Ngôn Tử Tinh thuần thục đút hết sữa cho con, ôm nó lên vỗ vỗ sống lưng, chờ nó ợ xong lại nghe thấy tiếng khóc, liền lưu loát thay tã mới cho con.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, lưu loát cực kỳ, bọn Lăng Hổ đứng bên cạnh nhìn đến mục trừng khẩu ngốc.
Ngôn Tử Tinh thu xếp cho con xong xuôi, đặt con lên giường rồi xoay người lại, nét mặt đã chuyển từ dịu dàng che chở sang thâm trầm nghiêm túc.
Lăng Hổ phục hồi lại tinh thần, mới nhớ ra chính sự còn chưa kịp nói, vội vàng cung kính thưa: “Thiếu chủ, ngài mất tích một năm rưỡi, bệ hạ và vương gia đều vô cùng lo lắng. Còn cả lão vương gia cũng nhiều lần gửi thư tới hỏi. Vương gia dặn dò chúng thần, sau khi tìm được ngài phải lập tức cùng ngài quay trở về Diêu Kinh.”
Ngôn Tử Tinh cúi đầu nói: “Đúng là nên về nhà rồi.” Ra ngoài lâu như vậy, trong lòng hắn cũng vô cùng nhung nhớ người thân. Thế nhưng mà, trước mắt hắn vẫn còn có việc phải làm.
“Tây Quyết nhị vương tử Thác Bạt Chân, dạo gần đây có tin tức gì không?”
Hơn một năm qua Lăng Hổ gần như đã lật tung từng phiến thảo nguyên, đối với tình hình của các thế lực lớn và những bộ tộc đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nghe vậy liền đáp: “Nhị vương tử Thác Bạt Chân ba tháng trước đã quay trở về bộ tộc. Nguyên bản lão Hãn vương đang giận dữ vì việc Thác Bạt Chân đào tẩu, nhưng đầu năm ngoái không biết tại sao lại hối hận, xóa bỏ tội trạng của Thác Bạt Chân, còn cho phép bộ tộc của hắn di chuyển về phương Nam. Chuyện Thác Bạt Chân cùng ngài mất tích lúc trước được Tần Tử Nghiệp và A Tố Á che giấu rất kỹ càng, hơn một năm qua trong tộc không có bất kỳ người nào biết.”
Ngôn Tử Tinh nghe thấy vậy, trong lòng khẽ động, nói: “Ngươi có biết lai lịch của vị A Tố Á kia không? Nghe tên hắn không giống như người Tây Quyết.”
“A Tố Á lai lịch thần bí, vương gia cũng vô cùng hiếu kỳ, từng sai người đi thăm dò tỉ mỉ. Nhưng kỳ quái chính là người này cứ như từ trên trời rơi xuống, chỉ có mấy lão nhân là biết đến hắn, nghe nói hắn đã làm lão sư mấy năm cho Thác Bạt Chân hồi còn nhỏ, sau khi Thác Bạt Chân được mười bốn tuổi, đại hôn thành niên xong, hắn liền biến mất. Mãi cho đến đầu năm ngoái sau khi Thác Bạt Chân mất tích, lại đột nhiên xuất hiện trong bộ tộc.”
“Ồ?” Ngôn Tử Tinh khẽ nhíu mày, hỏi: “Ngay cả người của đại ca cũng không dò la ra được lai lịch của người này sao?”
“Vâng. Vương gia nghi ngờ hắn là dị tộc từ vùng Canh Bắc tới.”
Bỗng nhiên trong lòng Ngôn Tử Tinh khẽ động.
A Tố Á… Ma Da…
Hai cái tên này trong cổ ngữ của người Ma Da hình như là cùng một loại ngữ hệ. Chỉ tiếc cổ ngữ của người Ma Da đã biến mất gần như hoàn toàn trong lần di chuyển vào hơn một ngàn năm trước, những ghi chép được lưu lại trong Linh Ẩn cốc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Suy nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong đầu hắn, rồi lại tạm thời chìm xuống. Ngôn Tử Tinh phân phó Lăng Hổ đi chuẩn bị, ngày hôm sau bọn họ sẽ lập tức khởi hành.
Đám Lăng Hổ đại hỉ, cuối cùng cũng có thể đưa thiếu chủ quay trở về Minh quốc.
Hơn một năm qua áp lực của bọn họ rất lớn, hiện giờ đã tìm được Ngôn Tử Tinh, đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Bằng không thật không biết phải quay trở về ăn nói với lão vương gia và Bắc Đường vương thế nào.
Ngày hôm sau mọi người lên đường.
Bởi vì mang theo Hải Liên na và mấy con dê mẹ cho sữa, nên tốc độ đi đường cũng không nhanh.
Ngôn Tử Tinh vẫn ôm con gái suốt, tuyệt không mượn tay người khác. Đám Lăng Hổ cũng không biết chăm sóc hài tử, cho dù chủ động xin được làm, cũng bị Ngôn Tử Tinh cự tuyệt.
Bọn họ thẳng một đường đi về hướng nam, được khoảng mười ngày, chuẩn bị tới dãy núi Thương Sơn. Trèo qua ngọn núi kia, chính là tiệm cận với Yến Châu của Minh quốc rồi.
“Bộ lạc của Thác Bạt Chân ở ngay bên kia.” Lăng Hổ chỉ về phía thảo nguyên trước mặt. Lúc này đã có thể nhìn thấy lác đác mấy người chăn thả của Tây Quyết.
