếu máy tính đang mở thì cậu ta chắc là có ở nhà, vì vậy Lộ Dương lại hô một tiếng, “Tô Tiểu Quai, ca tới rồi, cậu đâu?”

Vẫn không ai trả lời như cũ, Lộ Dương lẳng lặng đợi nửa phút liền nghe thấy thanh âm rất nhỏ truyền ra từ trong phòng, như là tiếng nước, cửa phòng Sở Tô không khóa, Lộ Dương đi tới dò xét đưa đầu vào, quả nhiên là tiếng nước truyền đến, nguyên lai là tiếng nước.

Sau khi biết Sở Tô ở nhà Lộ Dương trở lại phòng khách, thấy máy tính đã mở chạy tới vọc máy tính.

Khoảng chừng 15 phút sau Sở Tô tắm rửa xong đi ra ngoài, thời điểm lau tóc đi ra phòng khách trước thấy mấy cái hộp thức ăn còn đặt ở trên bàn, quay đầu lại liền thấy Lộ Dương oa ở trên ghế sa lon vọc máy tính, thấy cậu nhìn còn hướng cậu lộ ra một nụ cười khúc khích.

Sở Tô đem khăn mặt tùy ý vắt trên lưng ghế, nhìn đồ ăn trên bàn một chút, phát hiện trong túi vẫn còn mấy cá thu đao tươi mới, liền hỏi Lộ Dương, “Cậu vừa đi chợ mua?”

“Đúng vậy, đến có chút trễ thiếu chút nữa không còn ai bán, phí chút công sức mới tìm được, mua hơn mấy con cậu có thể đem đông lạnh trước mai làm ăn.” Lộ Dương từ trên ghế sa lon nhảy xuống đi tới, đi tới bàn ăn bên cạnh Sở Tô từ trong đóng đồ ăn lấy bánh bao kim sa ra.

“Tiểu Quai, chúng ta lại làm thêm cá thu đao đi, tớ muốn ăn cá cậu làm trước, gần đây tớ đều đói đến gầy!” Lộ Dương cầm lấy một cái bánh bao kim sa đưa cho Sở Tô, chính mình cũng vừa ăn vừa nói.

Sở Tô liếc nhìn Lộ Dương gương mặt rõ ràng so với trước kia còn mượt mà hơn, không nể tình nói, “Cậu sắp béo thành biển rồi.” Bất quá tuy là nói như vậy thế nhưng sau khi Sở Tô giải quyết xong bánh bao kim sa ở trong tay lại mang theo cá vào phòng bếp, dù sao chiên cá cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Lộ Dương sờ sờ mặt mình, hẳn là không phải rất béo đi, tuy rằng đúng là có nhiều thêm chút  thịt, đều là do trong khoảng thời gian này theo Trâu Kỳ cái tiểu yêu tinh nhọc người kia trải qua thật tốt, lại sờ sờ bụng nhỏ mình rất là hài lòng không có béo thêm, sau khi giải quyết xong bánh bao kim sa trong tay Lộ Dương đi tới cửa phòng bếp, nhìn Sở Tô lưu loát làm cá, hỏi, “Có cần tớ hỗ trợ không ~”

“Cậu hỗ trợ ăn là được rồi.” Sở Tô cũng không ngẩng đầu lên nói, sau khi làm xong cá bắt đầu thái gừng thành sợi.

“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ ~ Tớ đây tiếp tục đi chơi.” Lộ Dương cười hì hì chạy về phòng khách tiếp tục vọc máy tính.

Bởi vì Lộ Dương đến quá muộn Sở Tô dứt khoát không ướp cá, sau khi đợi dầu sôi trực tiếp bỏ vô chiên.

Không bao lâu hương vị cá chiên truyền ra, Lộ Dương vốn cầm bánh bao điền bụng thoáng cái đã bị hương vị này câu đến bụng kêu rột rột, mùi vị này quá thơm, hít một hơi thật sâu, Lộ Dương trước khung chat bùm bùm bùm gõ một chuỗi chữ dài gửi trong nhóm, cảm thán cuộc sống của mình thật tốt, có một đứa em trai biết chiên cá thực sự là quá hạnh phúc, Tổ Tiểu Quai ngay cả mặc tạp dề làm bếp cũng đẹp mắt đến như vậy!

