Ngụy Vô Tiện chạy như điên một đường thẳng về Tĩnh thất, khóa trái cửa, vọt đến đằng sau bình phong, với tay cầm cái lư hương dưới đất lên. Hắn căm hận mà nhìn chằm chằm cái lư hương này, mà thứ đầu sỏ gây ra tất cả mọi việc kia vẫn thản nhiên ung dung tỏa khói nhẹ nhàng.
Thái độ đối nhân xử thế của Lam Hi Thần đương nhiên là Ngụy Vô Tiện hiểu rõ, loại chuyện không có bằng chứng rõ ràng y sẽ không bao giờ bóc ra. Nếu như huynh ấy đã nói với hắn như vậy, rõ ràng là đã nắm chắc đến bảy tám phần, thậm chí còn hoàn toàn xác định được... Xác định được "Mạc Huyền Vũ" hắn thật ra chính là Ngụy Vô Tiện.
Suy cho cùng, hôm nay bỗng dưng Lam Vong Cơ không hề báo trước mà nói ra một câu như vậy, vẫn là chôn xuống một tai họa ngầm, khiến hắn có nguy cơ bại lộ thân phận bất kỳ lúc nào.
Sau khi trải qua một đêm ở Bất Dạ Thiên kia, các trưởng bối Lam gia đều biết rõ, người trong lòng Lam Vong Cơ chính là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, tình cảm sâu đậm tựa rễ cây đâm vào lòng đất, sao có thể sao ba năm cấm đoán liền đổi sang một người khác?
Ngụy Vô Tiện day day huyệt thái dương, cảm thấy cực kỳ đau đầu: xúc động hỏng việc, xúc động hỏng việc a!
Nhưng chỉ dựa vào điểm đó cũng chưa thể kết luận được, chẳng lẽ đại ca còn biết chuyện gì khác sao?
Ngụy Vô Tiện tự cho rằng mình muốn cẩn thận bao nhiêu đã cẩn thận bấy nhiêu, đúng là suy nghĩ trăm lần cũng không tài nào mà hiểu được.
Hắn cong ngón tay gõ gõ lên trên đỉnh cái lư hương, tạo ra hai tiếng "cách, cách" thanh thúy, buồn bực đến phát cáu mà nở một nụ cười, lẩm bẩm:
"Ta nói chứ, ngươi giở trò đủ chưa vậy? Coi như ta xin ngươi, để chúng ta tỉnh lại đi có được không?"
Nếu như vướng mắc trong lòng Lam Trạm hơn hai mươi tuổi này đã được tháo gỡ, thì vì lý do gì mà bọn họ cần ở lại đây nữa? Lúc nào cũng lo ngay ngáy thân phận của hắn sẽ bị phát hiện, vậy thì tỉnh lại rồi sống bình an ngày qua ngày không phải là tốt hơn sao? Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện lại bỗng nhiên bắt đầu lưu tâm đến nghi vấn mà trước kia hắn đã tạm thời bỏ qua. Nếu như chấp niệm của Lam Vong Cơ đã tan, tại sao bọn họ vẫn không thể tỉnh dậy từ mộng cảnh. Chẳng lẽ tâm ma kia chưa biến mất, chỉ là tạm thời ngủ đông thôi?
Hai hàng lông mày của Ngụy Vô Tiện nhíu chặt lại, nét tươi cười trên mặt cũng biến mất. Hắn thả cái lư hương xuống, thò tay vào ống tay áo lấy ra một tấm bùa chú trống màu vàng, cắn rách đầu ngón tay, bắt đầu vẽ vài đường lên trên lá bùa. Phù triện vẽ xong, lại tiếp tục dùng máu nơi đầu ngón tay vẽ một cái pháp trận đặc biệt phiền phức trên mặt đất. Chiêu này vừa tốn máu lại vừa hao tổn tâm trí, nên cũng lâu rồi hắn chưa có dùng đến. Nếu như Lam Vong Cơ ở đây nhất định cũng sẽ không cho phép hắn dùng.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Ngụy Vô Tiện mới lau tay qua loa lên quần áo, khoanh tay đứng trước pháp trận, mày kiếm nhướng cao, nói:
"Muốn trốn ta mà được à? Được, ta đây liền tự mình "mời" người đi ra. Ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là thứ ghê gớm đến mức nào mà dám càn rỡ trước mặt Di Lăng lão tổ ta."
