Ngụy Vô Tiện xách tiểu nữ hài kia sang một bãi đất bên cạnh, xác định Hiểu Tinh Trần cùng Lam Vong Cơ đã đi xa, không nghe thấy nữa mới thả người ra.
Tiểu cô nương ngay lập tức lùi về sau ba bước, nhưng cũng không chạy trốn, có lẽ biết mình có chạy cũng không thoát. Nàng đứng im một chỗ, hung dữ nói:
"Ngươi như thế mà không biết thương hoa tiếc ngọc! Đúng là một kẻ xấu xa!"
Chỗ Ngụy Vô Tiện mang nàng đến cũng chính là mắt trận phía đông. Mấy năm nay trong lúc nhàn rỗi hắn cũng hay nghiên cứu mấy loại cấm chế kết giới này, hết hạ lập rồi lại hóa giải chơi chơi. Hắn vô cùng thành thục mà cắn đầu ngón tay một cái, tùy tiện quẹt quẹt hai nhát phá vỡ mắt trận. Sau khi lau lau tay vào quần áo rồi mới nhìn đến tiểu cô nương kia, chậm rãi nói:
"Thương hoa tiếc ngọc? Hoa với chả ngọc muốn hại bọn ta, ngươi nói xem ta có nên tiếc hay không đây."
"..." Tiểu cô nương ngay lập tức biến sắc, lại lùi về phía sau vài bước, the thé nói: "Ngươi biết?"
Ngụy Vô Tiện làm một cái mặt quỷ với nàng:
"Ta không biết, đoán mò đấy. Nhưng mà nhìn phản ứng của ngươi thì biết rồi."
Tiểu cô nương: "..."
Ngụy Vô Tiện phủi phủi tay, bước lại gần nàng, cười tà nói:
"Được rồi, nơi này chỉ có hai người chúng ta, đạo trưởng kia cũng được Lam Trạm để mắt đến rồi, ai cũng không cứu được ngươi. Có chuyện gì giấu giếm thì mau thành thật khai ra."
Tiểu cô nương nắm chặt lấy vạt áo của chính mình, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
"Ta không lừa các ngươi! Trên núi thật sự có một con yêu quái lợi hại vô cùng! Các ngươi sẽ chết hết!"
Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, hết sức chủ quan nói:
"Thôn trưởng của các ngươi nói, trên núi không có yêu quái. Ngươi còn nhỏ như vậy thì biết cái gì. Chúng ta phá bỏ trận pháp này không phải là ổn rồi sao?"
Tiểu cô nương sững sờ, sau đó tuyệt vọng khua tay, nói:
"Ông ta lừa các ngươi! Trên núi có đấy! Nói chung, nói chung là các ngươi mau xuống núi đi, đừng để ý đến con yêu quái kia nữa! Không phải rất nhiều người trước kia muốn đến đây trừ yêu đều mất mạng hay sao?"
Nghe đến đây, nụ cười giả tạo trên mặt Ngụy Vô Tiện bỗng dưng biến mất, lạnh lùng nói:
"Vậy tại sao ngươi còn muốn dắt đạo trưởng qua đó?"
"Ta! Ta..."
Tiểu cô nương bị dáng vẻ này của hắn dọa sợ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể chậm rãi cúi đầu, tấm thân nhỏ nhắn có chút run rẩy. Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống trước mặt nàng, thần sắc cùng giọng điệu đều hòa hoãn đi vài phần, nói:
"Dọc một đường đến đây ta thấy nơi nào cũng có ngập lụt. Thôn của các ngươi cũng ở trong vùng này, lại có thể không tai không họa, quanh năm mưa thuận gió hòa. Nói là nhờ vào ngọn núi này, thà rằng nói dựa vào vị tôn đại thần nào đó ở trên đây, ta nói đúng không?"
"..."
Đầu nhỏ của tiểu cô nương càng hạ thấp hơn. Nàng khổ sở cắn cắn môi dưới, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới khẽ gật gật đầu. Ngụy Vô Tiện có chút đăm chiêu, hỏi tiếp:
"Cái giá phải trả là gì? Vị tôn đại thần kia che chở các ngươi, đã đòi hỏi gì?"
"..." Tiểu cô nương chậm rãi phun ra một chữ: "Người."
Ngụy Vô Tiện nhướng mày:
"Nó muốn vật tế là người sống?"
Tiểu cô nương gật gật đầu.
"..." Cho dù Ngụy Vô Tiện thấy nhiều hiểu rộng, sớm đã quen với lòng người hiểm ác, nhưng nghe đến đây vẫn không khỏi nghẹn họng, nói: "Vậy nên các ngươi mới lừa người ngoài đến ngọn núi này? Lừa những người tốt bụng muốn giúp các ngươi?"
"Không phải! Ta không có!" Tiểu cô nương không nhịn được nữa, ngồi thụp xuống, ôm đầu khóc rống lên: "Ta chưa từng hại ai! Ta! Ta, ta..."
"Được rồi được rồi." Ngụy Vô Tiện có chút đau đầu, kéo nàng dậy, nói: "Nếu muốn xin lỗi thì sau này rồi tính, cũng không phải nói với ta. Có lẽ bên phía Lam Trạm cũng đã ổn rồi, trước tiên về đó cùng ta đã. Lau nước mắt đi."
Tiểu cô nương vẫn còn nghẹn ngào thút thít, đưa tay áo lên lau lau mặt.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, nhìn biểu hiện của nàng, có lẽ đúng là bị người khác sai khiến, bởi vì trong lòng cảm thấy tội lỗi nên mới không muốn xuống núi một mình. Hắn đưa tay vào ngực áo lấy ra một cái khăn sạch, đưa cho nàng, vừa muốn an ủi vừa không biết phải nói thế nào, cuối cùng chỉ bảo:
"Lát nữa về đằng kia, nhất định không được nhắc đến chuyện này trước mặt đạo trưởng. Cũng đừng nói mục đích ngươi đến đây, hiểu không?"