[Vong Tiện] Không Lối Thoát

Chương 14: Chương 14




Cảnh báo! Chương này lão già Kỷ rất ngứa đòn và Tiện Tiện rất đáng thương:( đề nghị chị em hít sâu và thở đều trước khi đọc.

=))))))
Ừm và làm ơn đừng spam cmt để hành hạ iem =)))))))) rủa lão ta trong lòng đi iem vô tội ????????????
14.

"Ra ngoài......?" Ngụy Vô Tiện mù mờ mở miệng, "Ta......!Nghe thấy.......!Tiếng chuông."
"Tiếng chuông?" Lam Vong Cơ ngẩn người.

"Tiếng chuông......!Sau đó......!Ta......" Ngụy Vô Tiện cúi đầu, khẽ nhíu mày, "Ta không......!Nhớ rõ......"
Hắn buồn rầu nói: "Ta tìm không ra nó......!Thực xin lỗi......"
"Không trách ngươi." Lam Vong Cơ ôm hắn vào lòng, trong đáy mắt dần nổi lên sóng ngầm.

Tiếng chuông......!
Là loại pháp khí nào đây? Trận pháp? Hay chỉ là ngoài ý muốn? Do người nào làm ra? Liệu còn có lần sau hay không?
Nếu nó đến lần nữa......!
Ánh mắt của Lam Vong Cơ lưu lại ở trên những thanh xiềng xích dài mảnh kia.

......!Khóa hắn đi.

Có quá nhiều nhân tố tình cờ, muốn giấu kỹ hắn đi, cần phải khóa chặt hắn lại.


Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cài xiềng xích lên cổ tay của người trong lồng ngực.

......!
Ngụy Vô Tiện bắt đầu cố bẻ xiềng xích ở trên cổ tay hắn xuống.

Dây xích được đặc chế có chất lượng vô cùng tốt, làn da trắng tuyết cũng bị kéo ra những vết lằn đỏ, da bị cọ đến mức chảy máu mà hắn vẫn không có ý định buông nó ra.

Dường như hắn có chút bực bội mà dùng lực kéo dây xích xuống.

Thờ ơ với đau đớn, hắn không thèm để ý đến vết thương đang bị xé rách, động tác vùng vẫy càng trở nên mạnh hơn.

Vừa đẩy cửa bước vào rồi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử Lam Vong Cơ chợt co lại:
"Ngụy Anh!"
Cổ tay bị nắm lấy, Ngụy Vô Tiện ngơ ngác quay đầu ra phía sau, buông xiềng xích xuống, cả thân thể bị Lam Vong Cơ ôm chặt vào trong lòng từ phía lưng.

Nhìn thấy cổ tay đẫm máu của Ngụy Vô Tiện, trái tim của Lam Vong Cơ như thắt lại, bắt đầu tự trách bản thân.

Là do y cân nhắc không chu toàn.

......!Ngụy Vô Tiện vốn là một người không chịu bị trói buộc, làm sao có thể chịu cảnh cá chậu chim lồng cơ chứ.

Nhưng mà......!
"Lam Trạm......?" Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn y, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Ngụy Anh." Giọng nói của Lam Vong Cơ run rẩy, "Không được."
Ngụy Vô Tiện chớp mắt nghi hoặc: "?"
"Không được tháo cái này xuống." Lam Vong Cơ gõ nhẹ vào dây xích, "Nếu không, ngươi sẽ rời xa ta."
Ngụy Vô Tiện ngây người một lúc, sau đó lập tức gật đầu: "Vậy ta....!Không cần."
Ta không muốn rời xa ngươi.

Lam Vong Cơ cảm thấy ngạc nhiên vì hắn lại dễ dàng từ bỏ đến vậy, nhưng y cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy thuốc mỡ rồi ngồi đối diện với hắn, vận linh lực rồi gõ nhẹ làm xiềng xích trên cổ tay của Ngụy Vô Tiện mở ra.

Trên cổ tay mảnh khảnh đã bê bết máu, mặt của Lam Vong Cơ khẽ nhăn lại, động tác trên tay cũng cố gắng nhẹ hơn.

Vết thương là do xây xát gây ra nên khi bôi thuốc cũng rất đau, nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ lẳng lặng nhìn y.


Lam Vong Cơ đột nhiên nghĩ đến trước kia, kể cả khi Ngụy Vô Tiện lâm vào tình trạng sụp đổ hay rối loạn nhất thì hắn vẫn chưa từng nói đau với y.

Cho dù biết có lẽ sẽ không nhận được đáp án nhưng Lam Vong Cơ vẫn mở miệng hỏi: "Ngụy Anh, đau không?"
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng gật đầu: "Đau."
Nhận được một câu trả lời ngoài dự đoán, trái tim của Lam Vong Cơ run lên, hỏi: "Nếu đau thì sao lại không nói?"
"Không thể nói." Ngụy Vô Tiện làm ra vẻ như thể đây là điều đương nhiên, "Không thể."
Không thể nói cho người khác biết rằng ta rất đau.

Không thể làm cho người khác lo lắng.

Vì vậy, phải chịu đựng.

Hắn phải làm một kẻ không biết đến đau đớn.

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ kìm nén sự đau nhói trong tim, buông bình thuốc xuống, "Ở trước mặt ta, ngươi không cần phải che giấu những thứ này."
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Bị thương, đau, tất cả đều phải nói cho ta biết, chữa trị xong mới có thể khỏi, hiểu không?"
Ngụy Vô Tiện yên lặng nhìn y.

Sau đó, Ngụy Vô Tiện khẽ nghiêng người về phía trước, cúi đầu, đặt trán lên vai Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ ngờ vực ôm lấy hắn.

Cánh tay không bị thương nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào vết tích ở trên ngực, lưu lại một lúc rồi chậm rãi hạ tay xuống đan điền.

Ở đó có một vết sẹo rất nhạt.


Nếu không phải là vì bị thương nặng đến mức bình phục cũng rất khó khăn thì với thể chất của hắn cũng sẽ không dễ để lại sẹo.

Hắn lẳng lặng nhắm hai mắt lại, thở chậm.

Một tiếng thở dài phảng phất phát ra.

"Lam Trạm." Lam Vong Cơ nghe thấy hắn nói vậy.

"Lam Trạm......" Giọng nói của Ngụy Vô Tiện nhẹ như thể vừa thoát ra khỏi miệng liền sẽ tan biến vào trong không khí, "......"
Nhưng Lam Vong Cơ nghe rõ.

.

truyện ngôn tình
Hắn nói --
"Lam Trạm, ta đau."
Ta đau.

[TBC]
09.12.2021.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.