Dứt lời, hắn liền thúc giục trận pháp, trên đất sáng lên một trận hồng quang quỷ dị, mùi máu tanh lập tức át đi mùi đàn hương thanh nhã của Tĩnh thất. Trong đáy mắt Ngụy Vô Tiện cũng có một vài mạt đỏ như có như không bò lên. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm trận pháp kia, rất nhanh, chỉ thấy bên trong cái vòng hồng quang rối rắm dần dần xuất hiện một bóng người hư ảo.
Ngụy Vô Tiện: "!!!"
Hư ảnh kia quả nhiên vẫn là Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện nhíu mày lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ Lam Trạm thật sự còn vướng mắc gì chưa giải quyết sao?"
"..."
"Lam Vong Cơ" sắc mặt âm trầm chăm chú nhìn hắn một lát, dưới chân khẽ động, giống như muốn thoát khỏi pháp trận này nhưng không đi ra được. Quả nhiên, thứ trước mắt hắn không phải người thường, mà bản chất chính là một tâm ma. Tâm ma nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, khóe môi nhợt nhạt giật giật, kêu:
"Ngụy Anh."
Sau đó, giọng nói bỗng nhiên dần trở nên ngoan lệ:
"Ngươi, hứa, không, đi."
"..." Ngụy Vô Tiện im lặng một lúc rồi mới nói: "Cái đồ tâm ma nhà ngươi sao lại thế này. Nói đạo lý một chút, người khác nằm mơ không muốn tỉnh là bởi vì trong mộng có thứ mà hiện thực không có. Nhưng bây giờ thì sao? Kể cả có tỉnh ta vẫn ở đây, cuộc sống vẫn vui vẻ như vậy. Bản thể của ngươi cũng đã nghĩ thông suốt, sao ngươi lại không chịu buông tha? Ngươi cũng quá là không xứng với hai chữ tâm ma đi."
"..."
Tâm ma đến cùng thì vẫn là tâm ma, không thể cùng hắn nói đạo lý. Im lặng một lúc, nó lại mở miệng, vẫn là câu kia:
"Ngụy Anh, không được đi."
"Được được được." Ngụy Vô Tiện giơ hai tay đầu hàng: "Nói những lời vô nghĩa này với ngươi là lỗi của ta."
Hắn cho tay vào ngực áo, lấy ra một tấm phù chú, quơ quơ trước mặt tâm ma kia:
"Ngươi không đi, ta đây đành phải tự mình động thủ tiễn ngươi đi vậy."
"..." Tâm ma nói: "Cho dù ngươi làm như vậy cũng không thể rời đi."
Ngụy Vô Tiện nhún vai một cái, tỏ vẻ không quan trọng, nói:
"Ai biết được. Trước hết để ta thử một lần xem sao?"
Hắn giơ tấm phù lên, bước về phía trước từng bước, tâm ma kia cũng lui về phía sau từng bước. Ý cười trên môi Ngụy Vô Tiện càng sâu, tiếp tục bước đến.
Tâm ma: "..."
Bạch y trên người "Lam Vong Cơ" nhoáng lên một cái, bắt đầu dần đổi màu. Ngụy Vô Tiện có chút sửng sốt, chỉ thấy hư ảnh đứng giữa pháp trận kia chậm rãi biến thành chính hắn.
Là dáng vẻ của hắn sau khi sống lại.
"..." Ngụy Vô Tiện ớ lên một tiếng: "Này là thế quái nào? Cám dỗ không được, muốn đi đường tắt?"
Tâm ma biến thành hình dáng của Ngụy Vô Tiện vẫn nói câu kia:
"Ngụy Anh, không cho ngươi đi!"
Một câu so với một câu càng thêm lạnh lẽo, câu sau so với câu trước càng trở nên điên cuồng hơn gấp vạn lần.
"Không, cho phép, đi!!"
"Không được đi!!!
Ngụy Vô Tiện có chút xem thường, dùng ngón út ngoáy ngoáy tai, tay cầm phù chú khẽ lật, tấm giấy màu vàng kia không chút do dự mà từ tay hắn đánh thẳng lên.