[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 5: Chương 5




Lần này, Lam Vong Cơ ở lại cũng không lâu.

Hai bên đều có việc cần bọn họ xử lý.

Lam Hi Thần vội vội vàng vàng chạy tới đón người về, cũng vội vội vàng vàng thương thảo chuyện này một phen với Ngụy Vô Tiện, ước định đến lúc có thời gian rảnh sẽ tra rõ nguyên nhân.

Cô Tô Lam Thị chắc chắn đưa ra một lời giải thích ổn thỏa cho Ngụy công tử của Vân Mộng.
Ngụy Vô Tiện khách khí nói: "Không sao.

Cùng lắm, nện như vậy một, hai lần ta vẫn là chịu nổi.

Ta không có yếu đuối, mong manh như vậy."
Lam Hi Thần nhìn cái eo già của Ngụy Vô Tiện, lại nhớ tới thần thái hôm qua của y.

Cũng không giống như thật sự không sao.

Lại nghĩ đến một đoạn tình cảm không rõ giữa đệ đệ nhà mình với vị Ngụy công tử này.

Y lắc đầu thở dài, không biết bây giờ xảy ra chuyện này là tốt hay là xấu.
Hai người đi được nửa đường, Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ tựa hồ như suy nghĩ gì đó, có chút xuất thần, thế là y gọi: "Vong Cơ."
Lam Vong Cơ chớp mắt, một giây sau mới trả lời: "Huynh trưởng, chuyện gì?"
Lam Hi Thần nói: "Đang nghĩ về Ngụy công tử sao?"
Có tâm sự luôn là không gạt được huynh trưởng.

Hai tai Lam Vong Cơ lần thứ hai đỏ bừng lên, cúi đầu xuống gật gật: "Huynh trưởng, hôm qua Ngụy Anh bị thương thật nặng."
Lam Hi Thần trịnh trọng nói: "Việc này xác thực là chúng ta nên chịu trách nhiệm.


Trước mắt còn không biết tối nay sẽ thế nào.

Nếu lại xảy ra lần nữa..."
Lam Vong Cơ có chút khẩn trưởng: "Nên làm thế nào?"
Lam Hi Thần mỉm cười nói: "Nếu lại như thế, vậy chỉ có thể phiền toái Vong Cơ tạm lưu lại Liên Hoa Ổ."
Trên mặt Lam Vong Cơ dường như lộ ra một mạt ửng đỏ: "Huynh...!huynh trưởng không cần nói bậy."
Lam Hi Thần nói: "Sao lại là nói bậy? Đệ cứ mỗi ngày như vậy.

Không biết là bởi vì Ngụy công tử hay là bởi vì Liên Hoa Ổ.

Nếu thật sự là bởi vì người, vậy duyên phận của đệ và Ngụy công tử không nông cạn."
Lam Vong Cơ cúi đầu, im lặng không nói.
Lam Hi Thần thấy hắn như vậy, cũng không trêu chọc nữa, nghiêm mặt nói: "Việc này cũng là xuy xét từ sự vụ trong tộc.

Nếu mỗi ngày đều phải đi Liên Hoa Ổ bái phỏng, sự vụ liền tồn đọng lại, không tiện xử lý."
Lam Vong Cơ cũng biết.

Chưa biết nguyên nhân hắn tại sao rơi xuống.

Tị Trần lại lưu lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Thay vì Lam Hi Thần mỗi ngày chạy tới đón, không bằng để hắn ở lại Liên Hoa Ổ...
Lam Hi Thần lại nói: "Huống hồ đệ cùng Ngụy công tử..."
Lam Vong Cơ thực bất nhã chính, ngắt lời huynh trưởng nhà mình: "Huynh trưởng, không cần nói nữa..."
19.
Ngụy Vô Tiện tiễn Lam Thị huynh đệ đi rồi mới cong lưng dựa lên bả vai tông chủ nhà mình: "Đau đau đau đau đau!!"

Giang Trừng mắt lé nhìn y: "Ai kêu ngươi giả vờ còn ngon lắm!"
Ngụy Vô Tiện xoa eo: "Đương nhiên phải làm! Ta chính là Ngụy công tử không gì không làm được, uy danh lẫy lừng trong Xạ Nhật Chi Chinh a! Bị Hàm Quang Quân nện đến eo không thẳng, không đứng dậy được.

Nói cái này ra thì có bao nhiêu là mất mặt, chưa kể sĩ khí của Liên Hoa Ổ rơi thẳng tắp một đường."
Giang Trừng đẩy y ra: "Đi đi đi, cái gì sĩ khí? Bây giờ còn biết mất mặt a."
Ngụy Vô Tiện làm như bị thương tổn ghê gớm lắm, ngoẹo về phía Giang Yếm Ly đứng bên cạnh, tủi thân nhõng nhẽo: "Sư tỷ ~"
Giang Yếm Ly thấy y chịu khổ hai ngày nay, bị thương đến thân, bây giờ còn làm nũng, cũng thuận theo dỗ dành, an ủi một trận.

Đợi cho y quậy đủ rồi, lại ba ba chạy tới trước mặt Giang tông chủ, cười hì hì mà nói: "Giang Trừng a, sư huynh thương lượng một chuyện nhỏ tí với ngươi..."
Giang Trừng còn đang vùi đầu vào một đống tông vụ cao tới mắt, cũng không ngẩng đầu lên, quăng ra hai chữ: "Không đổi." Nói rồi lại ném cho y một chồng giấy tờ to đùng: "Còn không mau hỗ trợ?"
Ngụy Vô Tiện bị sự quả quyết của Giang tông chủ dọa sợ, vẩu cái miệng ngồi xuống: "Ngươi sao lại vô tình như vậy?"
Giang tông chủ nói: "Không bằng ngươi tự đi hỏi đi, xem xem toàn bộ Liên Hoa Ổ có ai muốn đổi phòng với ngươi."
Ngụy Vô Tiện cầm sáo trong tay, xoay xoay mấy vòng: "Ta ở một mình một phòng.

