Võng Phối Chi Nhà Ai Dụ Thụ

Chương 5: 5: Trông Tôi Già Như Vậy Sao




Edit: Hestia
Sáng ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Diêu Tích liền nhận được điện thoại của Lâm Hạnh chị gái Lâm Phong, Lâm Hạnh là một kế hoạch có tiếng trong võng phối, do duyên số, nên có thể xem Lâm Hạnh như mẹ ruột Diêu Tích, nhưng mà, ngoại trừ điều này, Lâm Hạnh còn học cùng cao trung với Diêu Tích, Lâm Hạnh là năm hai, Diêu Tích là năm nhất, còn Lâm Phong, cậu ta chỉ mới học sơ trung, năm ba!
Thật ra, Lâm Hạnh cùng tuổi với Diêu Tích, nhưng tại sao Lâm Hạnh đã năm hai, còn Diêu Tích mới năm nhất? Rất đơn giản, Diêu Tích lưu ban một năm ở sơ trung năm ba.
Từ nhỏ, Diêu Tích đã không thích đi học, tiểu học còn tốt, lên sơ trung hầu như cả ba năm đều đi chơi lêu lổng, hơn nữa khi lớn lên đã sớm nhận ra mình là gay, dường như mỗi ngày đều ở trong quán rượu, tuy vậy nhưng vẫn còn một đường ranh giới cuối cùng, chơi thì chơi, chứ vẫn chưa làm chuyện gì khác người.
Dựa vào thành tích của cậu thì đương nhiên không lên được cao trung, Diêu Tích cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lên cao trung, có điều gia thế coi như khá tốt, lúc ấy ba Diêu Tích gọi điện thoại nói cho cậu biết, ông ấy cho cậu học lại năm ba sơ trung, tự dựa vào khả năng của bản thân mà thi, nếu không đậu, về sau coi như tự sinh tự diệt! Diêu Tích đương nhiên không để ý đến lời uy hiếp này, ha, từ sau khi ông biết con trai ông là gay, thì còn coi tôi là con sao? Không phải mỗi tháng đều gửi ít tiền đến đây sao, tôi có tay có chân còn sợ sống không nổi hay sao? Rốt cuộc vẫn là mẹ Diêu Tích kêu trời trách đất xin cậu, Diêu Tích mới đáp ứng thi cao trung.
Nói Diêu Tích thông minh là chuyện không thể bàn cãi, trước kia chỉ là lười học, bây giờ đã đáp ứng rồi, cuối cùng vẫn phải nghiêm túc cố gắng học, một năm sau thi cao trung thành tích cũng không tệ, lại dựa vào quan hệ ba Diêu Tích, hiện tại cậu đã lên được cao trung, còn xếp hạng ở thành phố x.
Sau khi lên cao trung, Diêu Tích khôi phục lại bản tính, mỗi ngày đều trốn học, căn bản không để tâm tới trường học và giáo viên, có thể là ngại thế lực của ba Diêu Tích, giáo viên đối với cậu chỉ là một mắt nhắm một mắt mở không để ý.
Quay lại hiện tại, sáng sớm còn mơ mơ màng màng ngủ lại nhận được điện thoại từ Lâm Hạnh, điện thoại vừa kết nối, một tiếng hét lớn từ trong phát ra làm cơn buồn ngủ phút chốc tiêu tan hoàn toàn.
"Diêu Tích, có dậy không? Còn không mau lăn đến chỗ lão nương mau?"

