“Ngoài nhà Thần nhi ra, toàn gia chúng ta đều tề tựu cả rồi nhỉ.” Ngôn Phi Ly nhìn mọi người ngồi đầy một chiếc bàn lớn, mỉm cười nói.
Bắc Đường Diệu Nhật cùng Ti Diệu Huy mang theo Ti Quân Hàm và Bắc Đường Quân Tình. Bắc Đường Diệu Nguyệt cùng Đông Phương Hạo Diệp, còn cả Ngôn Tử Tinh ôm theo Hải Liên Na.
Ngoài nữ nhi Bắc Đường Diệu Thần đang theo phu quân Cung Kiếm Vũ đóng ngoài biên quan chưa trở về, bốn nhi tử của Bắc Đường gia đều đã tề tựu.
Ban đầu vốn là Ngôn Tử Tinh muốn mang con gái về vấn an phụ vương và phụ thân, nhưng Bắc Đường Diệu Nguyệt hiếm có lúc trở về Minh quốc, có lẽ cũng lâu rồi không được gặp song thân, trong lòng nhớ mong, liền bất chấp đang mang thai, cùng theo về đây, mà Đông Phương Hạo Diệp ngàn dặm truy phu tới Diêu Kinh hiển nhiên cũng không chịu rời ái phi nửa bước.
Về phần Bắc Đường Diệu Nhật, vừa đúng lúc gần đây trên triều đình không có đại sự gì, liền công khai “cáo bệnh” với hoàng thượng để xin nghỉ, dẫn theo Bắc Đường Quân Tình cùng hai đệ đệ quay về Linh Ẩn cốc. Ai ngờ mới đi được nửa đường, Ti Diệu Huy đã dẫn theo tiểu thái tử Ti Quân Hàm đuổi kịp, sống chết quấn lấy đòi đi cùng.
Bắc Đường Diệu Nhật bất đắc dĩ, đành mang tất cả bọn họ cùng về.
Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly không hề chuẩn bị. Ban đầu thư được gửi tới chỉ nói Tử Tinh đã từ thảo nguyên quay về, muốn đem con gái về bái kiến hai vị phụ thân. Không lâu sau bồ câu lại mang tới một phong thư nữa, nói rằng Diệu Nguyệt cũng muốn cùng Tử Tinh trở về, thế nên lại chuẩn bị thêm một gian phòng. Nào ngờ không lâu sau, Diệu Nhật lại truyền thư đến, nói hắn cũng muốn dẫn nhi tử về chơi.
Đợi tới khi Bắc Đường Ngạo cùng Ngôn Phi Ly thật vất vả dọn dẹp được ba gian phòng, chuẩn bị đầy đủ hết cả, lại thấy bước vào cửa còn có Đông Phương Hạo Diệp, Ti Diệu Huy cùng trưởng tôn Ti Quân Hàm.
Lúc này tiểu viện ẩn cư nho nhỏ của Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Viện tử vốn đã không lớn, phía trước chỉ có một dãy phòng, mấy năm nay tu sửa, phía sau lại thấy xuất hiện thêm một viện tử nữa, nhưng cũng không đủ để nhiều người cùng ngụ như vậy. Cũng may Diệu Thần cùng phu quân còn đang đóng ngoài biên quan, chưa cùng về góp vui, bằng không cả thư phòng chắc cũng phải dọn ra mất.
Ngôn Phi Ly thấy các con đều ở trước mặt, không khỏi vô cùng vui vẻ. Bắc Đường Ngạo mặc dù trong lòng cũng phấn khởi, nhưng vẫn nghiêm mặt, trước tiên lạnh lùng quở trách Diệu Nhật Diệu Huy một hồi, rồi mới thả cho bọn họ ngồi vào bàn.
Bắc Đường Diệu Nhật bị Ti Diệu Huy làm liên lụy, vô duyên vô cớ bị phụ vương mắng cho một trận, cũng không làm mặt thoải mái với y.
Ti Diệu Huy lại không bận tâm, dù sao phụ vương chỉ nói thế thôi, cũng không thực sự đuổi bọn họ về đâu, vả lại phụ vương rất thích Quân Hàm với Quân Tình, nể mặt hai tôn tử cũng sẽ không so đo.
