Vọng Tình Say Mê

Chương 23



Nắng nhạt nhòa, nồng nàn trong đáy mắt, Tử Hàn một thân y phục xanh lá mạ đứng ở khuôn viên nhìn theo A Nam, anh khó chịu lắc lắc đầu, lòng nghĩ: "Không được nghĩ đến nàng... không được... tuyệt đối không được..."

Xuân Hỷ liếc mắt nhìn qua, cô thu lại đường kiếm, di chuyển bước chân, từ từ đến gần anh, khóe môi nhếch lên ngập ngừng hỏi: "Huynh... huynh có tình cảm với công chúa phải không?"

Tử Hàn giật mình, tim đánh thịch một cái, anh chột dạ xoay người đi lướt qua cô: "Ta không hiểu muội đang nói cái gì?"

Tử Hàn rút lấy kiếm ở giá binh khí, anh bắt đầu tập võ, Xuân Hỷ cố nén nước mắt, giọng lo lắng nói: "Huynh cứ như vậy chẳng khác nào tự chuốc khổ về mình."

Tử Hàn khựng lại, anh rũ mắt hừ một tiếng lạnh lùng: "Muội đừng có xen vào chuyện của ta thì tốt hơn."

Câu nói vô tình làm tim Xuân Hỷ tổn thương, cô nghẹn ngào không nói được gì, nước mắt rơi xuống, tâm lắng đọng tâm tư: "Đồ ngốc, huynh ấy đâu có để ý đến mày."

Xuân Hỷ lấy tay quẹt nước mắt, cô xoay người chạy đi, chạy mãi... chạy mãi... cuối cùng cô ngồi xuống gần một tản đá rồi òa khóc nức nở, thanh kiếm trong tay cũng buôn rơi.

Lúc cô trở về phòng thì mặt mày sưng húp như bị ai đó đánh, Ái Nhã lo lắng nói: "Làm sao vậy? Sao lại khóc, là ai bắt nạt Xuân Hỷ, nói đi?"

Xuân Hỷ sụt sịt tiếng to tiếng nhỏ, hai tay theo bản năng đưa lên dụi dụi mắt, cô nhỏ tiếng nói: "Không có, chỉ là bụi bay vào mắt Xuân Hỷ thôi."

Ái Nhã bốc hỏa tức giận, tay chống nạnh làu bàu: "Là ai? Là ai đã làm cho Xuân Hỷ nhà ta phải khóc, ta mà bắt được ta sẽ dần cho hắn nhừ xương... grừ grừ..."

Xuân Hỷ hốt hoảng nói: "Không có, không có thật mà, chỉ là bụi bay vào mắt thôi."

Tử Hàn ở nơi khác không ngừng nổi da gà, tóc tai dựng ngược, miệng giật giật lẩm bẩm: "Tự nhiên mình có cảm giác ớn lạnh, hay là do mình suy nghĩ nhiều."

Về phần A Nam, cô vừa học nghi lễ vừa bị mắt tóe toác, phó tổng quản cầm quạt đánh mạnh vào tay A Nam "chát", hai mắt trừng lên, vẻ mặt tức giận cùng nghiêm nghị: "Đã nói với người bao nhiêu lần rồi! Không được bốc."

A Nam "a" lên một tiếng vì đau, cô miết miết xoa xoa bàn tay bị đánh, thân thể run run, khóe môi giật giật bậm lại khó chịu.

Phó tổng quản đập quạt vào trán A Nam: "Là cúi đầu chứ không phải gật đầu."

A Nam "a" một tiếng, cô bức xúc ôm trán cau có, phó tổng quản đánh vào lưng A Nam, nghiêm khắc nói: "Đứng cho ngay ngắn, không được nhịp chân."

A Nam đưa tay ra sau sờ cái lưng của mình, trong lòng không khỏi mắng một tiếng quạ: "Đáng ghét, như thế nào lại đen như vậy?"

Trời chập tối, A Nam quay trở về phòng, toàn thân cô mệt lã, vừa bước đến giường là đã ngã phịch xuống như người bị gãy lưng, Xuân Hỷ đứng ở bên ngoài gõ cửa phòng "cốc cốc", A Nam ú ớ trong miệng: "Ai... vậy...?"

Xuân Hỷ nhỏ tiếng đáp: "Là muội, Xuân Hỷ, muội vào được không? Muội mang nước ấm đến cho tỷ."

A Nam miễng cưỡng bò dậy, hai mắt nhắm tịt, mông chổng lên trời ba giây rồi nhanh chóng rời giường, cô uể oải mở cửa ngáp một cái, Xuân Hỷ bưng nước vào phòng, mấy nha hoàn trong phủ cũng bưng nước vào theo, A Nam ngâm mình trong bồn tắm, thân thể trắng nõn tựa như ngọc trai chìm trong làn nước.

Xuân Hỷ thả hoa cúc vào bồn tắm, vẻ mặt khó hiểu nói: "A Nam Tỷ, sao tỷ lại dùng hoa cúc, đáng lý ra phải là hoa hồng."

A Nam dựa lưng vào bồn, cô hít thở nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm: "Mùi hương tên người tỷ mẫn cảm với hoa hồng."

Xuân Hỷ "à" một tiếng, gật đầu hiểu ra, A Nam thở dài ngã đầu ra sau, miệng than thở: "Bà phó tổng quản đó thật nghiêm khắc, tỷ mệt chế đi được... cũng may ngày mai bà ấy về cung rồi... Xuân Hỷ, muội mau tới xoa bóp hộ tỷ cái vai..."

