Tuy rằng sáng nay Ngụy Vô Tiện đã nói đi nói lại rằng thân thể hắn không có vấn đề gì, nhưng bản thân Lam Vong Cơ lại không cảm thấy yên tâm. Dù cho ngày hôm qua là Ngụy Vô Tiện chủ động, nhưng nói một cách công bằng, cuối cùng thì Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy mình có chút quá đáng, cụ thể là ở việc y rõ ràng có mơ hồ nghe thấy người kia vừa nức nở vừa nỉ non hai tiếng "Đừng mà", thế nhưng y vẫn như cũ không dừng lại động tác.
Trong lòng y vẫn cảm thấy áy náy, vì thế sau khi đến bái kiến Lam Khải Nhân xong liền tự mình đi lấy thuốc cho Ngụy Vô Tiện... Ý định là thế, nhưng Lam Vong Cơ dù sao cũng chỉ là tờ giấy trắng, dùng loại thuốc nào y cũng không biết được. Chuyện này bằng bất cứ giá nào cũng không thể để Lam Hi Thần biết, cạnh y lại không có ai để hỏi, cuối cùng vẫn phải bất chấp khó khăn một mình đến Tàng Thư Các, lật tìm trong một đống y thư lớn hơn nửa ngày mới miễn cưỡng tìm thấy thứ mình cần, sau đó đi đến dược phòng lĩnh thuốc. Vậy nên mới chậm trễ thời gian như vậy.
Lam Vong Cơ dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ, lấy lại tinh thần, chậm rãi đưa mắt nhìn, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện vậy mà đã tự mình động thủ đem cả thắt lưng lẫn quần cởi ra... cởi đến vô cùng thành thạo, thậm chí còn nửa nằm nửa quỳ ở trên giường, lấy một tư thế vô cùng mong chờ mà đợi Lam Vong Cơ tiến lại.
Đột nhiên hai cánh mông đầy đặn trắng hồng đập ngay vào mắt... tuy rằng hôm qua đã nhìn qua rất nhiều lần, nhưng vẫn thập phần bị đả kích. Lam Vong Cơ đang cầm bình sứ nhỏ đựng thuốc trên tay, chân mới bước được một nửa đột nhiên khựng lại. Ngụy Vô Tiện vẫn còn hồn nhiên chưa nhận ra, ở trên giường điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái, đem cái mông cong càng vểnh lên cao hơn, còn quay đầu lại thúc giục:
"Lam Trạm, ngươi thất thần cái gì đấy?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y gần như không thể rời mắt đi, đặc biệt là khi nhìn đến những dấu vết xanh xanh tím tím kéo dài từ cái mông kia xuống đến hai bắp đùi. Tất cả đều là tại y trong lúc nóng nảy không thể khống chế lực đạo, mới khiến Ngụy Anh vô duyên vô cớ ăn khổ. Ngụy Vô Tiện đem tất cả những rối rắm của y đặt ở trong mắt, đương nhiên là đoán được Lam Vong Cơ đang nghĩ đến cái gì, nhưng vẫn cố tình tỏ vẻ không hiểu, cố ý lấy lùi làm tiến mở miệng:
"Thật ra ta cũng không đau đến mức đó, hay là bỏ đi..."
Lam Vong Cơ ngay lập tức nói:
"Phải dùng."
Ngụy Vô Tiện cũng ngay tức khắc đáp lại y:
"Được, nhanh lên!"
Nói xong còn dùng tay mở hai cánh mông của mình ra một chút. Đến lúc này rồi thì Lam Vong Cơ tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể cầm lọ thuốc đi về phía hắn, rửa sạch tay rồi lau khô, sau đó chấm lấy một ít thuốc, chậm rãi đưa ngón tay vào cái khe nhỏ giữa hai cánh mông kia.
Rõ ràng đêm qua đã bị y làm quá mức, nhưng chỗ đó của Ngụy Vô Tiện vẫn vô cùng chặt chẽ, chỉ miệng huyệt là có chút sưng đỏ. Lam Vong Cơ vừa nhìn đến nơi đó liền không khống chế được bản thân nhớ lại tư vị của đêm xuân hôm qua, một cỗ lửa nóng lan khắp thân thể. Y vội vàng nhắm mắt lại, một bên thầm lẩm nhẩm gia quy, một bên chậm rãi duỗi tay vào. Đầu ngón tay vừa chạm vào vách thịt mềm mại bên trong, toàn thân y liền rúng động, suýt chút nữa thì đem gia quy đã thuộc lòng trong đầu thốt ra thành lời. Nhưng cho dù như vậy, Ngụy Vô Tiện vẫn cười khẽ một tiếng, nói:
"Lam Trạm, ngươi đang niệm gia quy sao?"
Lam Vong Cơ bị hắn nói trúng tim đen: "..."
Y đột nhiên mở mắt ra, đúng lúc đụng phải ánh mắt trong suốt mang theo ý cười kia. Hít vào một hơi, y lãnh đạm nói:
"Đừng nói nữa."