Rất nhanh đã chiên xong cá, Sở Tô đem nồi nhấc qua một bên, cởi tạp dề xuống treo lên liền bưng cá đi ra, lúc này Lộ Dương rất tự giác đã chạy tới xới cơm của hai người bưng ra.

Sở Tô mở hộp thức ăn đem đồ ăn bên trong bỏ ra đĩa, món Lộ Dương mang tới không nhiều lắm, hai chén canh chưng nhỏ, hai món ăn, một xương sườn hầm cẩu kỷ, khoai tây sợi xào cay, bất quá thêm món cá thu đao vừa chiên cũng đủ cho hai người bọn cậu ăn, phỏng chừng cũng còn dư.

Lộ Dương là đi chợ mua cá trước mới quay lại nhà hàng cầm hộp đồ ăn, hộp đựng thức ăn phong kín giữ ấm khá tốt, hiện tại là mùa hè, lấy thức ăn ra vẫn còn nóng.

“Tiểu Quai, ngày mai tớ phải cùng boss đi A thị công tác, có thời gian sẽ thuận tiện tìm Tiểu Thất chơi, có muốn ăn đặc sản không tớ mang về cho cậu?” Lộ Dương ngồi ở đối diện Sở Tô vừa ăn cá vừa hỏi, Tiểu Thất trong miệng cậu cũng chính là Thất Ma Ma Lâm Tưởng Thất.

Nghe thấy hai chữ A thị Sở Tô dừng tay lại, sau đó tiếp tục ăn, “Không có.”

“Nếu không cậu cùng đi với chúng tớ đi, vừa vặn quay về nhà ông ngoại cậu thế nào?” Lộ Dương đề nghị.

“Không cần, lần sau có thời gian trở về cũng được.” Sở Tô tùy ý qua loa mấy câu, ngăn trọng tâm câu chuyện, “Gần đây cậu công tác thế nào?”

“Ngô, tạm được đi, chỉ cần ông chủ không bắt bí tớ nữa, trôi qua cũng tạm được o(≧v≦)o.” Nhắc đến này Lộ Dương lại hứng thú, đem chuyện gần đây cùng Sở Tô nói một lần, “Ai, trải qua quãng thời gian ở chung này, tớ nghĩ ông chủ của tớ kỳ thực là người vô cùng tốt, tuy rằng thời điểm làm mặt lạnh có chút dọa người, bất quá tổng thể mà nói là tạm được, đối với công nhân viên vẫn là thật quan tâm, món ăn tối nay chính là hắn đặt giúp, nếu không có thể còn phải đợi ~”

“…” Nghe Lộ Dương nói xong Sở Tô đối với loại người rút gân như vậy có chút xấu hổ, ông chủ trong miệng cậu nói tan làm tiện đường chở cậu ta về, giúp cậu ta giả bóng đèn, tăng còn còn giúp cậu ta mua đồ ăn khuya, dạy cậu ta làm phương án và kế hoạch hạng mục vân vân thật chỉ là quan tâm cấp dưới? Phản xạ độ cung dài đến được trình độ này cũng chỉ có mỗi Lộ Dương, Sở Tô nghĩ tới đâu cũng vì con đường theo đuổi của Trâu Kỳ thắp một ngọn nến, trong đầu cũng hiện lên gương mặt than cứng rắn của Trâu Kỳ lúc gặp lần trước ở làng du lịch, nghĩ thầm đều là mặt than, chúc ngươi may mắn.

“Cậu nói là ông chủ của cậu đặt món ăn giúp?” Sở Tô hỏi, lo lắng chính mình có cần nhắc nhở kẻ lỗ mãng này một chút không.

“Đúng vậy, hắn cùng ông chủ nhà hàng là bạn bè, cậu không đặt cửa tiệm kia buôn bán cũng rất tốt!”

“Hắn ta có biết cậu tới chỗ tớ không?”

