Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng mơ hồ ý thức được, nếu khúc mắc đã được gỡ bỏ, tâm ma cũng đã biến mất, vậy bọn họ chắc hẳn cũng sắp tỉnh lại. Có thể là buổi sáng ngày mai, cũng có thể là trong chốc lát tiếp theo thôi. Cuối cùng thì lần này, cho dù là bên ngoài có xảy ra đại sự gì đi chăng nữa, hắn cũng không muốn quản, thầm nghĩ cùng với Lam Vong Cơ nán lại trong này một chút. Hắn ôm lấy Lam Vong Cơ, áp tai lên lồng ngực y, nghe từng tiếng tim đập kịch liệt dần trở nên bình ổn.
Im lặng một lát, bỗng nhiên Lam Vong Cơ hỏi:
"Vừa rồi ta... có làm cái gì không?"
"Hả?" Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu.
Lam Vong Cơ nói:
"Khi nãy không phải chúng ta còn ngồi uống rượu trong khách điếm của Thải Y trấn sao. Tại sao lại về nhanh vậy?"
Xem ra y đúng là khẩn trương, sợ sau khi mình uống say làm ra chuyện gì đó quá phận. Cho nên, mặc dù trước mắt thoạt nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn vui vẻ như cũ, nhưng y lại không thể hoàn toàn yên tâm.
Ngụy Vô Tiện bật cười, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên Lam Vong Cơ uống rượu sau khi bọn họ gặp lại nhau... Lúc tỉnh rượu rồi, phản ứng của y cũng y hệt như thế này. Hắn cố ý trêu chọc, nói:
"Nếu biết sau khi say sẽ không khống chế được chính mình, có thể làm chuyện quá phận đối với ta, vậy sao còn một mực muốn uống rượu cùng ta?"
"..." Lam Vong Cơ dĩ nhiên là bị câu hỏi này làm cho sững sờ.
"Được rồi, được rồi." Ngụy Vô Tiện vừa lòng rồi thì liền thu tay, chủ động đưa cho y bậc thang để bước xuống: "Biết là ngươi không muốn cự tuyệt ta mà."
Hắn dùng tay vuốt vuốt tóc Lam Vong Cơ, nói:
"Yên tâm, ngươi không làm gì cả. Chẳng qua là mua chút đồ thôi."
Lam Vong Cơ bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, cảnh giác nói:
"Cái gì vậy?"
Ngụy Vô Tiện ngựa quen đường cũ mà vươn tay vào trong ngực áo y, sờ soạng một hồi, sau đó lấy ra một quyển sách được bọc cẩn thận rồi đưa nó cho y:
"Đây, mua quyển sách này."
Lam Vong Cơ: "..."
Vẻ mặt y thay đổi không ngừng, cũng đoán được tám phần trong này có thể là cái gì. Quả nhiên, lúc mở cái bọc kia ra, cả người Lam Vong Cơ đều cương cứng lại.
"Khụ, chuyện này..." Ngụy Vô Tiện cố nén ý cười, nhịn đến mức khóe miệng có chút run rẩy, hết sức nghiêm túc nói: "Thật ra ta đây cũng không hiểu rõ lắm, vì sao ngươi đang vội như vậy mà vẫn nhất định phải mua thứ này về."
"..." Lam Vong Cơ nói: "Ta..."
Ngụy Vô Tiện: "Sao nào?"
Lam Vong Cơ: "..."
Khóe môi y giật giật, giống như chuẩn bị muốn nói ra, kết quả là vẫn mạnh mẽ quay đầu sang hướng khác, không nhìn đến Ngụy Vô Tiện, trả lời cho có lệ:
"Không có gì."
Ngụy Vô Tiện vui sướng khi người gặp họa, tiếp tục bám theo, bóc mẽ bằng được mới thôi:
"Ngươi không nói hả? Không nói thì ta đây cũng có thể tùy tiện đoán ra mà."
Hắn nhón chân lên, ghé sát vào tai Lam Vong Cơ bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ:
"Có phải là bởi vì, sau một lần cùng ta làm, phát hiện ra chính mình không hiểu biết nhiều, cho nên... không cam lòng?"
Lam Vong Cơ: "!!!"
Y nói: "Ngụy Anh!"
Cùng lúc đó Ngụy Vô Tiện giữ chặt lấy bả vai y, cúi người ghé đầu, một chuỗi động tác mây trôi nước chảy mà áp tai nghe tiếng tim đập trong lồng ngực y, quả nhiên là nghe được một loạt thình thịch nhanh như tiếng trống truyền ra. Lúc này, chính Ngụy Vô Tiện cũng ngây người một lát:
"Hả? Đúng thật vậy á?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y bỏ quyển sách kia sang một bên, mạnh mẽ trở tay túm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, hôn xuống.