Võng Phối Chi Nhà Ai Dụ Thụ

Chương 20: Chương 20




Edit: Hestia
Chuyện Cố Văn bị nghi ngờ thực ra chỉ là hiểu lầm nhỏ, nếu không thể hỏi rõ ràng, thì thôi vậy, Diêu Tích cầm lấy ly rượu từ người pha chế, quay sang thảo luận với Lâm Phong làm thế nào để làm thịt tên nhóc kia, hai người cùng nhau tám chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng là vì ngày mai Lâm Phong phải đi học nên không thể ở lại quá muộn, Diêu Tích đành lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt.
Về đến nhà, đúng như cậu nghĩ, Triệu An về rồi.
Triệu An nghe thấy tiếng động, biết Diêu Tích đã về, liền bước ra khỏi phòng, ngăn Diêu Tích đang định về phòng lại.
"Sao lại về? Vừa đi đâu vậy?" Triệu An nhíu mày hỏi, xem đồng hồ, đã gần mười giờ, cũng qua giờ cơm tối.

"Cậu ăn cơm chưa?"
"Tôi ăn ở ngoài rồi, bạn bè có việc muốn gặp tôi." Sau đó Diêu Tích nhớ tới tờ giấy nhắn ban sáng hắn đã nói đến tối sẽ mang đồ ăn về, "Đồ ăn anh mua cứ để vào tủ lạnh nha, đúng lúc ngày mai tôi phải đi học, lấy làm bữa trưa cũng được."
Triệu An ngửi được mùi rượu không chút che đậy trên người Diêu Tích, trong lòng biết rõ nhưng, "Em đi bar với bạn à?"

"Ừm." Diêu Tích không chút do dự, thản nhiên trả lời, đi bar cũng không phải chuyện gì xấu hổ, hơn nữa còn là Dạ Sắc, chỗ đó còn không phải của Phương Tuấn Nghiệp à?
"Em còn nhỏ, nên hạn chế đến những nơi như vậy, uống rượu hại sức khỏe, không nên uống nhiều!" Triệu An dạy bảo cậu như thường lệ.

"Quán bar là nơi rất phức tạp, trong đó có nhiều người nhưng cũng lẫn vào thành phần xã hội đen, em đi như vậy rất nguy hiểm."
"Tôi không phải một đứa con nít!" Diêu Tích trừng mắt nhìn Triệu An, từ cấp hai cậu đã bắt đầu ngâm mình trong quán rượu, vậy mà có bị sức mẻ miếng nào đâu, cứ phải vẽ chuyện, có điều nghe Triệu An nhắc đến xã hội đen, Diêu Tích chợt nhớ đến người nọ vừa gặp ở quán bar.

"Sẵn tiện, cho tôi hỏi một chuyện, Phương Tuấn Nghiệp đã có bạn trai chưa?" Tuy là hỏi chuyện về Cố Văn, nhưng thật tâm mà nói, trong lòng Diêu Tích không khỏi có chút tâm tư.
"Em hỏi cái này làm gì?" Triệu An hơi khó hiểu, mặc dù đã cùng ăn với nhau vài bữa, cùng đi chơi với nhau vài lần ở quán bar, nhưng hắn thực sự chưa hiểu rõ về người kia lắm, mà sao đột nhiên Diêu Tích lại hỏi chuyện này?
"Hôm nay tôi thoáng thấy một người ở Dạ Sắc, nhìn bóng lưng trông cậu ta giống y hệt lớp trưởng lớp chúng tôi, nhưng người pha chế nói đó là người yêu của Phương Tuấn Nghiệp, chuyện này anh biết không?" Thật ra, lời người pha chế nói cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, chạy qua miệng Diêu Tích lại trở thành sự thật.
"Còn có chuyện như vậy?" Triệu An nhíu mày, người yêu Phương Tuấn Nghiệp? Sao hắn không biết? Hắn chưa từng nghe Phương Tuấn Nghiệp nhắc đến, mà...!khoan đã! Người đó không phải là Shadow chứ? Nếu là cậu ta, sao cậu ta còn dám đến Dạ Sắc? Nghĩ đến đây, người Triệu An tràn đầy tức giận, Phương Tuấn Nghiệp là bạn lúc nhỏ của hắn, vô duyên vô cớ bị thương tới như vậy, nén giận đã lâu, chỉ tiếc hắn không biết tên nhóc kia là ai, hỏi Phương Tuấn Nghiệp, y lại không chịu nói, không ngờ tới Diêu Tích lại có tin tức, làm sao có thể không khiến hắn tức giận.
"Anh, anh không sao chứ?" Diêu Tích cảm thấy Triệu An sau khi nghe cậu nói xong có hơi tức giận, quả nhiên là Triệu An thích Phương Tuấn Nghiệp.
"Không có gì." Triệu An cố điều chỉnh hơi thở, dù sao cũng chỉ là có thể, vẫn chưa thể xác định người đó chính là Shadow, ngày mai hắn đi xem trước rồi tính tới bước tiếp theo.
"Ừm." Diêu Tích bán tính bán nghi, "Tuy người nọ có nét giống Cố Văn, nhưng có thể là do tôi nhìn nhầm thôi, tên Cố Văn kia sao có thể đi đến quán bar được."
"Cố Văn? Cậu ấy thật sự không giống kiểu người có thể đến quán bar." Triệu An nghe Diêu Tích nói, lập tức tán thành.

