Lam Vong Cơ cúi đầu im lặng hồi lâu: "Lam Trạm!" Lam Vong Cơ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện.
Trong mắt y tràn đầy tin tưởng và đau lòng vì hắn.
"Sau khi rời khỏi Bất Dạ Thiên, đã đả thương trưởng bối.
Thúc phụ phạt giới tiên." Ngụy Vô Tiện: "Vì cứu ta? Còn vết sẹo kia?" Lam Vong Cơ: "Uống rượu, tỉnh lại liền có."
Ngụy Vô Tiện thương xót sờ vết sẹo trên ngực kia, cúi đầu, cách một tầng vải, hôn lên.
"Lam Trạm, ngươi thật ngốc.
Ngươi làm như vậy là muốn ta đau lòng muốn chết sao?"
Nước mắt lăn dài trên mặt.
Lam Vong Cơ nâng gương mặt lê hoa đái vũ (*) này, nhẹ nhàng hôn lên mắt: "Bảo Nhi, ngươi đừng khóc! Ngươi trở về là tốt rồi."
(*: giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp)
Ngụy Vô Tiện lẳng lăng tựa vào lòng Lam Vong Cơ, một hồi lâu mới mở miệng: "Lam Trạm.
Ta biết ngươi cũng muốn hỏi vấn đề của ta.
Nhưng mà ngươi sợ hãi đúng không?"
Trong mắt Lam Vong Cơ hiện ra một tia khiếp đảm.
Hắn quả thật sợ.
Chuyện muốn biết nhiều lắm, rồi lại sợ giống như xưa, chọc giận Ngụy Anh.
Nếu Ngụy Anh giận dữ bỏ hắn mà đi, hắn phải làm sao bây giờ?
Ngụy Vô Tiện nhìn mắt Lam Vong Cơ, cũng hiểu lời chưa nói ra miệng: "Lam Trạm, ngươi đừng sợ.
Ta sẽ không rời ngươi đi nữa.
Nếu ngươi thật sự chọc cho ta giận dữ, vậy ta phạt ngươi đi Tĩnh Thất ngủ.
Qua một chuyện này, ta cái gì cũng sẽ nói cho ngươi.
Ngươi có cái gì muốn hỏi, bây giờ có thể hỏi."
Lam Vong Cơ được trấn an rồi, thật cẩn thận mở miệng nói: "Thân thể hiện tại của ngươi là chuyện gì xảy ra?"
"Đây là thân thể của chính ta.
Ngươi biết bên người ta vẫn có mấy cái nữ quỷ đi theo.
Lúc ta ở Loạn Táng Cương bị trăm quỷ cắn ngược, các nàng cướp được máu thịt của ta, sau đó hiến tế chính mình, lại một lần nữa đắp nặn lại thân thể cho ta.
Ngươi biết không? Tổng cộng có hai mươi hai tỷ tỷ.
Các nàng có thể không có kiếp sau nữa, đều vì ta."
Cảm xúc của Ngụy Vô Tiện trầm xuống.
Lam Vong Cơ vội vàng vuốt lưng y, không một tiếng động an ủi.
Nghĩ một chút, Lam Vong Cơ nói: "Gian bên của Ôn Uyển còn trống.
Có thể lập bài vị cho các nàng, còn có phụ thân, mẫu thân.
Ta và ngươi cùng nhau tế bái họ."
Ngụy Vô Tiện phút chốc ngẩng đầu: "Thật sự có thể?" "Đương nhiên có thể.
Cha mẹ của ngươi chính là phụ mẫu ta.
A tỷ của ngươi cũng là a tỷ của ta."
Ngụy Vô Tiện nghiêng lại gần hôn lên miệng Lam Vong Cơ: "Thật tốt quá.
Cảm ơn ngươi, Lam Trạm." "Hmm?" Ngụy Vô Tiện thè lưỡi: "Không nói cảm ơn.
Ngươi là phu quân của ta mà.