"Ừm? Có chuyện gì vậy?" Diêu Tích cầm đồng hồ báo thức lên nhìn một chút, mợ nó, mới hơn sáu giờ, nữ nhân chết bầm này điên rồi sao, sớm như vậy gọi cậu dậy làm gì?
"Đang đi, cậu thực sự quên rồi sao? Hôm nay có người của đại học x đến trường chúng ta làm tuyên truyền!"
"Ha, cái đó mắc mớ gì đến tôi?"
"Ui chao là đại học x đó! Trường học vô cùng tốt, là nơi học tập mơ ước của lão nương, lần này lãnh đạo của bọn họ đến, tôi nhất định phải để lại ấn tượng tốt! Buổi chiều có biểu diễn tiếp đón khách nước ngoài, cậu nhanh lăn tới đây giúp lão nương."
"Được!" Diêu Tích cúp điện thoại, bất đắc dĩ bò dậy mặc quần áo, thành thật mà nói cậu không muốn đi buổi biểu diễn chết tiệt này làm gì, nhưng Lâm Hạnh là một trong những người cậu không thể chọc được, hết cách, chỉ có thể miễn cưỡng đi, ngoài mặt tuy không ý kiến nhưng trong lòng âm thầm nguyền rủa Lâm Hạnh bị xấu mặt lúc biểu diễn.
Ngồi vào xe đi tới nơi cậu vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, vào phòng học ngồi xuống vị trí khuất nhất cạnh cửa sổ--chỗ ngồi của cậu vẫn bị sắp xếp ở nơi đó.

Có lẽ Lâm Hạnh quá hưng phấn, cho nên hơn sáu giờ liền gọi Diêu Tích Dậy, bất quá trường học đến 8 giờ mới vào học, từ nhà thuê của cậu đến trường học chỉ mất nửa tiếng, lúc Diêu Tích vào lớp, bên trong còn không có một bóng người, may mắn thay Diêu Tích nằm trên bàn một chút liền ngủ.
Đối với sự xuất hiện của Diêu Tích, giáo viên cùng bạn học không khỏi kinh ngạc, nhưng mà cũng không mấy để ý, tên thiếu niên kém cỏi cả ngày không thấy tăm hơi vốn không cùng thế giới với bọn họ.

Diêu Tích cuối cùng là bị đói bụng tỉnh, lúc cậu thức dậy đã gần trưa, buổi sáng không ăn điểm tâm bụng đã sớm trống rỗng, tiếng chuông tan học vang lên, Diêu Tích định phóng đi căn tin ăn cơm, lại bị Lâm Hạnh chặn cửa tóm lại.
"Đi đi đi, dẫn cậu tới chỗ này vô cùng tốt!" Lâm Hạnh hưng phấn nói.
"Tôi nói này đại tỷ, tôi sắp chết đói rồi, cô sáng sớm đã gọi tôi dậy, tôi còn chưa ăn sáng nữa, cô để tôi đi ăn cơm trước được không." Diêu Tích bất mãn nói.
"Ăn cơm cái gì, không gấp, lát nữa nói, bây giờ đi theo tôi!" Lâm Hạnh căn bản không quan tâm Diêu Tích đang bất mãn, kéo cậu đi về phía phòng họp.
"Mau nhìn mau nhìn, mấy người kia là từ đại học x đến!" Lâm Hạnh lôi kéo Diêu Tích trốn ở ngoài cửa phòng họp, kích động chỉ vào người bên trong, "Nam sinh ngồi phía sau kia rất đẹp trai nha!"
Cơm cũng không để cậu ăn, kéo đến đây chỉ cho cậu xem cái này? Diêu Tích không nói gì nhìn theo hướng ngón tay Lâm Hạnh, quả nhiên có một số người đến từ trường khác, trong số đó là một nam sinh đứng ở phía sau xem cuộc vui, thực sự rất đẹp trai a...!chờ đã! Người này, không phải là anh đẹp trai ở quán bar cứu cậu lần trước sao? Hóa ra hắn là giáo viên của đại học x?
"Triệu An?" Diêu Tích lẩm bẩm nói.
"Ôi chao? Cậu có người quen á? Là ai là ai?" Lâm Hạnh tò mò hỏi.
"À, cũng không phải người quen.


