Võng Phối Chi Mạt Niên

Chương 8: Biến cố không ngờ



Biết rõ mình đã nghe trộm hết những gì bọn họ nói, nhưng Đàm Mạt lại bày vẻ như không có việc gì. Tâm tình Mạt Niên có chút không yên, cậu cũng không biết Đàm Mạt có tâm tư như thế với mình.

Tuy Đàm Mạt rất dịu dàng, rất săn sóc, nhưng Mạt Niên nghĩ đó là tính cách vốn dĩ của anh. Song nghĩ kĩ lại, dường như cũng không phải như thế. Lần họp mặt này, người đi cũng không ít, nhưng lại không thấy Đàm Mạt bắt chuyện làm quen.

Biết tâm tư của người nọ, lại ngồi kế bên cạnh anh, Mạt Niên cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Buổi chiều đi karaoke, năm bảy người mướn một phòng lớn. Nhóm ghiền cầm micro vội vàng tới trước máy chọn bài hát. Mạt Niên ngồi ở sô pha bên cạnh.

Thanh Sơ lại đây ngồi.

Mạt Niên chỉ liếc mắt nhìn hắn, cũng không định nói gì.

Thanh Sơ bất đắc dĩ thở dài: “Cho nên, anh mới chịu không nổi tính cách ngột ngạt của em đấy.”

Bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, với ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ của đối phương, Mạt Niên rất muốn nói: chỉ biết vịn cớ là hay, lý do thật sự chẳng qua là anh chơi chán rồi, cảm giác mới mẻ đã mất. Nhưng Mạt Niên chẳng buồn so đo, anh ta từ xưa đã vậy, cứ tự cho mình là đúng.

Đàm Mạt đi tới, trực tiếp bỏ lơ Thanh Sơ, nói với Mạt Niên: “Bên kia có trái cây, qua bên kia ngồi đi.”

Mạt Niên gật gật đầu, đứng dậy theo sau Đàm Mạt, từ đầu đến cuối chẳng nói với Thanh Sơ một câu.

Hai người ngồi vào chỗ của mình, Đàm Mạt dời chén dĩa sang trước mặt Mạt Niên. Mạt Niên cầm lấy cây tăm đang cắm táo. Biết Đàm Mạt vừa rồi giúp mình giải vây, cũng không phải là lấy đại cái cớ. Trong phòng vô cùng ầm ĩ, có đôi lúc còn vang lên tiếng gào khóc thảm thiết. Đàm Mạt và Mạt Niên, ngồi song song với nhau, thỉnh thoảng thì nói chuyện vài câu, thỉnh thoảng thì nghe bọn họ ca khí thế.

Mạt Niên nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nghiêng của Đàm Mạt, dưới ánh đèn lập lóe, cậu không thấy rõ biểu tình lúc này của anh lắm. Tựa hồ như phát hiện được tầm nhìn, Đàm Mạt cong lên ý cười ngọt ngào, nhìn Mạt Niên.

Nhu tình đong đầy bên khóe mắt. Cặp mắt ấy, còn vô cùng chăm chú nhìn vào mình, thâm thúy mê ly, thu hút người không dứt khỏi được.

“Chân ái mạt niên, ai hát nè?” Có người hô.

Nghe được tên, Mạt Niên sửng sốt, theo bản năng tìm kiếm về phía Đàm Mạt. Chỉ thấy Đàm Mạt đứng dậy, nhẹ nhàng nói một câu. Cho dù bị không khí ồn ào át đi rất nhanh, nhưng Mạt Niên vẫn nghe được rõ ràng.

“Chân ái Mạt Niên.”

Đàm Mạt hô với người đằng trước “là tôi hát” rồi bước qua, Mạt Niên đăm đắm nhìn bóng lưng anh, hồi lâu vẫn chưa hồi thần về được.

