Ngôn Tử Tinh nghe thấy vậy liền giật mình quay sang nhìn hắn.
Thác Bạt Chân mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ngươi vì ta mà rời xa gia đình, lưu lại trên chốn thảo nguyên này. Ta… dù sao ta cũng cãi lộn với người nhà, phụ thân và ba người huynh đệ có lẽ cũng không chấp nhận ta, chẳng bằng cùng ngươi quay về nhà xem sao.” Sau đó hắn lại nói có chút lo lắng: “Chẳng biết liệu phụ thân và mẫu thân của ngươi có thích ta không. Ta là người Tây Quyết, lại là nam nhân, chỉ sợ cùng ngươi quay trở về sẽ làm hỏng không khí của họ mất.”
Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên bật cười, xoay người nằm đè lên Thác Bạt Chân, sao xa lấp lánh chi chít trên bầu trời cũng không rực rỡ bằng đôi mắt sáng ngời của hắn.
“A Chân, A Chân.”
“Hửm?”
“A Chân, A Chân…”
Ngôn Tử Tinh vẫn chỉ khẽ khàng gọi tên hắn, ánh mắt ôn nhu như có thể tràn ra lệ thủy.
Ngôn Tử Tinh chỉ cảm thấy giờ phút này, trái tim của hai người bỗng chốc như trở nên rất gần, rất gần. Gần đến mức… tưởng chừng có thể dung hòa vào với nhau.
Hắn cúi đầu dịu dàng đáp lại nụ hôn của Thác Bạt Chân.
Đây là một nụ hôn vô cùng ôn nhu, vô cùng thân mật, là nụ hôn mà hai người chưa từng thử qua, mặc dù không quá kích tình, nhưng lại như một dòng suối trong dìu dặt chảy, chầm chậm dập dờn như trái tim của hai người.
“A Chân, ta thích ngươi…” Ngôn Tử Tinh thì thầm nói.
Thác Bạt Chân ừm một tiếng, đáp: “Ta cũng thích ngươi.”
Ngôn Tử Tinh ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào trong hõm vai hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Thích bao nhiêu?”
Thác Bạt Chân vòng tay ôm lấy người phía trên, xuyên qua bờ vai hắn nhìn lên những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, dịu dàng đáp: “Tựa như những ánh sao trên thảo nguyên này. Có bao nhiêu sao, thì ta thích ngươi cũng chính là bấy nhiêu.”
Bỗng nhiên Ngôn Tử Tinh cảm thấy trái tim đau như bị ai vặn xoắn, đau đến nỗi cả khóe mắt cũng đã ươn ướt.
Khi hắn bắt đầu tính kế Thác Bạt Chân, hắn tuyệt đối không ngờ được sẽ có một ngày bọn họ lại yêu nhau đến vậy.
Thế nhưng tình yêu này, là được xây dựng nên từ một nền móng thật mỏng manh và huyễn ảo a…
Ngôn Tử Tinh chưa từng hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn ngừng lại đến vậy, để cho hắn và Thác Bạt Chân có thể tiếp tục được dựa sát vào nhau thế này. Không có thù nước nợ nhà, không có ân oán đối địch, bọn họ… chỉ đơn giản là một đôi tình nhân.
Lúc này yêu thương càng đậm sâu, tới khi tất cả chân tướng bị bóc trần, đau đớn cũng sẽ càng thêm trầm trọng.
Ngôn Tử Tinh lần đầu tiên vì sự tùy hứng của mình mà cảm thấy hối hận.
Không! Hắn không hối hận!
Trong lòng Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên rét lạnh, hắn dùng sức ôm thật chặt lấy người dưới thân.
Cho dù có một ngày tất cả những điều này đều mất đi, hắn cũng tuyệt đối không hối hận vì đã từng có được người này. Người này là của hắn, điểm ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi!
Ngôn Tử Tinh nghiến răng, trong lòng dấy lên một quyết tâm kiên định như ngọn lửa.
Chuyện mà Ngôn Tử Tinh hắn đã làm, tuyệt đối sẽ không hối hận!
Thác Bạt Chân không biết tâm tư của hắn, chỉ lặng yên ôm lại hắn, cả hai người đều không nói gì, cứ như vậy dựa sát vào nhau.
Thảo nguyên bát ngát, mênh mông vô bờ. Toàn bộ thiên địa bao la, dường như chỉ còn lại duy nhất hai người bọn họ.
Không biết qua bao lâu, Thác Bạt Chân khẽ gọi: “A Tinh.”
“…Hửm?”
“Ngươi… khóc đấy à?”
“Ai khóc!”
Ngập ngừng dò hỏi, đổi lại chính là một câu phản bác có chút quyết liệt của hắn.
Thác Bạt Chân cũng không lật tẩy hắn, mặc dù không biết tại sao hắn lại lặng lẽ rơi lệ, nhưng vào thời khắc này, Thác Bạt Chân cũng tâm lý mà không hỏi gì nhiều.
Đây chính là tình yêu giữa hai nam nhân.
Thác Bạt Chân sẽ không bao giờ truy vấn đến tận cùng như một nữ nhân, cũng sẽ không mẫn cảm đa nghi như một nữ nhân.
Hắn trầm mặc một hồi lâu, rồi lại cất tiếng gọi: “A Tinh? A Tinh…”
Ngôn Tử Tinh khàn giọng đáp từ trong hõm vai của hắn: “Gì chứ?”
Thác Bạt Chân cười nói: “Ngươi đè chết ta rồi, còn chưa chịu đứng dậy? Còn như vậy thêm nữa, ta tưởng ngươi ngủ quên rồi cơ đấy.”
Ngôn Tử Tinh buồn bực lầm bầm: “Ta đâu có ngủ… Ngươi thật là chẳng biết giữ không khí.”
“Được được, là ta không biết. Vậy ngươi cứ nằm trên người ta đi vậy.” Thác Bạt Chân biết hắn đang làm nũng, cực chẳng đã mà dung túng cho hắn.
Ngôn Tử Tinh chầm chậm bò dậy, mặt cúi gằm xuống không thể nhìn rõ, thầm nói: “Không nằm nữa. Lỡ đè ngươi tê rần rồi, ta lại phải cõng ngươi trở về.”
Thác Bạt Chân bật cười ha hả, giả vờ như không nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt và đôi mắt đỏ hồng của hắn.
Ngôn Tử Tinh xoay người đi, đưa lưng về phía Thác Bạt Chân lau lau mặt, tiêu diệt hết những vết tích yếu đuối ban nãy, đang định quay lại nói chuyện với hắn, bỗng nhiên a lên một tiếng: “Kia không phải tộc trưởng Nạp Nhật Hồ sao? Hắn lén lén lút lút ở đây cùng với ai?”
Thác Bạt Chân dõi theo tầm mắt của Ngôn Tử Tinh, quả nhiên nhìn thấy Nạp Nhật Hồ đang bị một người kéo đi ở đằng xa, chạy đến phía sau một sườn núi vắng lặng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời đều nổi lên lòng hiếu kỳ, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, người đang lôi kéo Nạp Nhật Hồ là một cô nương trẻ trung xinh đẹp.
Ngôn Tử Tinh đã thoát khỏi tình trạng thống khổ đấu tranh ban nãy. Hắn là một người dũng cảm can trường, nếu đã không hối hận về tất cả những việc mình làm, thì cũng sẽ nghiêm túc đối mặt, trân trọng mỗi thời mỗi khắc còn được ở bên nhau.
Từ nhỏ hắn đã là một đứa con được nuông chiều, là nhi tử nhỏ nhất của hai vị phụ thân. Đã từng có lần, hắn cho rằng cả thế giới này xoay xung quanh hắn. Cho dù hiện tại trưởng thành rồi, hắn cũng vẫn kiêu ngạo, tràn đầy tự tin. Đối với những gì thuộc về mình, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
Hắn khẽ cười, nhỏ giọng nói thầm với Thác Bạt Chân: “Tộc trưởng Nạp Nhật Hồ sợ vợ, chính là nổi tiếng trong tộc đó nha.”
Thác Bạt Chân cũng xoa xoa cằm, nói: “Đêm hôm trăng thanh gió mát, cô nam quả nữ… có vấn đề.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự hiếu kỳ đậm đặc trong mắt của đối phương.
“Đi nào! Nhìn thử xem sao!”
Hai người bất ngờ đồng thanh rồi cùng bật cười, nhẹ nhàng đứng dậy, len lén vòng ra phía sau sườn núi, núp sau một phiến đá nhìn xuống bên dưới.