Sau đó liền dứt khoát đưa thẳng ngón tay vào trong. Ngụy Vô Tiện "a" một tiếng la to, thít mông lại, vội vàng nói:
"Nhẹ tay một chút! Lam Trạm, ngươi đây là đang bôi thuốc hay là đang muốn làm ta đấy!"
Ngụy Vô Tiện "phụt" một tiếng, bật cười. Ánh mắt của Lam Vong Cơ giống như lão tăng nhập định, coi tất cả mọi thứ trước mắt đều là hư vô, mặt không đổi sắc mà dùng ngón tay dính đầy thuốc mỡ chậm rãi xoa đều bên trong Ngụy Vô Tiện, hệt như thầy thuốc bình thường đang trị liệu cho người bệnh. Chẳng qua là, y sư thấy cảnh vô tâm, nhưng người bệnh lại kìm lòng không được. Vừa mới yên ổn vô sự không được bao lâu, thấy mãi mà Lam Vong Cơ không có phản ứng gì, Ngụy Vô Tiện càng muốn chọc cho y mất bình tĩnh. Vậy nên lúc Lam Vong Cơ vừa đưa ngón tay luồn vào sâu bên trong, cửa huyệt phía sau một tiếng báo trước cũng không có, dùng sức co rút lại một cái!
Lam Vong Cơ: "..."
Vẻ bình tĩnh thản nhiên mà y cố gắng duy trì ngay lập tức nứt ra một đường, ngón tay giống như phải bỏng, rụt vội lại:
"Ngươi chớ lộn xộn!"
Ngụy Vô Tiện "Ơ?" một tiếng, hai mắt mở to ra vẻ vô tội, nói:
"Lam Trạm, ta có làm gì đâu. Ngươi thoa xong chưa?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Thuốc thoa xong rồi thì để ta mặc quần vào."
"..." Lam Vong Cơ nói: "Còn chưa xong."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ồ, thế ngươi thoa tiếp đi."
Sau đó lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra nằm lại như cũ.
Lam Vong Cơ: "..."
Y nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện một lát, khẳng định người này sao có thể thành thành thật thật mà không hồ nháo nữa, sau đó nửa là do dự nửa là lưỡng lự lấy thuốc thêm một lần, đem tay duỗi vào. Kết quả đúng như dự đoán, y vừa mới bỏ tay vào, Ngụy Vô Tiện lại trò cũ tái diễn mà thít chặt hậu huyệt lại.
Lam Vong Cơ: "..."
Lần này y nhẫn nhịn không lấy tay ra nữa, biểu cảm trên mặt biến hóa không ngừng, cuối cùng hạ quyết tâm, ngón tay đang ở trong huyệt đạo mềm mại của hắn đổi hướng một chút, tìm đến điểm nào đó ở thể nội của Ngụy Vô Tiện, nhấn mạnh một cái!
Ngụy Vô Tiện: "A a a a!!"
Chiêu này hiệu quả cực tốt, lại còn nhanh, người nào đó vừa rồi còn khiêu khích nhìn y cười đến mức đắc ý dạt dào ngay lập tức liền mềm nhũn xuống, nửa thân trên nằm sấp trên giường. Lam Vong Cơ quẹt nhẹ môi, lại nhấn thêm mấy lần nữa, khiến cho người kia liên tục ai oán kêu than, cần cổ trắng nõn đỏ hồng cả lên rồi mới thấp giọng nạt:
"Còn nghịch nữa không!"
Toàn thân Ngụy Vô Tiện đều căng lên, muốn chạy trốn, nhưng mà Lam Vong Cơ lại cố tình túm chặt lấy eo hắn, khiến hắn muốn trốn cũng không thoát, chỉ có thể tiếp tục vểnh cao mông mà xin tha:
"Không... Không nghịch, không nghịch!"
Ánh mắt của hắn có chút ướt át, quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, yếu ớt nói:
"Lam Trạm, ngươi đừng manh động như vậy, cẩn thận vết thương sau lưng..."
"..."
Lam Vong Cơ thấy bộ dáng khép nép xin tha kia, trong lòng khẽ run lên một cái, bất giác mà buông lỏng lực đạo. Ai ngờ Ngụy Vô Tiện vừa nãy nhìn tội nghiệp đến mức không chịu nổi ngay lập tức lật mặt, không hề chần chừ nhân cơ hội này xoay người một cái ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ, kéo ghì y xuống.
Lam Vong Cơ: "!!!"
Một lần nữa, y không kịp đề phòng mà ngã sấp trên ngực Ngụy Vô Tiện, toàn thân chấn động. Ngụy Vô Tiện níu chặt lấy cổ áo Lam Vong Cơ, kéo sát lại, cắn cắn lên vành tai y, nói:
"Lam Trạm, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!"
Lam Vong Cơ: "..."
Y đặt lọ thuốc trong tay xuống bên cạnh, thuận tay giữ lấy cái gáy Ngụy Vô Tiện, hạ xuống một nụ hôn thật sâu.