Lam Vong Cơ đã từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lam Khải Nhân, cũng đã từng thấy qua ông răn dạy nhiều người khác. Nhưng đây đúng là lần đầu tiên Lam Khải Nhân đối xử với y như vậy, đối với việc y muốn che chở cho một người mà lộ ra sắc mặt nghiêm khắc như thế.
Vì vậy, cho dù là Hàm Quang Quân thì cũng bị biến cố này làm cho đầu óc trống rỗng trong chốc lát. Nhưng mà trong một khoảng xao nhãng ngắn ngủi đó, Ngụy Vô Tiện bên cạnh y lại nhanh nhẹn dứt khoát mà hành động... Hai gối khuỵu xuống, quỳ thẳng trước mắt Lam Khải Nhân.
"Ngụy Anh...!"
Lam Vong Cơ lập tức hoàn hồn, thốt ra một câu xong thì ánh mắt liền dời từ trên người Ngụy Vô Tiện đến khuôn mặt Lam Khải Nhân, hô lên một tiếng "Thúc phụ", sau đó quỳ xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện.
Lam Khải Nhân nhìn y một cái, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra dù chỉ một chữ, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng.
Ngụy Vô Tiện nâng tay lên, hành lễ với Lam Khải Nhân, nói:
"Vãn sinh Ngụy Anh, thỉnh tội cùng Lam tiên sinh."
"Ngươi..." Lam Khải Nhân dừng lại một chút, dường như cũng không nghĩ đến chuyện hắn thản nhiên thẳng thắn thừa nhận như vậy. Dù sao ông cũng không có chứng cứ xác thực, nếu như lúc trước nói ông biết tất cả cũng chỉ là dựa trên suy đoán, thế thì đến tận lúc này mới tính là thật sự biết được thân phận của Ngụy Vô Tiện. Nét mặt Lam Khải Nhân thay đổi không ngừng, có kinh ngạc có tức giận có không dám tin, xanh xanh trắng trắng hồng hồng, cực kỳ dữ dội. Nhưng đến cuối cùng ngay cả một câu nặng lời cũng không hề nói ra. Lam Khải Nhân chỉ vào hắn, ngón tay vì giận dữ mà run nhè nhẹ, nói:
"Được, được lắm. Ngụy Anh, ta cho ngươi một cơ hội giải thích."
Ngụy Vô Tiện liền nói rõ:
"Lam tiên sinh, những lời ta nói với Kim tông chủ lúc trước chỉ là muốn tự bảo vệ mình, tuyệt đối không dám cố ý lừa dối người."
Nếu không phải bỗng nhiên Kim Quang Dao giở trò làm hắn trở tay không kịp, hôm nay sau khi kết thúc yến hội hắn cũng sẽ nói rõ chân tướng với Lam Khải Nhân. Lam Vong Cơ cũng nói:
"Thúc phụ, Ngụy Anh hắn..."
Lam Khải Nhân lạnh lùng nói:
"Ta không hỏi con!"
"..." Lam Vong Cơ đành phải ngậm miệng lại.
Ngụy Vô Tiện liếc y một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghiêm túc nói:
"Lam tiên sinh, ta đúng thật không phải là đoạt xá người khác mà sống dậy. Tiên sinh nghĩ như thế nào cũng được, ta đây không nói hai lời. Thật ra ta... được người khác hiến xá nên mới quay lại hậu thế. Cũng không phải do ý muốn của bản thân ta."
Lam Khải Nhân cười lạnh, nói:
"Không phải ý muốn của ngươi? Vậy là nguyện vọng của ai? Của khối thân thể mà hiện nay ngươi đang dùng?" Ông trừng mắt liếc Lam Vong Cơ một cái, nói: "Hay là của con?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Là của con."
"..." Lam Khải Nhân ngạc nhiên: "Con..."
Lam Vong Cơ đã hồi phục tinh thần từ phen thất thố vừa rồi, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên mà giải thích:
"Ngày cuối cùng của đợt cấm túc, Vong Cơ vừa mở mắt thì đã thấy Ngụy Anh ở bên cạnh. Giống như từ trong hư không mà xuất hiện, không hề dùng đến bất cứ trận pháp nào. Duyên cớ trong đó, Vong Cơ cũng không thể giải thích được."
Lam Khải Nhân: "..."
Ông tuyệt đối không tin được loại chuyện này, nhưng môn sinh đắc ý Lam Vong Cơ của ông lại chính miệng nói ra, nghẹn đến đỏ mặt, nửa ngày mới cả giận nói:
"Hoang đường!"
Lam Vong Cơ không kiêu không nịnh đáp:
"Điều Vong Cơ nói chính là sự thật."
Lam Khải Nhân: "..."
Ông đương nhiên biết trong lúc như thế này Lam Vong Cơ sẽ không lừa mình. Hơn nữa, Lam gia vốn mang phong thái của chính nhân quân tử, xưa nay không thèm nghiên cứu tà môn ngoại đạo, chỉ hận không thể tránh thật xa. Đến ngay cả Cấm Thư thất trong Tàng Thư các cũng chỉ có một ít nhạc phổ âm luật ít được lưu truyền hoặc biến mất đã lâu. Bởi vậy, trong lúc nhất thời Lam Khải Nhân cũng không biết dựa vào cái gì để bác bỏ câu nói tưởng chừng như vô căn cứ của Lam Vong Cơ.
Về phần Ngụy Vô Tiện, ngay từ đầu hắn đã không nghĩ đến việc để Lam Vong Cơ bảo vệ mình. Lúc này hắn hô lên một tiếng "Lam tiên sinh", đem lửa giận của Lam Khải Nhân dẫn ngược về trên người hắn. Lam Khải Nhân nhìn lại Ngụy Vô Tiện đang quỳ trước mặt mình chờ xử trí. Cuối cùng ông mới nhận ra, trách phạt Lam Vong Cơ để sau cũng được, trước hết ông phải đem cuồng đồ Ngụy Anh này giải quyết mới phải.