Cánh hoa rơi trên gác lầu trước mắt anh

Sau lưng em thoảng ngọn gió những sớm đầu thu

Pháo hoa chẳng đành bỏ vơ

Anh trong bóng đêm

Hào quang pháo hoa chiếu rọi nét mặt cô đơn

Thời gian yếu đuối, chẳng thể ngăn được câu chia ly ấy

Dưới nét mực, tình yêu như những trang tình sử

Mở ra kết thúc của cuộc tình ấy

Nếu như không có anh

Anh chỉ muốn nói với em hai chữ “trân trọng”



Hát tới khúc thâm tình, Đàm Mạt đột nhiên xoay người lại, mắt dò về chỗ Mạt Niên đang ngồi. Những người khác cũng không biết có phát hiện được gì không, vẫn ồn ào nhốn nháo. Người huýt sáo thì huýt sáo, người vỗ tay thì vỗ tay.

Mạt Niên không dám nhìn thẳng vào tầm mắt lộ liễu của người nọ, lại dùng tăm cắm một miếng táo cho vào miệng. Di động trong túi đột nhiên rung lên, là số lạ, Mạt Niên chần chừ một chút, rồi nhận.

“Xin chào.”

Người trong điện thoại không biết nói những gì. Đàm Mạt trông thấy sắc mặt Mạt Niên càng lúc càng xấu, nói mấy câu thật xin lỗi với Mỗ Mỗ Mỗ, rồi đi ra bên ngoài. Đàm Mạt quăng luôn micro trong tay, cũng chạy theo ra ngoài, không màng tới tiếng hô gọi ở phía sau.

Đàm Mạt rất nhanh đã đuổi kịp Mạt Niên, thấy người nọ thất thần đến độ ngay cả thang máy cũng lướt qua, vội kéo người về. “Thang máy ở đây.”

“À.” Thang máy còn đang chở người, Mạt Niên bấm nút liên tục, lo âu đứng chờ.

“Có chuyện gì?”

Mạt Niên bất lực nhìn Đàm Mạt: “Bệnh viện vừa rồi điện thoại nói, mẹ tôi đột nhiên bất tỉnh.”

“Tại sao lại bất tỉnh?” Theo Đàm Mạt biết, mẹ của Mạt Niên chỉ vì tai nạn xe cô mà bị thương nhẹ. Giờ đột nhiên lại được báo cho biết là ngất xỉu, hẳn đã có tình huống gì đột phát.

Đàm Mạt cầm lấy tay Mạt Niên, nhiệt độ truyền qua bàn tay. “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”

Mạt Niên cũng tự an ủi mình như thế, nhưng bệnh viện lại gọi điện thông báo người nhà. Cậu chỉ có thể liên tưởng tới chuyện không may.

Thang máy vừa lúc tới, Mạt Niên ba bước chỉ mất hai bước đi vào, cũng không màng tới bàn tay bị Đàm Mạt nắm.

Gọi taxi tới bệnh viện, Mạt Niên chạy thẳng tới phòng bệnh, trông thấy mẹ mình nằm trên giường, sắc mặt vẫn như mấy ngày hôm trước. Bác sĩ dẫn cậu tới văn phòng, Đàm Mạt cũng theo sau.

Mạt Niên chợt thấy con đường từ phòng bệnh đến văn phòng rất dài rất dài, cậu lưu tâm quan sát biểu tình nghiêm túc của bác sĩ, phán đoán trong lòng càng lúc càng hướng theo hướng tiêu cực.

Đóng cửa lại, vách tường màu trắng lúc này khiến người ta có phần chóng mặt. Mạt Niên ngồi trên ghế, bác sĩ ngửa người lấy ra cặp bệnh án, phía trên chi chít các con chữ viết tháu.

Mạt Niên đương nhiên xem không hiểu.

“Chúng tôi làm kiểm tra thường lệ cho bệnh nhân, phát hiện bà mắc bệnh ung thư vú.”

Ung thư vú?

Bệnh này Mạt Niên cũng không xa lạ, nữ diễn viên trong phim 《XX》, năm ngoái đã qua đời vì bệnh này, tuổi thanh xuân nửa đường đứt gánh, khiến các fan và những người bàng quan than tiếc rất lâu.

Kết quả, bây giờ được báo rằng, thân nhân của mình mắc phải chứng bệnh ấy, Mạt Niên khó lòng tiếp nhận được.

“Có thể chữa không?” Mạt Niên mong chờ hỏi bác sĩ.

Bác sĩ thở dài.

Tâm tình Mạt Niên chìm xuống đáy cốc, như đứng trước tuyên án của tử thần.

“Là giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã lan rộng.”