Có gặp qua hai lần..." Diêu Tích còn chưa nói hết, chỉ thấy được Triệu An nói với những người khác cái gì đó, liền đi về phía cửa chính.

Không biết tại sao, Diêu Tích theo bản năng cảm thấy Triệu An muốn đánh mình, kéo Lâm Hạnh dự định chạy, nhưng đáng tiếc chậm một bước.
"Này! Thật là trùng hợp!" Triệu An cười chào hỏi Diêu Tích, vừa lúc hắn thấy bên trong phòng họp thật tẻ nhạt, vô tình nhìn xung quanh lại bắt gặp Diêu Tích, vì vậy liền xin phép ra ngoài.
"À, đúng đấy, thật là trùng hợp!" Diêu Tích cười ha hả nói.
"Ồ, hai người biết nhau sao? Diêu Tích, còn không mau giới thiệu cho tôi một chút!" Lâm Hạnh tò mò hỏi, bất quá trong bóng tối hung hăng tính sổ Diêu Tích, vậy mà lừa cô nói không quen, không quen có thể thân thiết chào hỏi như vậy sao?
"Ừ, anh ấy tên Triệu An." Diêu Tích thành thật nói, cũng không phải cậu không muốn giới thiệu nhiều, mà là cậu chỉ biết hắn tên Triệu An thôi.
"À...!đúng rồi, lần trước đi vội, quên chưa hỏi tên của em là gì vậy?" Triệu An lập tức nhớ tới chuyện này, mặc dù biết cậu chính là Yêu Kê, nhưng đây là ID mạng, thực tế, họ vẫn chưa nói tên thật cho người lạ biết.
"Tôi tên Diêu Tích."
Lâm Hạnh nghi ngờ nhìn qua Diêu Tích, lại nhìn qua Triệu An, tên cũng chưa nói, thì ra là thật sự không quen sao? Lúc này, điện thoại di động Lâm Hạnh đột nhiên vang lên (vì là đến nghe lén, nên điện thoại đã chỉnh về chế độ rung) Lâm Hạnh nghe máy, thấp giọng cùng người bên kia nói chuyện một lúc, cúp điện thoại, có chút áy náy nhìn Triệu An cười cười, "Thật không tiện, tôi có chút việc, nên đi trước, hai người từ từ trò chuyện."

Nói xong hướng về phía Diêu Tích, lập tức đổi vẻ mặt, mặc dù hạ thấp thanh âm nhưng lời nói vô cùng tàn bạo: "Bên kia bắt đầu chuẩn bị biểu diễn, không phải cậu đói bụng sao, mau đi ăn đi, ăn xong tới hỗ trợ tôi, nghe rõ không?"
"Ừ!" Diêu Tích không nói gì.
Lâm Hạnh đi rồi, để lại Diêu Tích với Triệu An mắt to trừng mắt nhỏ.
"Xem ra em vẫn chưa ăn cơm trưa, vừa hay tôi cũng chưa ăn, cùng ăn đi, tôi mời." Triệu An suy nghĩ một chút nói.
"Hả? Tốt như vậy?" Diêu Tích vui vẻ, có người mời ăn cơm cậu đương nhiên là cao hứng, vì không có Lâm Hạnh ở đây áp chế cậu, với cả lúc gặp Triệu An là ở gay bar, liền biết hắn là đồng loại, Diêu Tích tự nhiên khôi phục bản tính của cậu, "Chẳng lẽ anh để ý tôi? Thầy Triệu là trâu già gặm cỏ non nha!"
Triệu An bị Diêu Tích chọc cười, "Trông tôi già như vậy sao, aiz, tôi không phải giáo viên, tôi là sinh viên năm ba đại học x.

Nếu không ngại, em có thể gọi tôi là anh Triệu."
Cho dù da mặt Diêu Tích vô cùng dày cũng bị việc nhầm lẫn này làm cho đỏ mặt, lắp bắp nói, "Anh, Triệu, chào anh Triệu!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.