Lam Khải Nhân nâng tay hất một cái, một thứ gì đó đang treo ở bên hông Ngụy Vô Tiện lập tức bay lên không trung. Liếc mắt một cái, Ngụy Vô Tiện liền nhận ra đó là ngọc lệnh thông hành mà Lam Vong Cơ cho hắn khi nãy. Lam Khải Nhân ngay lập tức đánh một chưởng vào khối lệnh bài kia, khối bạch ngọc được chạm trổ tinh thế ngay lập tức tan tành, mạnh mẽ rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh to nhỏ khác nhau.
Lam Vong Cơ nói:
"Thúc phụ!"
Lam Khải Nhân cũng không nhìn y, ánh mắt khóa chặt trên người Ngụy Vô Tiện, thanh âm lạnh lùng nói:
"Ngụy Anh, năm đó ngươi hại chết hơn mười mạng người của Lam gia ta, nhưng ta cũng đã đích thân dẫn người lên Loạn Táng Cương thảo phạt ngươi. Chuyện đến đây, ngươi không nợ nần gì Lam gia, mà Lam gia cũng không thiếu ngươi cái gì. Nếu như ngươi thực sự chưa làm chuyện thương thiên hại lý..."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta không có."
"..." Lam Khải Nhân nhắm mắt lại, nói: "Cho dù thế nào, Lam gia cũng tuyệt đối không thể chấp nhận ngươi."
Lam Vong Cơ biến sắc, Ngụy Vô Tiện nói:
"Lam tiên sinh..."
Lam Khải Nhân nói:
"Không cần nhiều lời."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Nếu tiên sinh đã sớm biết, tại sao không vạch trần ta trước mặt Kim tông chủ."
Lam Khải Nhân liếc hắn một cái, nói:
"Chuyện của Lam gia ta, từ khi nào lại để cho người khác xen vào?"
Ngụy Vô Tiện cười cười:
"Phải."
Hắn nói tiếp:
"Tiên sinh nói đúng. Thân phận của Ngụy Anh như vậy, đúng là không có lý do để tiếp tục ở lì Lam gia không đi!"
Lam Vong Cơ nói:
"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện cũng không để ý đến y, tự mình làm chuyện của mình mà tiếp tục nói:
"Nếu Kim tông chủ đã muốn mượn chuyện Loạn Táng Cương xảy ra dị tượng để đổ tội lên đầu ta, ta cứ mặc kệ ắt sẽ lưu lại tai họa ngầm. Vậy Ngụy Anh liền tự mình đến Loạn Táng Cương, giải quyết cái gọi là "dị tượng" kia đi!"
Hai người sớm đã tâm ý tương thông, nghe thấy hắn nói vậy, ánh mắt Lam Vong Cơ liền sáng lên. Lam Khải Nhân nói:
"Ngươi muốn đi đâu thì có dính dáng gì đến Lam gia ta."
Lam Vong Cơ nói:
"Thúc phụ, Vong Cơ cũng sẽ đi cùng."
"..." Toàn thân Lam Khải Nhân có chút chấn động, quát: "Vong Cơ!"
"Con, con...!" Lam Khải Nhân tức đến mức cả người phát run, đến râu cũng vểnh lên: "Con có biết bản thân mình đang nói cái gì không? Giáo huấn con nhận được từ chuyện năm đó vẫn chưa đủ sao?!"
Trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy áy náy, âm thầm siết chặt tay. Không biết năm đó sau chuyện ở Bất Dạ Thiên, Lam Khải Nhân cùng với mấy vị Lam gia trưởng bối có phải là cũng như thế này, vừa kinh sợ vừa đau lòng mà đối mặt với Lam Trạm nhất định phải che chở hắn hay không... Nhưng hắn cũng không biết phải làm cách nào khác. Nếu đến ngày hôm nay rồi vẫn chậm chạp không thể tỉnh lại từ mộng cảnh quỷ dị này, bọn họ cũng đành phải đi bước nào tính bước đó thôi. Lam Khải Nhân nói:
"Vong Cơ, con nói thật cho ta biết, nếu như ta không phát hiện thì con định thế nào? Mang nó về đây rồi thành thân với nó?"
"..." Lam Vong Cơ khẽ hạ thấp ánh mắt, nói: "Con và hắn đã thành thân rồi."
"..." Lam Khải Nhân triệt để không nói nên lời.
Thanh âm của Lam Vong Cơ cực kỳ trầm thấp, nhưng cũng vô cùng kiên định. Y nắm chặt lấy tay Ngụy Anh đang quỳ bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt vị thúc phụ tự tay dưỡng dục mình, từng chữ từng chữ nói thật rõ ràng:
"Ngay tối hôm qua, nhật nguyệt làm mai, đất trời làm chứng."
"Ngụy Anh, đời này kiếp này, chính là đạo lữ của Lam Trạm con."
"..."
Tuy rằng tình cảnh có hơi sai sai, nhưng mà Ngụy Vô Tiện nghe thấy những lời này, khóe mắt vẫn không nhịn được mà nóng lên, tim đập liên hồi. Hắn vô thanh vô tức mà nắm ngược lại tay Lam Trạm, thầm nghĩ: đâu chỉ có thành thân không đâu, đến lăn giường cũng không biết là làm bao nhiêu lần rồi ấy chứ.
Lam Khải Nhân sững sờ mà nhìn hai người bàn tay siết chặt bàn tay, ánh mắt đảo qua hai thân hình đang sóng vai mà quỳ, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà gầm lên: