Vọng Tinh Thần

Quyển 1 - Chương 51



Edit: Nguyệt Cầm Vân

Ngôn Tử Tinh mặc kệ hai con ngựa, ném chúng vào trong chuồng rồi kéo Thác Bạt Chân quay trở về trướng bồng.

Bên ngoài cửa trướng đã bị tuyết ngập tới đầu gối. Khó khăn lắm mới vén được tấm màn cửa lên, Thác Bạt Chân cơ hồ vừa tiến vào trong trướng liền ngã quỵ xuống đất, ôm lấy bụng rên rỉ.

Ô Cát vẫn sốt ruột ngồi chờ bọn họ ở đây suốt từ nãy tới giờ, vừa thấy bọn họ trở về, còn chưa kịp vui mừng thì đã bị tình trạng của Thác Bạt Chân dọa cho hoảng sợ.

“Ô Cát! Mau tới giúp bọn ta, A Chân hình như sắp sinh rồi.” Ngôn Tử Tinh gấp đến luống cuống hoảng loạn.

Ô Cát lấy làm kinh hãi, vội vàng nói: “Mau lên mau lên! Đỡ hắn nằm lên giường đi!”

Thác Bạt Chân đã không còn chút khí lực nào, khắp người đều bị đông cứng. Đi trong cơn bão tuyết lớn như vậy suốt hơn một canh giờ, đừng nói đến Thác Bạt Chân bụng to sắp sinh, ngay cả Ngôn Tử Tinh thân cường thể kiện nội lực thâm hậu cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Từ miệng Thác Bạt Chân không ngừng thoát ra tiếng rên rỉ, toàn thân hắn mềm nhũn, đứng cũng không đứng nổi, đặc biệt là thắt lưng đau nhức như muốn gãy làm đôi, hai chân cũng tê dại chẳng còn cảm giác.

Ngôn Tử Tinh giúp hắn phủi đi tuyết đọng trên người, hai tay vận khí khởi khí công, bế thốc thân thể to lớn của hắn lên rồi đi một mạch về phía giường.

“Ưm… hộc hộc ──” Thác Bạt Chân nhắm mắt nằm trên giường, khó chịu muốn chết.

Ngôn Tử Tinh chẳng buồn quan tâm đến bản thân, vội vã cởi bỏ tấm áo khoác thật dày đã bị ướt lạnh của Thác Bạt Chân, kéo cả mũ xuống rồi giúp hắn chà xát tứ chi, xoa dịu thân thể đông lạnh.

Ô Cát nói: “Uống một chút sữa nóng đi đã, phải làm ấm thân thể, tuyệt đối đừng để bị nhiễm phong hàn.”

Ngôn Tử Tinh đỡ Thác Bạt Chân ngồi dậy, nhận lấy sữa ngựa rồi đưa tới bên miệng hắn: “A Chân, mau uống một ít sữa ngựa đi.”

Thác Bạt Chân dưới sự hỗ trợ nãy giờ của Ngôn Tử Tinh đã chầm chậm hoàn hồn, thân thể cũng ấm lên một chút. Hắn gắng sức xốc dậy tinh thần, vừa uống được hai ngụm thì thân thể lại bỗng chốc cứng đờ, thấp giọng mắng: “A ── chết tiệt! Lại nữa rồi… Ưm, a ── Mẹ nó! Đau chết ta mất!”

Ngôn Tử Tinh thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Tên gia khỏa này còn có khí lực để mắng chửi người ta, xem ra đã tỉnh táo lại rồi.

Thác Bạt Chân đau đớn vô cùng, gắng sức tựa lên người Ngôn Tử Tinh, hai tay ôm chặt lấy cái bụng thật to, ưỡn người về phía trước, hai chân đạp loạn không ngừng.

“A, a… Đau chết mất thôi ── Phù phù… Khốn nạn!”

“A Chân, đừng mắng chửi nữa, tiết kiệm sức lực một chút, ngươi sắp phải sinh rồi.”

“Khốn nạn! Lão tử không biết mình sắp sinh hay sao! Là ai hại lão tử thành như vậy!” Thác Bạt Chân gắng sức chịu đựng cơn đau bụng sinh như bài sơn đảo hải, dùng lực bấu chặt lấy tay Ngôn Tử Tinh, ra sức chửi ầm lên. Nếu không phải thân thể mình cồng kềnh bất tiện, nhìn điệu bộ của hắn xem chừng còn muốn động thủ tát cho Ngôn Tử Tinh mấy bạt tai.

“Là tại ta, là tại ta, đều là lỗi của ta! Ngươi đừng nóng giận, mau nằm xuống đi.” Ngôn Tử Tinh đối với tính tình của hắn thực sự là chẳng còn biện pháp, toát mồ hôi dỗ dành hắn nằm xuống.

“Ô Cát, bây giờ phải làm thế nào đây? A Chân sắp sinh rồi, có phải ta nên đi tìm bà đỡ không?” Ngôn Tử Tinh vò vò tay, đi lại loanh quanh trong trướng bồng.

Ô Cát trừng mắt liếc hắn: “A Chân là nam nhân, bà đỡ sao có thể đỡ đẻ cho hắn?!”