Bất quá cũng may không có đôi song sinh Đông Phương Quân Khiêm và Đông Phương Quân Thành ở đây, bằng không một đám nam hài trong viện tử này, đùa giỡn nháo loạn đến tung cả nóc nhà cũng chưa biết chừng. Quân Hàm tính tình hòa nhã, Quân Tình tính khí lãnh đạm, Hải Liên Na thì còn nhỏ, trước mắt có thể xem như chưa nháo loạn đến vậy.
“Diệu Nguyệt, có thai rồi còn chạy về đây, cẩn thận kẻo động thai khí.” Bắc Đường Ngạo liếc nhìn Đông Phương Hạo Diệp, nói: “Tĩnh vương gia phải chăm sóc Diệu Nguyệt nhà chúng ta cho tốt, bằng không bản vương sẽ không tha cho ngươi.”
“Ha ha ha, xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, con sẽ chăm sóc Diệu Nguyệt thật tốt mà.” Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy mình rất có cảm giác tự hào của một đấng “đại trượng phu”, không khỏi ưỡn ưỡn lồng ngực trong hai năm qua đã rắn chắc lên không ít.
Bất quá điểm này của hắn đối với Bắc Đường Ngạo nghiêm khắc mà nói thì thực sự vẫn chưa là gì, bởi vậy Bắc Đường Ngạo chỉ liếc nhìn hắn rồi lại tiếp tục quan tâm tới các con.
Đông Phương Hạo Diệp có chút nhụt chí. Thầm nghĩ tại sao cha vợ lúc nào cũng lạnh lùng như vậy a? Thật uổng phí một dung mạo tuấn mỹ xuất chúng.
Cơ mà cũng may ái phi không như vậy.
Thế là Đông Phương Hạo Diệp lại vui vẻ cần cù quay đầu sang tiếp tục nịnh nọt Bắc Đường Diệu Nguyệt. (Tiểu vương gia, ngươi khẳng định Diệu Nguyệt không giống phụ vương hắn sao?)
Ti Quân Hàm lần đầu tiên tới Linh Ẩn cốc, lại thấy hai vị gia gia không tầm tường, trong lòng vô cùng phấn khởi kích động. Thấy phụ hoàng cùng đại bá phụ vừa bị đại gia gia phê bình, liền nhảy xuống ghế, vui vẻ chạy tới chủ động kính rượu đại gia gia.
Tục ngữ nói trưởng tôn ấu tử như khối thịt trong lòng. Bắc Đường Ngạo có lãnh đạm thế nào đi chăng nữa, đối với trưởng tôn Ti Quân Hàm đáng yêu khôn khéo, trong lòng cũng vô cùng mềm mại, liền mỉm cười nhận lấy chén rượu của nó rồi uống cạn, xem như bỏ qua cho sự tùy hứng của hai huynh đệ Bắc Đường Diệu Nhật và Ti Diệu Huy. (tùy hứng chỉ có Huy Huy thôi chứ? Diệu Nhật thật vô tội…)
Bên kia Bắc Đường Quân Tình đang bế Hải Liên Na, lén lén lút lút đút vào miệng nó thứ gì đó. Ngôn Tử Tinh làm như không phát hiện, Ngôn Phi Ly lại thoáng liếc thấy, không khỏi dở khóc dở cười.
Thì ra Bắc Đường Quân Tình đang dùng đũa để chấm rượu của người lớn rồi quệt vào miệng Hải Liên Na, mà Hải Liên Na lại cũng nhấp nhấp cái miệng nhỏ nhắn, nhíu nhíu hàng lông mày nho nhỏ, nghiêm túc liếm liếm.
“Đứa bé này.” Ngôn Phi Ly vội vàng ôm cháu gái nhỏ vào trong lòng, nói với cháu trai: “Muội muội còn nhỏ, Tình nhi không thể lấy rượu cho muội muội nếm, có biết không?”
Bắc Đường Quân Tình nghi hoặc hỏi: “Tại sao? Con và thái tử ca ca cũng từng uống mà.”
Ngôn Phi Ly nghe vậy, lập tức trừng nhìn Bắc Đường Diệu Nhật: “Ly nhi, Tình nhi và Hàm nhi còn nhỏ như vậy, sao con lại cho chúng nó uống rượu?”
Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Nam hài tử uống chút rượu cũng không sao, hồi nhỏ con cũng được phụ vương cho uống mà, khi ấy hình như con còn chưa đầy ba tuổi.”
Ti Diệu Huy gật đầu nói: “Phải. Lúc con năm tuổi đã được phụ vương cho uống Long Tiên rồi.”
Ngôn Phi Ly dịch chuyển mục tiêu, cả kinh nhìn về phía Bắc Đường Ngạo.