“Biết a, hắn đưa tớ đến mà, nói là tiện đường đến có chút việc.” Lộ Dương thành thật trả lời, càng nói càng cảm thấy boss là người tốt, trước đây mình thực sự quá có mắt không tròng, vậy mà nghĩ rằng boss đại nhân là tiểu nhân, quá không nên!

“…”Sở Tô sau khi nghe xong, trong lòng âm thầm ngọa tào một câu, phỏng chừng chờ chút cũng tiện đường đưa cậu trở về đi, ngu ngốc, đều đưa đến trong bát người ta còn cho là mình lượm được tiện nghi.

Lúc này di động đột nhiên vang lên, Lộ Dương buông chén xuống, “Điện thoại của tớ kêu.” Nói xong đi đến sofa cầm điện thoại nhận cuộc gọi.

Sau khi cậu nghe cậu nhận máy câu đầu tiên chính là boss đại nhân, Sở Tô vuốt tay, nội dung vở kịch không nên quá trùng hợp như vậy a.

Lộ Dương nói mấy câu liền cúp máy, trở lại bàn ăn.

“Ha ha, ông chủ nói hắn không sai biệt lắm cũng bạn nói chuyện xong, hỏi tớ đợi lát nữa có muốn cùng trở về hay không.”

“…” Trong lòng Sở Tô thở dài, ngu ngốc.

“Ông chủ của cậu đã kết hôn rồi sao?”

“Chưa có a.”

“Vậy bạn gái thì sao?”

“Bạn gái… cũng không có đi, chắc là FA.” Nói đến đây Lộ Dương dừng lại, tiện hề hề nở nụ cười hai tiếng, “Ha ha, mỗi ngày ông chủ như một tủ đông di động, mặt giống như cục gạch, nói yêu đương… ha ha, hình ảnh kia đẹp đến tớ không dám nhìn ~”

Cậu mới giống viên gạch.

Sở Tô đối với Lộ Tử ngu ngốc như vậy đã tuyệt vọng, bất quá người ngốc có ngốc phúc.

Sau khi hai người cơm nước xong cùng nhau thu thập chén bát, không bao lâu Lộ Dương nhận được điện thoại Trâu Kỳ nói đã đến tiểu khu bên này, cùng Sở Tô nói hẹn gặp lại liền đi xuống.

Lộ Dương đi rồi Sở Tô nghĩ đến chuyện cậu hỏi mình có muốn về A thị hay không, từ lần lễ mừng năm mới trở về mình về bên kia đã ba tháng, luôn trốn tránh cũng không phải biện pháp, vẫn là phải trở về.

Xoa xoa mặt không thèm nghĩ đến những chuyện kia nữa, Sở Tô nhớ tới tổ kịch hẹn chín giờ tối nay lên hiện trường, hiện tại đã hơn tám giờ rồi, còn có chút thời gian liền phải cập nhật chương truyện trước, bất quá khiến Sở Tô không có nghĩ tới lúc ngồi trước máy tính liền nhận được @ QQ không ngừng trong nhóm.

Nhìn nhóm [Là văn nghệ không phải đáng khinh] không ngừng gia tăng @ mình Sở Tô nhíu lại mày, lẽ nào xảy ra chuyện gì? Ngón tay cậu khẽ động bắt đầu kéo lên lịch sử trò chuyện xem, chờ lúc cậu lật tới nguyên nhân gây ra sự tình trán chảy xuống ba đường hắc tuyến,qua loa đem lịch sử tin nhắn nhìn một lần, sau đó gửi một tin tức.

Văn Ý Tô: Cậu chỉ cần đi ra, tớ đảm bảo không đánh chết cậu @Nhất Lộ Du Dương

Ps: Nhất Lộ Du Dương là tên QQ của Tiểu Lộ Tử (*/w*)

Chú thích:

bánh bao kim sa:

Kát quá hÃnh ánh cho

Chén canh hầm:

Kát quá hÃnh ánh cho

Xương sườn hầm cẩu kỷ:

Kát quá hÃnh ánh cho èé

Khoai tây sợi xào cay:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.