Ngôn Tử Tinh nói: “Nơi này cách Yến Châu cùng lắm là hơn một trăm dặm. Bọn họ có từng nảy sinh xung đột với thủ vệ của Yến Châu không?”
“Không. Bộ tộc của Thác Bạt Chân bị lão Hãn vương xua đuổi, hiện giờ đang âm thầm nhận được sự chiếu cố của Bắc Đường vương. A Tố Á cùng Tần Tử Nghiệp đều minh bạch tình thế, vẫn luôn ràng buộc tộc nhân, cũng không gây hấn gì với biên cảnh Yến Châu, thỉnh thoảng còn cùng đám Thanh Châu thành qua lại mậu dịch. Hiện giờ bọn họ đã dần lớn mạnh trên phiến thảo nguyên nam bộ này, mấy tiểu bộ lạc nguyên bản ở xung quanh cũng đã quy thuộc.”
Mấy ngày qua Ngôn Tử Tinh cũng từ miệng kể tỉ mỉ của Lăng Hổ mà hiểu được tình thế trên thảo nguyên. Bởi vì lão Hãn vương gần như định phế bỏ quyền thừa kế của Thác Bạt Chân, cũng đuổi bộ lạc về rìa nam thảo nguyên, cho nên đã dời đi lực chú ý của đám người Thác Bạt Ngọc. Hơn nữa chỉ cần bộ lạc của Thác Bạt Chân vẫn ở lại thảo nguyên phía nam, đám Thác Bạt Ngọc bởi vì cố kị thế lực của Minh quốc cũng sẽ không dám dễ dàng phái đại quân sang khai chiến.
Ngôn Tử Tinh nheo nheo mắt. Xem ra A Tố Á này thật sự không phải người đơn giản.
“Đi. Đi tới bộ lạc của Thác Bạt Chân.”
“Cái gì?” Lăng Hổ thoáng cả kinh: “Thiếu chủ, chúng ta vẫn nên về thẳng Minh quốc thì hơn. Mặc dù vương gia và Thác Bạt Chân đã âm thầm có hiệp nghị, nhưng bên ngoài song phương vẫn là địch nhân. Chúng ta tùy tiện đi đến như vậy, chỉ e không được thích hợp.”
Ngôn Tử Tinh nhếch nhếch khóe miệng, tựa hồ đang mỉm cười, chỉ là nụ cười kia vô cùng kỳ quặc, trong đó mơ hồ còn hàm chứa một loại ý vị thê lương cùng chua xót.
Hắn siết chặt nắm tay, cúi đầu nhìn đứa con đang ngủ say trong lòng, ánh mắt dần trở nên ôn nhu, khẽ giọng thì thầm: “Tất cả đều vì Hải Liên Na…”
Âm giọng của hắn thấp vô cùng, dựa vào nội lực của Lăng Hổ mà cũng không thể nghe rõ. Nhưng Lăng Hổ nhìn ra được thần sắc của thiếu chủ dường như có ẩn tình, vậy nên cũng không dám nói thêm.
Bọn họ tiến thẳng về hướng bộ tộc, chạng vạng ngày thứ ba đã tới lân cận đại trướng của Thác Bạt Chân, nhưng bị sĩ binh thủ vệ của Tây Quyết chặn lại.
Ngôn Tử Tinh nói với thủ lĩnh Bách Vệ Trường: “Ta muốn gặp Thác Bạt Chân. Nói với hắn, ta là Ngôn Tử Tinh của Minh quốc!”
Bách Vệ Trường kia không biết Ngôn Tử Tinh là người nào, quát lớn: “To gan, dám gọi thẳng tục danh của nhị vương tử. Nhị vương tử của bọn ta có phân phó, thời gian này không gặp ai hết, đặc biệt là người Minh quốc.”
Ngôn Tử Tinh cười lạnh: “Ta mặc kệ hắn có gặp hay không. Ngươi tự đi bẩm báo. Nếu hắn vẫn không gặp, ta liền đích thân xông vào!” Nói rồi bỗng nhiên phóng người nhảy lên, bổ thẳng về phía Bách Vệ Trường kia.
Bạch Vệ Trường chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một trận gió mạnh đánh úp tới, hốt hoảng muốn rút đao bên hông ra, thế nhưng lại chỉ rút được khoảng không. Chờ tới khi gã phục hồi lại tinh thần, đã thấy người nọ ngồi thẳng trên lưng ngựa của mình, tay trái ôm một hài tử, tay phải lại cầm một thanh loan đao quen thuộc.
Bách Vệ Trường trợn trừng mắt, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng. Gã đã nhận ra kia chính là thanh loan đao mới nãy còn treo bên hông mình.
Ngôn Tử Tinh rút đao nhìn nhìn một chút, rồi lại tra vào vỏ, ném trở về, đạm nhạt nói: “Đao không tồi.”
Bách Vệ Trường nhận lại loan đao của mình, trên trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh.
Người Tây Quyết vô cùng dũng mãnh, hơn nữa còn trọng anh hùng tiếc anh hùng. Gã cũng không bởi vì võ công của Ngôn Tử Tinh cao minh khó lường mà sinh ra e sợ, chuyển sang tràn đầy kính ý. Chỉ có điều đối phương bình tĩnh tự nhiên như vậy, từ đầu đến cuối khí thế đều băng lãnh, khiến trong lòng gã thấp thỏm không yên.
Gã liếc nhìn đám Ngôn Tử Tinh một cái, cuối cùng quay người đi vào bẩm báo.