Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ không nói nhiều lời lôi ra ngoài được một quãng xa, nhìn bộ dáng lo lắng của đối phương, giống như là hận không thể vứt bỏ hình tượng mà đem hắn khiêng lên vai chạy như điên... đến khi rất nhanh đã ra khỏi đường lớn náo nhiệt, bước chân của Lam Vong Cơ mới chậm lại một chút.
"Ôi, Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện dốc toàn lực mà trấn an y, nói: "Không có việc gì, đúng là không có việc gì mà, chẳng phải ta đây vẫn còn tốt không phải... Oái!"
Lam Vong Cơ bỗng nhiên dừng lại, Ngụy Vô Tiện đâm thẳng vào lưng y, trong lòng cả kinh, lo lắng không biết có phải là lại đụng vào vết thương còn chưa lành hẳn trên lưng y rồi không. Vội vội vàng vàng đứng dậy muốn xem xét thì người nọ lại quay phắt người lại, túm lấy vai hắn, nghiêm nghị mà nhìn, đôi môi không ngừng mấp máy, như thể do dự mãi mới có thể khó khăn mà hạ quyết tâm, lạnh lùng nói:
"Ngụy Anh, từ nay đừng dùng Quỷ đạo nữa!"
Ngụy Vô Tiện xoa xoa cái mũi, oán thầm trong lòng: Không hổ là thiếu niên Lam Vong Cơ mới hơn hai mươi tuổi, giống y hệt như ngày trước!
Từ sau khi gặp lại, Lam Vong Cơ không nói một chữ về chuyện quỷ đạo... có lẽ là vì y nhớ rất kỹ ngày trước mỗi lần y nói đến chuyện này với mình, đôi bên đều tan rã trong không vui, canh cánh trong lòng, cho nên mới kìm nén không dám nói. Tận đến khi nãy bị mấy người kia dọa sợ, vô cùng lo lắng người ta sẽ nhờ Quỷ đạo mà nhận ra Ngụy Vô Tiện, ý niệm luôn giấu kín trong đầu mới không thể khống chế mà nhấc lên.
Lam Vong Cơ dù sao cũng là Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại không còn là Ngụy Vô Tiện của ngày niên thiếu nữa. Bất kể chuyện gì hắn đều đã quen nghe theo lời Lam Vong Cơ, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ. Một câu nhu thuận "được được đều nghe lời ngươi" chuẩn bị tuôn ra khỏi miệng thì cánh tay đang mạnh mẽ túm lấy bả vai hắn của Lam Vong Cơ lại chậm rãi nới lỏng, sau đó buông thõng bên người. Ngụy Vô Tiện có chút nghẹn họng, câu nói lên đến khóe miệng rồi lại phải tạm thời nuốt xuống:
"???"
Chỉ thấy Lam Vong Cơ cúi đầu thật thấp, giống như một tiểu hài tử phạm sai, rầu rĩ lên tiếng:
"Thật có lỗi. Những lời ta vừa mới nói, ngươi không cần để ý."
"..." Đột nhiên thái độ của y thay đổi hoàn toàn như vậy, Ngụy Vô Tiện đúng là có chút không theo kịp: "Hả?"
Lam Vong Cơ vẫn nhất quyết không chịu nhìn hắn, cúi đầu nói:
"Ta... làm gì có quyền can thiệp vào chuyện của ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Mấy ngày nay, Lam Vong Cơ nói gì hắn đều nghe nấy, Lam Vong Cơ muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm nấy. Nhưng mà cho đến tận lúc này, hắn mới cảm thấy không vui. Là cái loại bực bội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép... Với Lam Vong Cơ, với cả chính hắn.
Hắn trở tay nắm lấy vai Lam Vong Cơ, tay còn lại nâng cằm y lên, để y có thể đối diện với mình, nghiêm túc nói:
"Lam Trạm, ngươi nhìn ta này."
Lam Vong Cơ ngơ ngẩn mà ngẩng đầu nhìn theo lời hắn. Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:
"Ngươi không có quyền can thiệp, vậy ai mới có quyền can thiệp?"
Lam Vong Cơ ấp úng:
"Ta..."
Ngụy Vô Tiện tiếp lời y:
"Không biết phải không? Thế để ta nói luôn cho ngươi biết nhé. Chỉ mình ngươi mới có quyền can thiệp. Ngươi nghe rõ chưa, chỉ mình ngươi!"
Đôi mắt của Lam Vong Cơ dần dần mở lớn.
"..."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Đã sớm có rất nhiều người muốn can thiệp vào những chuyện ta đã làm, trước kia ta không nghe, sau này cũng sẽ không để ý. Nhưng mà Lam Trạm, chỉ có mình ngươi là ngoại lệ."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay y đặt lên ngực mình, để đối phương cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập của trái tim trong lồng ngực, cực kỳ chân thành nói:
"Sau này, ngươi nói gì ta nghe đó, ngươi muốn ta làm gì thì ta làm cái đó. Ngươi không muốn ta uống rượu, vậy không uống nữa. Ngươi không muốn ta đi đến những chỗ đông người kia, ta cũng không đi nữa."
Hắn vươn tay sờ soạng túi càn khôn trong tay áo của Lam Vong Cơ một chút, lấy ra quyển sổ ghi chép địa điểm săn đêm kia, mấy ngày nay trên đó xuất hiện không ít tiêu ký mới. Ngụy Vô Tiện chỉ vào một chỗ còn xa xôi hẻo lánh hơn, nói:
"Tiếp theo chúng ta đi đến chỗ này nhé, có được không?"
Lam Vong Cơ vẫn không nhúc nhích, chỉ chăm chăm nhìn hắn.
"Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện huơ huơ tay trước mặt y: "Lam Trạm, ngươi có nghe ta nói không đấy?"
Khóe mắt Lam Vong Cơ khẽ động, dường như bây giờ mới hồi phục tinh thần, yết hầu lại trượt dọc một vòng, nhưng vẫn không lên tiếng. Bỗng dưng y vươn tay, đem Ngụy Vô Tiện kéo vào ngực, dùng sức thật lớn mà siết chặt hắn trong lòng. Lam Vong Cơ đáp: