[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu?

Chương 77



77.

Nói xong, Ngụy Vô Tiện liền "Ôi..." một tiếng mà thở phào, xúc động nói:

"Cuối cùng cũng được nói ra, thật sảng khoái! Diễn qua diễn lại đúng là nghẹn chết ta mà."

"..." Kim Quang Dao bật cười nói: "Ngươi đúng là... Ta còn tưởng Ngụy Vô Tiện sẽ lại giấu giếm một trận nữa chứ."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Thật ngại quá, bản thân ta trời sinh đã không giỏi mà cũng không thích diễn trò. Không có cách nào mà so được với Kim tông chủ ngài."

Kim Quang Dao nói:

"Ngụy công tử đang nói đến chuyện năm đó Kim mỗ nằm vùng sao?"

Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Cứ cho là vậy đi."

Kim Quang Dao dừng lại một chút, nói:

"Ngụy công tử cứ như vậy mà nói cho ta biết, không sợ ta nói với người khác sao?"

Ngụy Vô Tiện cố ý cười đến mức cực kỳ vô lại cực kỳ đáng giận, nói:

"Vậy ngươi nói đi thôi, giống như hôm nay vậy. Ta vô cùng thích nhìn dáng vẻ kẻ khác muốn chỉnh ta nhưng lại không chỉnh nổi ta."

Kim Quang Dao nói:

"Ngươi nói những lời này, không sợ bị người nhà họ Lam nghe thấy à?"

Ngụy Vô Tiện ngữ khí ái muội hỏi:

"Kim tông chủ, ngươi cảm thấy là ngươi biết rõ Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn hay là ta hiểu kỹ hơn?"

Vấn đề này đúng là chẳng liên quan gì đến câu chuyện của bọn họ, nhưng hiện tại Kim Quang Dao cũng không dám vội vàng khẳng định. Im lặng một lát, hắn ta nghiêm mặt nói:

"Ngụy công tử cũng không cần phải vòng vo, muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi."

"Được." Ngụy Vô Tiện cũng không khách khí nữa, nói: "Về chuyện ta sống lại, ta dám lớn tiếng khẳng định với ngươi, không phải là ta đoạt xá. Nhưng mà nếu ta đã nhặt được một kiếp, thì đương hiên sẽ không hồ đồ mà sống qua ngày nữa. Kim tông chủ, từ nay về sau, ngươi không phạm ta ta không phạm ngươi. Âm Hổ phù ngươi thích nghiên cứu thì nghiên cứu, muốn tạo ra thứ gì thì cứ việc tạo ra thứ đó. Nhưng mà chỉ cần ngươi dám động đến Lam gia, dám động đến Lam Trạm, dù chỉ một chút..."

Nói đến đây, hắn ngừng lại, nhếch miệng cười rồi nói tiếp:

"Hậu quả thế nào, ngươi cứ thử thì biết."

Tuy rằng dáng vẻ thay đổi, thanh âm cũng khác biệt, nhưng khi hắn nói những câu này, bảy phần tự tin cùng với ba phần cao ngạo vốn có, thật sự đúng là Di Lăng lão tổ oai phong một cõi năm xưa tái hiện hậu thế. Kim Quang Dao dù sao cũng là người trải qua sóng to gió lớn, vẫn không nhanh không chậm nói:

"Ta làm theo lời Ngụy công tử thì bản thân ta được lợi lộc gì?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Lợi ích thì không có. Chẳng qua là Kim tông chủ nên suy nghĩ kỹ một chút, xem mình có làm chuyện dơ bẩn gì mà không dám để người trong thiên hạ biết không. Chẳng hạn như... Xích Phong Tôn?"

"..." Nét mặt tươi cười của Kim Quang Dao hoàn toàn biến mất, nghiêm giọng nói: "Cái chết của Xích Phong Tôn là chuyện ngoài ý muốn. Huynh ấy là đại ca của ta, bây giờ ngươi lại cố tình nhắc đến, là muốn khiến ta thương tâm khổ sở sao?"

Ngụy Vô Tiện nhún vai, cười nói:

"Ta cũng không biết nữa. Kim tông chủ ngươi nghĩ thế nào?"

Ngụy Vô Tiện điềm nhiên như không mà quay về Nhã thất.

Lam Vong Cơ vẫn luôn chờ hắn về. Có lẽ Ngụy Vô Tiện chỉ cần chậm một chút nữa thôi, y sẽ không nhịn được mà ra ngoài tìm người. Lam Vong Cơ hỏi:

"Đi làm gì đấy?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Đi tìm xúi quẩy thôi."

Hắn kéo tay áo Lam Vong Cơ, nói:

"Lam Trạm, không sao đâu. Có ta ở đây, đừng lo."

Loại người quỷ kế đa đoan như Kim Quang Dao cứ mặc kệ không quản, sợ rằng sẽ còn làm ra chuyện gì đó. Chi bằng trực tiếp vạch mặt, nắm lấy điểm yếu của hắn ta, ngược lại con người này sẽ không dám hành động lỗ mãng. Chỉ cần trong khoảng thời gian này nhanh chóng giải quyết tâm ma của chính hắn là được...

Phải mau chóng tỉnh lại, quay về hiện thực, tiếp tục cùng Lam Trạm sống yên ổn qua ngày.

Đã lâu không làm một chuyện sảng khoái như vậy, lại còn phải nhịn thật lâu, tâm tình của Ngụy Vô Tiện tốt hẳn lên, bưng chén trà uống một ngụm cũng không thấy đắng. Nghĩ đến túi kẹo trong ngực áo mình, mặc dù còn chưa ăn, lại giống như đã ngọt đến tận tim rồi.

Yến hội buổi tối của Lam gia xưa nay luôn kết thúc sớm, Ngụy Vô Tiện trở về không được bao lâu thì tiệc cũng tàn. Xưa nay tác phong của Lam gia vốn kỵ nhất là tiền hô hậu ủng nói lời sáo rỗng, mọi người sau khi nói vài câu đãi bôi liền tự mình rời đi. Lam Hi Thần đích thân tiễn Kim Quang Dao ra cửa. Lúc đi ngang qua Ngụy Vô Tiện, hắn còn tủm tỉm cười mà vẫy vẫy tay với vị Liễm Phương Tôn kia.

Ngụy Vô Tiện lại ăn thêm hai khối đồ ăn nguội lạnh, miễn cưỡng lấp đầy bụng, xoa xoa miệng nói với Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm, chúng ta cũng về chứ?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện đứng lên, thoải mái mà duỗi lưng một cái. Vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện ra, Lam Khải Nhân vậy mà vẫn còn ở đây.

"..."

Ánh mắt của Lam Khải Nhân khóa chặt trên người bọn họ, từ phía trước chậm rãi đi về chỗ này. Lam Vong Cơ hành lễ, chào:

"Thúc phụ."

Ngụy Vô Tiện cũng hô lên một tiếng:

"Lam tiên sinh..."

Lam Khải Nhân không đáp lại, chỉ lạnh lùng mà nhìn hai người. Ngụy Vô Tiện cúi đầu, mí mắt giật điên cuồng. Chỉ nghe thấy Lam Khải Nhân chậm rãi lên tiếng:

"Vong Cơ, con không có gì muốn nói với ta sao?"

Lam Vong Cơ không nhịn được mà trợn mắt một chút. Lam Khải Nhân lại nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng nói:

"Còn không quỳ xuống!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.