Vọng Tinh Thần

Quyển 1 - Chương 67



Edit: Nguyệt Cầm Vân

Mũi đao chói lọi, Ngôn Tử Tinh lại một chữ cũng không nói, chỉ đưa kiếm lên vừa đỡ vừa tránh, nhìn thật sâu vào Thác Bạt Chân chẳng buồn chớp mắt.

Cuối cùng Thác Bạt Chân cũng nhịn không nổi, khẽ gầm lên: “Đáp chiêu đi! Sao ngươi không đáp chiêu! Không được nhìn ta như thế nữa!”

Khóe miệng Ngôn Tử Tinh hiện lên một tia cười khổ, nét cười vô cùng thê lương, trong mắt toát ra vô hạn đau đớn.

“A Chân, ngươi không đếm xỉa đến ta, lẽ nào ngay cả Hải Liên Na ngươi cũng không nhớ sao? Ngươi… ngươi đành lòng bỏ mặc con sao?”

Hải Liên Na bị hai người dọa sợ, oa oa khóc lớn, cổ họng dường như cũng nứt ra, trộn lẫn cả âm điệu run rẩy khàn đặc.

Thác Bạt Chân lãnh khốc nói: “Cái gì mà Hải Liên Na. Ta không biết.”

Ngôn Tử Tinh như bị những lời này đánh bại, thân hình khẽ run lên, lảo đảo chực ngã, quên cả né tránh, một đao của Thác Bạt Chân đang bổ thẳng về phía đứa con trong lòng hắn.

Mắt thấy một đao này sẽ thực sự chém xuống, nhưng khi mũi đao chỉ còn cách đứa bé trong bọc một tấc thì dừng lại.

“Ngôn Tử Tinh, nể mặt Bắc Đường vương, ta không làm khó ngươi. Ngươi mau chóng rời khỏi đây đi.” Thác Bạt Chân hạ giọng nói.

Ngôn Tử Tinh ngẩn ngơ nhìn hắn, ngây ngốc bất động.

Hai người đã đấu rất lâu, sĩ binh Tây Quyết đều lùi hết về phía sau, đám Lăng Hổ cũng cách khá xa, nói chuyện sẽ không khiến bọn họ nghe được.

Ngôn Tử Tinh đăm đắm nhìn hắn thật sâu, thấp giọng nói: “Trước kia có người từng nói với ta rằng, trên thảo nguyên có bao nhiêu vì sao, thì hắn thích ta cũng chính là bấy nhiêu… Ta vẫn chưa từng nói cho hắn biết, ta đối với hắn cũng là như vậy.”

Thác Bạt Chân diện vô biểu tình nhìn hắn.

Ngôn Tử Tinh ngẩng đầu nhìn lên những vì sao trên bầu trời, thì thầm nói: “Chỉ cần sao không lụi tắt, những lời này ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.”

Bỗng nhiên Thác Bạt Chân mất kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu!”

Ngôn Tử Tinh nhìn hắn, gian nan nhếch khóe môi, lộ ra một ý cười như có như không.

“Thác Bạt Chân, ta mặc kệ có phải ngươi thực sự đã quên hay không, nhưng có một số chuyện, một số lời, Ngôn Tử Tinh ta sẽ mãi mãi ghi nhớ!”

Bỗng nhiên hắn thu hồi kiếm trong tay, lui thân đứng thẳng, dịu dàng nhìn đứa con trong lòng, đung đưa cánh tay nhẹ nhàng dỗ dành.

Thác Bạt Chân thoáng ngừng lại, không xuất chiêu nữa.

Hải Liên Na bị kinh hách không nhỏ, nhưng khóc đã lâu, cũng mệt mỏi rồi, cuối cùng dần dần nhỏ tiếng, nghẹn ngào co rúm trong lòng phụ thân.

Ngôn Tử Tinh ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Chân, thần sắc trở nên vô cùng trầm tĩnh, tựa hồ thế gian này không còn chuyện gì có thể khiến hắn động dung được nữa.

“Hôm nay mạo muội đến đây, nhị vương tử phong thái vẫn như xưa, đao pháp cao minh, Ngôn mỗ đã được lấy thân lĩnh giáo, sâu sắc thể nghiệm.”

Thác Bạt Chân nhíu hàng lông mày dài, nắm đao không đáp.

Ngôn Tử Tinh đạm nhạt cười: “Hôm nay đã quấy rầy đủ lâu, bây giờ xin cáo từ.” Nhẹ nhàng nói, hắn ôm lại Hải Liên Na cho vững, xoay thân đi tới bên cạnh đám người Lăng Hổ, dắt ngựa muốn đi. Lại thấy sĩ binh Tây Quyết ở xung quanh vây lên một lần nữa.

Ngôn Tử Tinh quay đầu lại cười nói: “Nhị vương tử, chẳng lẽ ngươi muốn lưu Ngôn mỗ lại làm khách?”

