Trên đường trở về, Ngụy Vô Tiện vẫn còn thầm hoài nghi: A Nguyện đệ ấy không nhớ bất kỳ chuyện gì sao? Hắn không nói ra miệng, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất để ý... Dù sao cũng là hài tử ở cạnh mình lâu như vậy. Lam Vong Cơ vốn không khéo ăn nói, không biết phải an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh làm một thính giả.
Lúc về đến Tĩnh thất, y đem chồng sách thật dày kia phân loại ra rồi sắp xếp lên giá sách, Ngụy Vô Tiện thấy thế cũng vội vàng chạy lại giúp đỡ. Hắn dường như vô cùng quen thuộc với cách bài trí giá sách của Lam Vong Cơ, đến nhìn cũng không cần, cầm sách lên liền thuận tay nhét vào, nhưng mà vị trí sắp xếp cũng không tệ.
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn: "..."
Tâm tư của Ngụy Vô Tiện lúc này không đặt ở đây, cũng không chú ý đến động tác của chính mình. Hắn một bên nói chuyện, một bên tiếp tục xếp sách lên kệ giúp Lam Vong Cơ. Vừa mở ra một ngăn tủ, đang định bỏ quyển sách trên tay vào thì ánh mắt lại chợt chạm đến một trang giấy. Trên giấy chỉ viết vỏn vẹn hai chữ "Tư Truy", nét chữ có chút không ngay ngắn, nhưng bên trong lại bao hàm thâm tình.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn trầm mặc thầm nghĩ, sao mình có thể quên chuyện quan trọng như thế này chứ. Lúc này Lam Nguyện vẫn còn là Lam Nguyện, chưa phải là Lam Tư Truy.
Lam Vong Cơ thấy hắn bỗng dưng khựng lại, trong lòng cảm thấy hơi bất an, đi qua xem thử, không ngờ lại thấy tờ giấy mà chính mình đặt trong ngăn tủ kia.
"..."
Không hiểu tại sao, rõ ràng là Ngụy Vô Tiện không lên tiếng dò hỏi, nhưng Lam Vong Cơ lại hiếm khi chủ động mở miệng giải thích:
"Là tên tự... ta đặt cho A Nguyện."
Ngụy Vô Tiện vẫn trầm mặc, sau đó mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Lam Vong Cơ đứng sau lưng hắn, một lúc sau thấy người kia vẫn không có ý định xoay người lại, liền cẩn thận từng li từng tí nâng tay lên, thử nhẹ nhàng đặt lên eo Ngụy Vô Tiện. Thế mà Ngụy Vô Tiện vẫn không động đậy, cũng không hề cự tuyệt y. Lam Vong Cơ thấy vậy, chậm rãi vươn tay ra, ôn nhu mà đem người ôm vào trong lòng.
Yết hầu của y lặng lẽ trượt xuống rồi lại trượt lên một vòng, sau khi dừng lại một chút thì cánh tay lại càng dùng lực, cuối cùng đem cả người Ngụy Vô Tiện ghì chặt trong vòng tay mình.
Ngụy Vô Tiện dựa hẳn vào lồng ngực vững chãi của y, hơi ngửa đầu lên, nhìn về một điểm vô định trên bầu trời xa xăm, thở dài một cái, nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Tư Truy... Tư Truy..."
Hắn hỏi Lam Vong Cơ:
"Ngươi vẫn định lấy danh tự này cho nó sao?"
Lam Vong Cơ vùi mặt vào hõm cổ hắn, thanh âm trầm thấp mà từ tính:
"Ừm..."
"Tư Truy." Ngụy Vô Tiện cười cười, nắm chặt lấy tay y rồi xoay người lại, vẫn ở yên trong cái ôm ấp kia mà nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu đang khẽ buông xuống: "Không thể nhung nhớ, cũng không thể theo đuổi?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện lại nói:
"Hay là, chỉ có thể tương tư, chứ không thể theo đuổi?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện thầm thở dài một tiếng, ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, để y với mình nhìn thẳng vào mắt nhau.
"Lam Trạm." Hắn dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nói từng chữ: "Ổn cả rồi, ta đã trở về."
"Không cần tương tư, càng không cần theo đuổi nữa."
______///_____
Chương sau có H
Một quả H rất dài
Tận 4 chươnggggggg
Nên mọi người chờ đi, nay up 3 chương đọc 3 ngày đến ngày thứ 4 có H =))))