Lam Trạm, ngươi thật tốt."
Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ lại hỏi: "Vì sao là nữ tử?" "A? Lam Trạm ngươi không thích ta là nữ sao?"
Lam Vong Cơ đưa tay vuốt đỉnh đầu Ngụy Vô Tiện: "Ngươi là Ngụy Anh.
Ngươi là nam hay nữ ta đều thích."
"Há há! Ta biết ngay mà.
Nhị Ca Ca thích Ngụy Anh, không phải là thích cái thể xác này.
Kỳ thật, thân thể đắp nặn lại của ta vẫn là bộ dáng cũ.
Nhưng ta tu luyện một môn pháp thuật mới.
Có thể tùy ý biến thành nam nhân, nữ nhân, hoặc là bộ dáng của bất kỳ kẻ nào.
Không phải chỉ là tướng mạo biến hóa, mà cả thân thể biến hóa.
Ta vốn là sợ bị người nhận ra, cho nên mới biến thành thiếu nữ.
Ai cũng không nghĩ tới Di Lăng Lão Tổ quay về hậu thế vậy mà là thân nữ nhân nha."
Ngụy Vô Tiện đắc ý dào dạt với Lam Vong Cơ, giống như đang đợi được khen vì bản thân cơ trí: "Ta vừa xuống núi liền gặp ngươi.
Sau đó thì, ngươi biết rồi.
Bởi vì công pháp cho nên kết thành linh thai, sau đó biến không lại được.
Có lẽ là phải chờ đứa nhỏ này sinh ra mới có thể biến trở về."
Lam Vong Cơ hiểu rõ, há miệng lại ngậm miệng, muốn hỏi Ngụy Anh vì sao phải tu quỷ đạo.
Nhưng mà lần này hắn thật không dám mở miệng.
Ngụy Vô Tiện dường như biết Lam Vong Cơ muốn nói cái gì, chính y liền chậm rãi nói" "Khi đó Ôn Thị đột nhiên tới Liên Hoa Ổ...!Ta đi cầu Ôn Tình mổ Kim Đan của ta cho Giang Trừng...!Bị Ôn Triều quẳng xuống Loạn Táng Cương..."
Nghe được những chuyện cũ bí ẩn này, Lam Vong Cơ làm sao cũng không kìm được, toát ra sát khí: "Giang Vãn Ngâm, lấy oán trả ơn, đồ vô sỉ!"
Ngụy Vô Tiện ôm chặt Lam Vong Cơ, không ngừng hôn lên mặt hắn: "Được rồi, được rồi.
Lam Trạm, Lam Nhị Ca Ca, phu quân! Bình tĩnh! Đều đã qua! Sổ sách giữa ta và hắn sớm hay muộn cũng phải tính xong.
Nhị Ca Ca, ta mệt mỏi."
Nghe Ngụy Vô Tiện kêu mệt, Lam Vong Cơ cấp tốc bình tĩnh.
"Đã khuya.
Ngươi trước đó nghỉ ngơi đi.
Ta đi rửa mặt, quay lại ngay."
Lúc rửa mặt ở gian bên, Lam Vong Cơ vùi mặt vào trong nước lạnh như băng.
Hắn cảm thấy trong lòng đau không thở nổi.
Lúc đó, chính hắn trước mặt Ngụy Anh nói quỷ đạo tổn hại thân, thì ra chính là một lần, lại một lần nữa thọc dao vào miệng vết thương của Ngụy Anh.
Chính hắn như vậy không xứng được nhận lấy tình yêu của Ngụy Anh.
Nhưng chính hắn lại cũng tham lam, bắt được sẽ không buông tay.
Trở lại phòng ngủ, Ngụy Anh đã ngủ rồi.
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn gương mặt đang ngủ của Ngụy Anh, ngây dại suốt một lúc.
Anh còn, mặc dù là một gương mặt lạ, nhưng không sao!