Hắn đã thực tập ở trường X được một thời gian, hắn có biết đến Cố Văn, một tấm gương học sinh giỏi điển hình, thực sự như lời Diêu Tích nói, cậu ấy không có khả năng trở thành trai hư đến những nơi như vậy.

"Muộn rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, mau đi ngủ đi." Diêu Tích quay đầu nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, bĩu môi nhìn Triệu An.
"Ừ, ngày mai em...!thật sự không đi học sao?" Triệu An do dự.
"Tất nhiên rồi!" Diêu Tích lại trợn mắt lên nhìn Triệu An, hỏi chuyện này không phải là thừa thải ư, cậu đã nói rõ ràng như vậy rồi, mặc kệ cậu, hợp tác quay trở về phòng mình đi.
Triệu An cũng không thèm để ý, từ lúc Diêu Tích ngả bài với hắn, hắn đã biết mình phải hướng cậu đi về đúng quỹ đạo, đây không phải chuyện dễ dàng, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho việc phải chiến đấu trường kỳ, nhưng thứ còn mắc lại trong lòng khiến hắn bất an, chính là Shadow, cho dù là việc Shadow làm tổn thương Phương Tuấn Nghiệp, ngay cả chuyện bất ngờ xuất hiện trong tổ kịch, hay việc xuất hiện ở quán bar hôm nay, tất cả đều khiến hắn phải đau đầu, kể cả với cái chỉ số IQ cao như hắn, cũng không thể nào hiểu nổi trong đầu Shadow đang nghĩ gì, trong lòng đang lập cái quỷ gì kế hoạch.
Bên kia, Diêu Tích trở về phòng, trong lòng không được vui, trằn trọc trở mình cũng không ngủ được, vớ lấy điện thoại mở lên xem, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của Lâm Hạnh.
Lâm Hạnh: Mẹ nó, Diêu Tích, cậu ra đây ngay cho tôi! Tôi hứa sẽ không đánh chết cậu đâu!
( ̄_ ̄ |||) Tui đã chọc điên gì bả à?
Diêu Tích: Có chuyện gì vậy?
Lâm Hạnh: Cậu với tên điên kia đã nói gì với nhau?
Liên quan đến Lâm Phong? Vậy chắc là chuyện của Lý Thượng Thần, Lâm Phong nói cho Lâm Hạnh nghe rồi? Nếu đã như vậy, Lâm Hạnh có cái quái gì phải tức giận?
Diêu Tích: Không có gì.
Lâm Hạnh: Vậy tại sao sau khi nhóc gặp cậu, về nhà liền hỏi tôi về Lý Thượng Thần chứ, có phải cậu đưa ra cái chủ ý cùi bắp đó không.

Diêu Tích: Không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao*? Cái gì gọi là chủ ý cùi bắp chứ!
(泡汉子: chữ 泡 đọc giống 炮, mình nghĩ tg đang ám chỉ bạn tình, cơ mà không biết sao Diêu Tích lại gọi như vậy nên mình không dám chắc nó còn ý nghĩa gì khác không, để tạm vậy)
Lâm Hạnh: Lý Thượng Thần là một tên khốn nạn! Cậu muốn đẩy tên điên kia vào chảo lửa à!
Diêu Tích: Chờ đã, đợi đã! Chuyện này là thế nào?
Lâm Hạnh: Bây giờ không thể nói hết cho cậu được! Ngày mai sau khi tan học, cậu tới trường đón tôi, cùng tôi đi dạo phố, trên đường đi sẽ kể chi tiết cho cậu nghe!
Diêu Tích: Tôi có thể từ chối không?
Lâm Hạnh: Không! Thể!
Rõ ràng là cô muốn đi dạo phố, tại sao lại bắt tôi đến làm chân sai vặt chứ? Tôi khóc đây, Hu hu hu hu! (>﹏<) ~~~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.