Đãi ngộ tốt như vậy, thật sự không ai muốn đổi sao?"
"Ở chung phòng với người khác tốt hơn bị Hàm Quang Quân giữa đêm nện cho gãy lưng, còn phải chung giường với y." Giang tông chủ rốt cuộc dứt ra khỏi đống giấy tờ sự vụ, thò cái đầu ra, cho một cái kiến nghị đi thẳng trọng tâm: "Nếu như tối nay ngươi lại bị nện nữa, không bằng lưu Lam Vong Cơ lại Liên Hoa Ổ mấy hôm.

Chúng ta không thiếu một phần cơm.

Động tĩnh của ngươi mỗi đêm quá lớn.

Làm phiền môn sinh, đặc biệt là ta, không nghỉ ngơi được."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa từ bỏ ý định, dứt khoát đi khắp Liên Hoa Ổ hỏi hết người.


Thật sự là không ai muốn đổi phòng với y.

Bị một tên môn sinh cuối cùng cự tuyệt xong, Ngụy Vô Tiện nhịn không được, hỏi" "Ta thêm bạc mua giường của ngươi, được không?"
Môn sinh lắc đầu nguầy nguậy, thiếu chút nữa rớt luôn cái đầu xuống đất: "Không không không! Ngụy công tử, nói thế nào ta cũng không đổi phòng với ngài!"
Ngụy Vô Tiện đau đớn nói: "Vì sao?"
Môn sinh nói: "Tiên môn đồn đãi, ngoại trừ Ngụy công tử ra không có ai có thể thuần phục được bực danh sĩ như Hàm Quang Quân đây."
Ngụy Vô Tiện: "...."
...!Thuần phục?
Thuần (cầm cương)? Phục (cưỡi ngựa)?
(Nguyên tác ở đây là 驾驭 kết hợp chữ giá và chữ ngự, thường được dịch là thuần phục, kiểm soát.

Tách riêng ra thì cả hai chữ đều có bộ mã (ngựa), ngụ ý đóng ngựa vào xe, cầm cương cưỡi lên.

Dùng bộ từ này cho Lam Trạm ý quả thực...!ừ...!tiếng lóng còn có thể hiểu là cưỡi "máy bay")
Bên ngoài toàn truyền cái đồ quỷ gì vậy??!!
20.
Giờ Sửu (1-3h sáng), Ngụy Vô Tiện ngồi ở mép giường, hít sâu một hơi...!có hơi khẩn trương.
Liên tục hai ngày.

Hôm nay nếu lại bị nện nữa y có thể là phế luôn.
Tuy nói một chút chấn thương này không cách nào so với thời kỳ Xạ Nhật Chi Chinh chỉ cần không cẩn thận là cụt tay thiếu chân, hôm nay một đao, ngày mai một kiếm.

Nhưng mà bởi vì sự ra đột ngột, xuất kỳ bất ý, Lam Vong Cơ mấy lần giáng xuống người Ngụy Vô Tiện cũng đã tạo thành cái bóng ma còn lớn hơn một chút so với thời kỳ chiến tranh đó.
Ngồi một lát, đã quá giờ thường ngủ hằng ngày.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bên trên.

Y dịch dịch cái mông, thật cẩn thận nằm xuống giường, ngửa đầu, trừng mắt.

Nhưng mà vẫn không dám nhắm mắt.
Y lẩm bẩm: "Hôm nay...!chắc là không sao đi? Trạch Vu Quân đã phái người giám sát.


Chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu."
Hôm nay giúp Giang Trừng xử lý không ít việc, còn mang thương trên người, thật sự mệt nhọc.

Xác định là không có lầm rồi, Ngụy Vô Tiện mới buông mí mắt, không chống đỡ được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc mộng.
Bên kia ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ hôm nay liền cảnh giác hơn.

Giờ Sửu vẫn chưa ngủ.

Đợi hồi lâu, cái màn trắng trước mặt y đột nhiên biến thành gương mặt đang ngủ của Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ: "..."
Cảm giác không trọng lực đột ngột truyền đến.

Tuy rằng Lam Vong Cơ sớm đã có chuẩn bị.

Nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần.

Hắn vẫn là rơi xuống, nửa người nện xuống, đè nghiến lên người Ngụy Vô Tiện.
"A AAAAAAAAAaaaaaaaaa!!!"
Tiếng kêu thảm thiết quen thuộc lại lần nữa vọng lên bầu trời ban đêm ở Liên Hoa Ổ...
Lại lần nữa bị tiếng kêu thảm thiết của Ngụy Vô Tiện đánh thức quá nửa đêm, Giang tông chủ Giang Trừng Giang Vãn Ngâm không kiên nhẫn nổi nữa, đảo mắt một cái, chầm chậm đứng dậy.

Đối diện với một chúng môn sinh ở bên ngoài, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Một đám kéo mấy cái xác không hồn dật dờ đi đến trước phòng Ngụy Vô Tiện đá văng cửa.

Quả nhiên bên trong là Hàm Quang Quân trong tình trạng quần áo bất chính, đầu tóc xõa bay, ngồi trên giường Ngụy Vô Tiện.

Cũng không biết là diễn biến tâm lý đám người này như thế nào, đồng loạt đóng cửa lại, coi như cái gì cũng chưa thấy, chầm chậm lết mấy cái xác không hồn bỏ đi về phòng.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ: "...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.