Có lẽ là bị nhìn lâu quá, người đang ngủ cũng phát hiện, vừa mở mắt liếc một cái đã thấy Lam Vong Cơ ngồi bên giường: "Lam Trạm! Ngủ!"
Lam Vong Cơ nằm trên giường, nhẹ nhàng ôm người vào lòng, vung tay tắt nến.
Đêm dài, người lặng.
Tĩnh mịch mà hoàn hảo!
Gần đây môn sinh Lam Thị đều cảm thấy có chút no căng.
Nhị công tử và Nhị phu nhân trong nhà dường như đột nhiên tiến vào thời kỳ mật ngọt, hoàn toàn là như hình với bóng.
Nhị công tử ở đâu, đảm bảo có thể thấy được Nhị phu nhân.
Nếu thấy cảnh Nhị công tử một người vội vội vàng vàng, không cần hỏi.
Khẳng định là đang chạy đi tìm Nhị phu nhân.
Một ngày nọ, Lam Vong Cơ bị Lam Khải Nhân điều xuống núi xử lý công việc.
Ngụy Vô Tiện còn kêu Lam Vong Cơ thuận tiện mua cho y bánh rán tô Quả Đào (*) từ trấn Thải Y.
Ngụy Vô Tiện một người ở trong viện Ôn Uyển, nhàn nhã đung đưa trên xích đu: "Ai!" Ngụy Vô Tiện thở dài.
Lam Trạm mới đi không bao lâu đã nhớ hắn rồi.
(*: Na ná bánh bích quy bây giờ.
Dùng bột mì trộn với dầu và nguyên liệu khác làm ra.
Thời bây giờ thì nó như thế này.
Nghe nói bây giờ làm cũng giống như hồi đó lắm, mà nghe là không khéo bằng.
Bên ngoài nó sẽ giòn, giòn, thơm thơm, bên trong là nhân thịt quả đào.
Có một hai tiệm trong Sài Gòn có bán.
Giá chừng 20k một cái.
Tới đây chương trình quảng cáo ẩm thực xin hết:D)
Lam Khải Nhân tới đúng lúc này.
Ngụy Vô Tiện hiện tại là thân nữ nhân.
Một mình gặp mặt không hợp lễ nghĩa.
Lam Khải Nhân cũng không đi vào trong cửa viện, chỉ đứng ngoài hàng rào, gọi một tiếng: "Di Linh."
Ngụy Vô Tiện nhảy xuống xích đu, đi đến trước mặt Lam Khải Nhân: "Thúc phụ, sao không vào ngồi?" Lam Khải Nhân nhìn hai tên môn sinh đứng đó không xa, khoát tay áo: "Không hợp lễ nghĩa."
Nói xong, Lam Khải Nhân hạ xuống một cái kết giới cách âm bao lấy hai người.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện cả kinh: "Thúc phụ, ngài có việc sao?"
Lam Khải Nhân nhìn kỹ Ngụy Vô Tiện một lát: "Ngụy Anh!" Ngụy Vô Tiện cắn môi: "Thúc phụ, ngươi cũng biết rồi." "Không biết.
Vừa mới lừa ngươi mà biết!" Ngụy Vô Tiện: "......."
"Chúng ta là người của Lam Gia.
Cả đời chỉ vì một người mà động tâm.
Lúc trước, ta bắt Lam Vong Cơ lấy ngươi, một là hắn làm chuyện sai lầm, nên phụ trách.
Hai là ta hy vọng hắn có vợ con, có thể buông người kia xuống.
Nhưng lúc hắn thật làm như ta mong muốn, ta lại nghĩ như thế nào cũng không đúng.
Di Linh, Ân Hoàn.
Ý là Di Lăng Ngụy Anh còn sống đi!"
Ngụy Vô Tiện có chút kích động.
Lam Trạm không ở đây.
Lam tiên sinh sẽ xử lý y thế nào? "Thúc...!Lam tiên sinh, ta...".