Mạt Niên thẫn thờ ngồi trên ghế, đôi môi run rẩy muốn nói lại lặng im không tiếng động. Bác sĩ đã quen với cảnh này, rời khỏi văn phòng cho người nhà thời gian điều tiết tâm trạng.

Đàm Mạt đứng một bên, nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Mạt Niên. Anh vỗ lên bờ vai cậu, “Tôi tới phòng cô chờ em.”

Nghe được tiếng đóng cửa, chờ người hoàn toàn đi khỏi, Mạt Niên cuối cùng mới úp mặt giải tỏa hết áp lực của mình.

Cậu cứ ngỡ, mẹ sẽ sống thật lâu. Nhưng, vì sao lại thành như vậy. Không ai nói cho cậu biết, đây chỉ là một giấc mơ.



Bước ra khỏi buồng vệ sinh, Mạt Niên xoa xoa hai mắt mình, chỉnh chu lại cảm xúc một phen rồi mới di chân về phòng bệnh. Đàm Mạt và mẹ không biết đang nói gì, hai người cười rất vui vẻ.

“Niên Niên.” Nghe tiếng mẹ gọi, Mạt Niên có chút không khống chế nổi nỗi lòng đang đè nén.

Rõ ràng là nhìn qua, dường như không có chuyện gì cả.

Nước mắt rơi khỏi hốc mắt, Mạt Niên vội lấy tay lau đi.

“Niên Niên, tới chỗ mẹ nào.” Mạt Niên đứng trước mặt mẹ. Đôi bàn tay to úp lên đôi mắt cậu, thật thoải mái, loại bỏ hết mọi cảm xúc chua xót của mắt.

Mẹ Đường giúp cậu lau nước mắt. Nhưng càng làm thế, càng khiến cậu thấy khó chịu. Mạt Niên ôm mẹ mình thật sít sao, chôn đầu trong vai bà, thân thể run rẩy từng trận.

Mẹ Đường khẽ khàng vuốt ve tóc Mạt Niên, “Đứa nhóc, con người ngày nào đó cũng sẽ chết, chỉ là, thời gian của mẹ hơi sớm thôi.”

Ngược lại trở thành bệnh nhân đi an ủi người nhà.

“Mẹ.” Giọng Mạt Niên khàn khàn.

Đàm Mạt không biết đã ra khỏi phòng khi nào, mẹ Đường nhìn Đường Niên, hỏi: “Đàm Mạt ấy, là… bạn trai con?”

Mạt Niên lắc đầu: “Chỉ là một người bạn.”

Mẹ Đường có phần hiểu rõ gật đầu: “Nó đối xử với con rất tối, đừng nhớ tới Trầm Thanh nữa, mẹ khi trước đã cảm thấy anh ta không giống những người sống ổn định, thấy con thích như vậy, mẹ cũng khó mà nói gì. Thằng nhỏ Đàm Mạt này, mẹ thấy không tồi, nếu mẹ mất, mẹ nghĩ nó sẽ chăm sóc con thật tốt.”

Mạt Niên lại vì lời của mẹ Đường mà căng thẳng. “Mẹ, mẹ đừng bỏ con.” Nói xong lại muốn rớt nước mắt.

Mẹ Đường cười hiền lành: “Đã lớn rồi, còn khóc nhè, coi chừng người ta cười cho.”

“Mẹ, mẹ đừng bỏ con.”

Niên Niên, mẹ cũng nào muốn, nhưng mà, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như vậy.



Đàm Mạt đã trở lại, trong tay cầm túi plastic màu trắng. Trông thấy Mạt Niên đang nằm ngủ trên giường bệnh, anh bèn hạ giọng nói với mẹ Đường: “Cô à, thức ăn bệnh viện không tốt, đây là phần ăn dinh dưỡng con mua ở bên ngoài.”

Mẹ Đường nhận lấy, đặt ở đầu giường.

“Đàm Mạt, để Niên Niên đến giường trống bên kia ngủ đi.”

Đàm Mạt cẩn thận ôm lấy người, đi về phía giường trống, còn cẩn thận đắp chăn cho cậu, khiến người ta để ý thấy biển đại dương che khuất dưới hàng mi.

Mẹ Đường vui mừng nhìn Đàm Mạt, trên mặt nhoẻn nụ cười an tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.