A Nam nhăn nhó nắm hờ tay đánh nhẹ mấy cái vào vai, Xuân Hỷ nhanh tay đặt giỏ hoa xuống, cô đi đến xoa bóp cho A Nam.

Trời một lúc một tối, màn đêm lặng lẽ từ từ buông xuống, canh một- giờ tuất, những ngọn đèn ở các giang phòng đều lần lượt được thổi tắt, A Nam nằm ở trên giường, nét mặt đong đầy nhớ thương, gió đêm lùa vào se se lạnh, cô thở dài kéo chăn lên tận cổ, đôi mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ.

Trời sáng, Vương gia cùng vương phi tiễn phó tổng quản trở về hoàng cung, lúc về phủ lại mang theo y phục cưới, A Nam cầm y phục ướm thử, vẻ mặt kinh ngạc, trầm trồ nói: "Nhũ mẫu, y phục này là do trăm thợ bật thầy của hoàng cung may thật sao? Đẹp quá."

Y Phục của Vương hậu được may rất tỉ mỉ, hàng nghìn viên ngọc vàng nhỏ li ti được xếp dính vào nhau tạo nên một con phượng hoàng rực rỡ vàng óng, Thiết Nhi ngồi ở ghế mỉm cười ôn nhu: "Đương nhiên rồi, mau... mau vào trong mặc thử cho ta xem."

Thiết Nhi đứng dậy kéo A Nam vào bên trong, Ái Nhã và Xuân Hỷ cũng nhanh chóng đi theo, mười hai nha hoàn chỉnh chu xiêm y cho A Nam, họ nhìn cô trong im lặng, mặt ửng đỏ, Ái Nhã tròn xoe mắt ngưỡng mộ, miệng lắp bắp thành câu: "Đẹp... đẹp quá... A Nam tỷ, tỷ thật đẹp."

Thiết Nhi nhìn A Nam, khóe môi run lên như thể sắp khóc, nhớ đến người xưa, nước mắt lại chực chờ trào ra, tâm lắng đọng nghẹn ngào: "Hoàng hậu, lần đầu tiên nô tỳ gặp người... cũng là ngày người thử y phục cưới... là nô tỳ sơ ý làm rách y phục của người, mắc tội lăn trì không thể tha... nhưng người đã vì nô tỳ mà quỳ xuống cầu xin hoàng thượng.... nô tỳ... nô tỳ... "

Thiết Nhi run rẩy nhắm mắt lại rơi lệ, A Nam nhìn tới, cô nâng váy đi đến bên bà, lo lắng ôm lấy bà, nhẹ nhàng nói: "Nhũ mẫu, người lại nhớ đến mẫu hậu phải không?"

Thiết Nhi cúi đầu che đi hai dòng nước mắt đang chảy dài trên khóe mi, bà sụt sịt từng tiếng, ngẩng đầu nói: "A Nam, con giúp ta thực hiện di nguyện của người được không?

A Nam nhướng mắt ngạc nhiên, cô đẩy nhẹ Thiết Nhi ra, giọng nói có chút lúng búng nghi hoặc: "Người nói di nguyện của mẫu hậu."

Thiết Nhi dùng khăn tay khẽ lau nước mắt, bà gật đầu rồi quay qua phân phó mấy nha hoàn đem đồ vật tới, nha hoàn mang "tứ bảo" đến, ngay lập tức A Nam nhận ra đó là: Cọ vẽ, thanh mực tàu, đá mài mực và giấy vẽ.

A Nam đứng yên cả một ngày trời để nhũ mẫu họa tranh, tối đến nha hoàn trải chăn xuống đất để cho A Nam ngủ cùng Thiết Nhi, Ái Nhã, Xuân Hỷ.

Xuân Hỷ nhìn lên trần nhà, cất tiếng nhỏ nhẹ hỏi: "Con không hiểu tại sao công chúa và hoàng thượng không thể gặp nhau đến tận một tháng."

Thiết Nhi thở nhẹ một hơi, đáp lời: "Đó là quy luật để cầu an con à!"

Ái Nhã trầm trồ chen ngang: "Di nương, tại sao lại có quy luật đó ạ."

A Nam và Xuân Hỷ tò mò quay qua, đôi mắt chớp chớp hồi hộp lắng nghe, Thiết Nhi đổ mồ hôi, bà bắt đầu kể một câu chuyện có từ rất lâu rồi: "... Năm đó sương muối đổ xuống, nước đóng băng toàn bộ mặt sông, người thiếu phụ ôm con nhảy sông tự vẫn, để lại di nguyện khiến người đời kinh hãi: Muôn đời muôn kiếp, ta hận nam nhân phụ tình... Một tháng không gặp, lòng vẫn sắc son... Ta nguyện chúc phúc, thay lời sinh biệt..."

A Nam và Xuân Hỷ nghe xong liền hiểu ra, Ái Nhã chu mỏ nói: "Người mê tín."

Thiết Nhi đổ mồ hôi lạnh nói tiếp: "Nó ứng nghiệm lắm con à! Thôi, mau ngủ đi."

Cả ba mỉm cười đồng thanh: "Dạ."

Hoàng cung - Giữa giờ tuất, Vỹ Kiệt bước vào ngự thư phòng mà chảy cả mồ hôi, miệng lẩm bẩm: "Ngoài trời lạnh như vậy tại sao vào trong này lại nóng thế nhỉ? Nóng quá..."

Tình Phong liếc Vỹ Kiệt bằng ánh mắt hình viên đạn, Vỹ Kiệt giật mình cười gượng lòng nghĩ: "Thì ra trong này đang có một cục than cháy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.