Thác Bạt Chân nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ, cả giận quát: “A Tinh, ngươi dám đi tìm nữ nhân đỡ đẻ cho ta, ta sẽ giết ngươi! A… ôi chao ──”

“Vậy… vậy bây giờ phải làm sao? Ta… ta đi tìm tộc trưởng…” Ngôn Tử Tinh lắp ba lắp bắp.

Kỳ thực về vấn đề sinh sản, trước đó mấy ngày hắn đã thử thương lượng với Thác Bạt Chân, nhưng Thác Bạt Chân vừa nghe đến đề tài này liền nổi giận: “Sinh thế nào? Tự mình sinh là được rồi, tìm người khác làm gì! Lão tử còn sợ sinh hài tử sao?!”

Thác Bạt Chân nói vậy hoàn toàn là để bảo trì một chút “thể diện” vốn đã ít ỏi đến đáng thương của mình. Chưa nói tới chuyện hắn đường đường là một nam nhân mà lại mang thai, còn phải để cho người khác nhìn thấy tình cảnh chật vật khi sinh của mình sao? Đương nhiên không thể! Hắn đường đường là Tây Quyết… Tây Quyết… (nhị vương tử, có điều hắn không nhớ ra), sao có thể mất mặt như vậy.

Ngôn Tử Tinh lúc ấy thấy hắn nổi giận, đành phải đem chuyện này nuốt trở về, vốn định để qua vài ngày nữa rồi sẽ len lén đi tìm Ô Cát thương lượng, ai ngờ còn chưa kịp đi thì Thác Bạt Chân đã chuyển dạ.

Cũng may Ô Cát nói: “Loại chuyện này ngươi có đi tìm tộc trưởng cũng vô dụng thôi, hắn không hiểu đâu, vẫn là để cho ta thì hơn.”

“Ngươi… ngươi…” Ngôn Tử Tinh đần cả người.

Ô Cát vỗ vỗ lên vai hắn, nói: “Ngươi quên rồi sao, khế huynh đệ của ta chính là một Tát Ma Da nhân.”

Lúc này Ngôn Tử Tinh mới yên tâm, hắn thấy dáng vẻ Ô Cát có chút buồn bã, biết lão lại đang nhớ tới người khế huynh đệ cùng hai đứa con trai đã chết của mình, liền vội vàng ngắt ngang: “Vậy kính nhờ Ô Cát ngươi. Hiện giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Ngôn Tử Tinh dưới sự chỉ thị của Ô Cát mà bận bịu chạy tới chạy lui, Thác Bạt Chân đang nằm trên giường đau đến rên hừ hừ không ngừng. Ô Cát đi tới giúp hắn xoa bụng, Thác Bạt Chân rất không quen, nhưng cảm giác đau đớn nơi bụng vẫn lớn hơn rất nhiều, huống hồ quan hệ giữa bọn họ và Ô Cát vẫn luôn rất thân thiết, Thác Bạt Chân đối với lão cũng không quá bài xích.

Tới chập tối, bên ngoài sớm đã tối đen một mảng, tiếng gió lốc thét gào không ngừng, tuyết cũng lấp kín một nửa lối vào.

Ngôn Tử Tinh dựa theo sự chỉ thị của Ô Cát, đi hầm một nồi cháo thịt thơm ngào ngạt, nâng Thác Bạt Chân ngồi dậy rồi đút cho hắn ăn hết một bát.

Thác Bạt Chân lúc này đã không còn rên rỉ, dồn toàn khí lực cho việc sinh sản.

Ngôn Tử Tinh giúp hắn lau mồ hôi, hỏi Ô Cát: “Ô Cát, A Chân tới khi nào thì sẽ sinh? Hắn đã đau rất lâu rồi.”

Ô Cát đang ngồi bên bếp lửa châm một điếu thuốc, hít một hơi dài rồi phả ra khói, nói: “Sao có thể nhanh như vậy được. Hắn là lần đầu tiên mang thai, thời gian sẽ lâu hơn một chút, có lẽ phải tới nửa đêm. Ngươi mệt mỏi rồi, đi ngủ một lát trước đi, còn phải chờ thêm nữa.”

Ngôn Tử Tinh nói: “Làm sao mà ta ngủ được, để ta ngồi trông hắn vậy.”

Thác Bạt Chân hừ hừ rên: “Xem… xem như ngươi còn có lương tâm… Nếu ngươi dám đi ngủ, ta nhất định sẽ chém… chém chết ngươi. Ách ──”

Ngôn Tử Tinh thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn bởi vì nghiến răng nghiến lợi mà nhăn nhó vặn vẹo, liền biết hắn lại nổi lên một cơn đau, nhưng mình cũng không có biện pháp nào, chỉ đành ngồi một bên bồi hắn. Loại cảm giác bất lực này khiến Ngôn Tử Tinh sốt ruột bất an.

Hắn không biết khi phụ thân sinh sản, liệu phụ vương có loại cảm giác như hắn lúc này hay không.

Lần đầu tiên làm phụ thân, nhìn thấy Thác Bạt Chân rên rỉ trằn trọc như vậy, trái tim của hắn như cũng thắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.