Thác Bạt Chân khoát tay, mặt không đổi sắc hạ lệnh: “Lui cả xuống, để cho bọn họ đi.”

Sĩ binh đồng loạt tản ra.

Ngôn Tử Tinh xoải chân trèo lên lưng Mặc Phong, đạm nhạt liếc nhìn Thác Bạt Chân, ánh mắt lại liếc về nơi xa, nhìn về hướng sĩ binh đang nghiêm chỉnh huấn luyện xung quanh vương trướng của hắn, mỉm cười nói: “Nhị vương tử quả là người phi thường. Trên thảo nguyên có một con hùng ưng như nhị vương tử, nhất định không lâu nữa sẽ có thể xoay chuyển tình thế. Ngôn mỗ ở Minh quốc, lặng yên chờ đợi tin lành của nhị vương tử.”

Thác Bạt Chân lạnh lùng đáp: “Khách khí. Không tiễn.”

Ngôn Tử Tinh không nhìn hắn thêm lần nào, xoay người phóng ngựa, ôm theo Hải Liên Na phi đi như bay.

Hắn thẳng một đường chạy gấp, như không biết mệt mỏi, mãi đến lúc tiếng của Lăng Hổ truyền tới.

“Thiếu chủ, sắc trời đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi. Bằng không e rằng tiểu chủ tử không chịu nổi mất.”

Hắn hô lớn hai lần, Ngôn Tử Tinh mới phục hồi lại tinh thần, thả chậm tốc độ, nhìn xuống đứa con trong lòng. Liền thấy Hải Liên Na hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ hồng, dồn dập thở gấp, nét mặt có chút khó chịu.

Ngôn Tử Tinh âm thầm cả kinh, lập tức dừng ngựa, đặt tay lên trán con, cảm thấy vô cùng nóng bỏng.

Trong lòng hắn kinh sợ, biết lần này con gái bị kinh hách, lại khóc nỉ non rất lâu, chỉ sợ đã nhiễm phong hàn trong đêm mùa hạ lạnh lẽo trên thảo nguyên.

“Hải Liên Na… Hải Liên Na… đóa hoa nhỏ ngọt ngào của phụ thân…” Ngôn Tử Tinh nôn nóng ôm con vào trong lòng, không ngừng hôn lên khuôn mặt nho nhỏ, chỉ cảm thấy khóe mắt ẩm ướt, bỗng nhiên muốn bật khóc.

Hắn gắng gượng kìm nén lệ ý, nói với đám Lăng Hổ đang đuổi theo phía sau: “Nổi lửa trại, chuẩn bị sữa dê.”

Thế nhưng Hải Liên Na sốt đến gay gắt, ngay cả sữa dê cũng uống không vô.

Ngôn Tử Tinh cực kỳ sốt ruột. Cánh hoa Đông Liên hái được trong trận phong tuyết lần trước, phần lớn đều đã dùng cho Thác Bạt Chân bồi bổ thân thể sau khi sinh, một cánh cuối cùng, cũng đã hầm thành canh cho Hải Liên Na uống hạ sốt lần trước.

Lúc này mọi người đều không mang theo dược liệu, không khỏi thúc thủ vô sách nhìn Hải Liên Na sốt sao.

Lăng Hổ nói: “Thiếu chủ, nơi này cách Yến Châu rất gần, chúng ta gấp rút lên đường suốt đêm, trèo qua núi Sắc Lặc, khoảng trưa mai là có thể tới nơi. Đến lúc ấy gấp rút tìm một đại phu xem bệnh cho tiểu chủ tử, thần tin tiểu chủ tử cát nhân có tề phúc, nhất định sẽ không vấn đề gì.”

Ngôn Tử Tinh gật đầu, dùng áo choàng bọc chặt con lại, nói: “Được. chúng ta lên đường thâu đêm, dốc hết sức chạy về Yến Châu.”

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thẫm, liền thấy vô số vì sao lấp lánh tỏa sáng, như nối kết thành một vùng biển sao.

Hắn nhớ tới khoảng thời gian này năm ngoái, hắn đang cùng Thác Bạt Chân vui cười chạy nhảy trên đại hội A Mộ Đạt.

Bọn họ nắm tay nhau, chạy đến nơi thảo nguyên không người, cùng nằm xuống cỏ ngắm sao.

Toàn bộ vũ trụ, trời đất bao la, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mỗi câu mỗi chữ Thác Bạt Chân nói với hắn khi ấy, dường như đều đã khắc sâu dưới đáy lòng, mang tới cho hắn vô số ngọt ngào, đồng thời cũng cắn xé trái tim hắn.

Hắn nghiến chặt răng, lấy lại tinh thần, một lần nữa ôm lấy Hải Liên Na nhảy lên lưng ngựa.

“Khởi hành! Về nước!”

Lần này rời khỏi thảo nguyên, ngay cả chính hắn, cũng không biết tới khi nào mới có thể quay trở lại một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.