Bắc Đường Ngạo hoàn toàn không cảm thấy việc này có gì đáng nói, bình thản ung dung đáp như lẽ đương nhiên: “Nam hài tử từ bé đã phải uống rượu. Ta cũng bắt đầu uống rượu từ hồi ba tuổi.”
Ngôn Tử Tinh nghi hoặc nói: “Đúng thế, phụ thân. Lẽ nào đây không phải là gia quy của Bắc Đường gia chúng ta sao? Hồi con còn nhỏ, phụ vương cũng từng cho con uống rượu.”
Tại sao ta hoàn toàn không hề hay biết…
Ngôn Phi Ly không nói gì, đem tầm mắt chuyển về phía Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Bắc Đường Diệu Nguyệt ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lúc nhỏ cùng Diệu Thần quay về vương phủ ở kinh thành, đại ca và nhị ca đã cho bọn con uống rượu rồi. Lần nào trên bàn cơm cũng có một chén nhỏ.”
Ngôn Tử Tinh đắc ý nói: “Lần nào phụ vương cũng cho con một chén, to bằng chén của người luôn nha.”
Ngôn Phi Ly cuối cùng cũng nhớ ra, cười khổ nói với Bắc Đường Ngạo: “Chẳng phải khi ấy ngươi nói thứ cho Tử Tinh uống là rượu thuốc để rèn luyện gân cốt, tạo dựng nền tảng luyện võ sao?”
Bắc Đường Ngạo nhíu mày: “Không có gì khác nhau cả, chính là bên trong có pha thêm hai vị dược liệu thôi.”
Ngôn Phi Ly nhìn đại gia đình trước mắt, xoa xoa trán. Thì ra trong lúc mình không để ý, các con đều đã bị cha chúng nó cho uống rượu từ khi còn nhỏ rồi, tại sao mình lại hồ đồ như vậy cơ chứ, trước giờ vẫn chẳng hay biết gì? Bây giờ ngay cả các cháu cũng đã bắt đầu uống rượu từ khi bốn tuổi, mặc dù không phải chuyện gì to tát, nhưng vẫn cảm thấy là lạ.
“Được rồi. Chỉ là tiểu hài tử uống ít hơn một chút thôi. Không có gì nghiêm trọng. Nam nhi của Bắc Đường gia há có thể không biết uống rượu? Tử Tinh, cũng cho Hàm Nhi và Tình nhi mỗi đứa một chén, hôm nay tam đại đồng đường chúng ta cùng no say.” Bắc Đường Ngạo thản nhiên nói một câu, quyết định đại cục.
Đông Phương Hạo Diệp không đợi Ngôn Tử Tinh kịp đứng dậy, đã vui vẻ đứng lên nói: “Để ta để ta, hai nhạc phụ đại nhân cứ từ từ ăn.” Nói rồi vồn vã chạy đi tìm chén rượu. Hắn là một người hiểu chuyện, biết hai vị nhạc phụ đã phải lo lắng lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày tiểu nhi tử trở về, đương nhiên không nỡ để Tử Tinh phải chạy tới chạy lui, mặc dù ở đây hắn là nhỏ tuổi nhất.
Tối nay hiếm có được một dịp cả nhà Bắc Đường gia đoàn tụ vui vẻ, ấy vậy mà người uống say nhất lại là Đông Phương Hạo Diệp.
Chẳng còn cách nào, Đông Phương gia bọn họ cũng không có “gia quy” cho các con uống rượu từ khi còn nhỏ, Đông Phương Hạo Diệp mặc dù hồi bé cũng từng lén lút uống rượu của cha hắn, nhưng đó cũng là chuyện khi hắn đã được bảy, tám tuổi. Bởi vậy tửu lượng này, hiển nhiên không thể sánh bằng “truyền thống gia đình” của người nhà Bắc Đường.
Hai tiểu huynh đệ Ti Quân Hàm và Bắc Đường Quân Tình dưới sự quan tâm của gia gia (Bắc Đường Ngạo là đại gia gia, Ngôn Phi Ly là gia gia) cũng không uống nhiều, nhưng chỉ một chén nhỏ cũng đã có chút váng vất rồi.
Hai tiểu oa nhi đeo hai khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nắm tay nhau lảo đảo đi về phòng, dáng điệu kia đáng yêu khỏi bàn.
Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly đã biết chuyện giữa Ngôn Tử Tinh và Thác Bạt Chân qua thư do Bắc Đường Diệu Nhật gửi đến, ban nãy trên bàn ăn không đề cập tới, lúc này khó tránh khỏi lại đưa tiểu nhi tử vào thư phòng giáo dục, tỉ mỉ hỏi han một lượt.
Cuối cùng Bắc Đường Ngạo nói: “Tử Tinh, nếu con đã động chân tâm với Thác Bạt Chân, vậy phải đem hắn nắm thật chặt trong lòng bàn tay. Bất kể hắn là người Tây Quyết hay người Ô Tôn gì, cũng mặc kệ hắn là vương tử hay nô lệ gì, Bắc Đường gia ta không để ý tới những thứ này, chỉ cần con thích thì đừng buông tay!”
Sự giáo dục của Bắc Đường Ngạo đối với các con luôn là như thế.
Ngôn Phi Ly gật đầu, tỏ ý tán đồng. Mấy năm qua hắn cùng Bắc Đường Ngạo ở cùng nhau, tính cách một mực thoái nhượng của trước kia cũng đã thay đổi rất nhiều.
Ngôn Tử Tinh hiểu rõ tính tình của song thân, thật sự cũng chưa từng lo lắng song thân sẽ phản đối, nghe vậy liền ngẩng đầu mỉm cười: “Đó là điều đương nhiên. Phụ vương yên tâm, người mà hài nhi đã nhìn trúng, hiển nhiên sẽ không buông tay. Huống gì bọn con còn có Hải Liên Na. Vì Hải Liên Na, con cũng phải tìm 『nương』của nó trở về.”
Ngôn Phi Ly nhìn dáng vẻ kiêu ngạo tự tin của tiểu nhi tử, cười nói: “Tử Tinh trưởng thành rồi. Quả nhiên bản lĩnh rất cao, Thác Bạt Chân như dã lang kia mà cũng có thể bị con hàng phục. Có điều chúng ta cùng thảo nguyên gút mắc trăm năm, ân oán trong đó đã nhiều nay càng nhiều hơn, con phải cẩn thận mới được.”
“Phụ thân yên tâm. Trong lòng hài nhi hiểu rõ.”
Bắc Đường Ngạo gõ gõ mặt bàn nói: “Tự con có chủ ý là tốt rồi. Còn cần gì thì cứ bàn bạc với phụ vương và đại ca nhị ca con.” Hắn ngừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Thác Bạt Chân là người Ma Da, việc này mọi người đều không thể ngờ đến. Sau này nếu các con sinh thêm nhi tử, ở lại thảo nguyên hay ở lại Minh quốc, cũng là một vấn đề.”
Ngôn Tử Tinh âm thầm rùng mình, nói: “Việc này đại ca cũng từng đề cập với con… Phụ vương, người có kiến nghị gì?”
Bắc Đường Ngạo đạm nhiên cười, cao thâm khó dò nói: “Hiện giờ còn sớm. Chờ sau này con khiến Thác Bạt Chân sinh thêm nhi tử, chúng ta lại tỉ mỉ lập kế hoạch. Bất quá có một việc con nhất định phải nhớ cho kỹ!”
Ngôn Tử Tinh thấy nét mặt phụ vương thay đổi, vội cung kính nói: “Xin phụ vương chỉ dạy.”
Đôi mắt Bắc Đường Ngạo chuyển trầm, lãnh ngạo nói: “Con phải nhớ kỹ, con là nhi tử của Bắc Đường Ngạo ta. Thác Bạt Chân kia, tuyệt đối không được để hắn phản công! Con phải giữ vững lập trường, sau này chỉ có thể để hắn sinh con dưỡng cái cho con!”
Ngôn Tử Tinh thoáng ngẩn người, lập tức hiểu ra ý của phụ vương.
Bắc Đường Ngạo có thể cho phép nhi tử của mình thông hôn cùng ngoại tộc, thậm chí lấy thân nam tử sinh con, nhưng tuyệt đối không cho phép nhi tử của mình bị Thác Bạt Chân “áp”.
Thác Bạt Chân thân phận đặc thù, hắn không chỉ là nhị vương tử Tây Quyết, mà còn có oán thù với Minh quốc và Bắc Đường gia. Chuyện của Bắc Đường Diệu Nhật và Bắc Đường Diệu Nguyệt năm đó, Bắc Đường Ngạo nể mặt tôn nữ Hải Liên Na nên không tính toán với hắn.
Nhưng nếu sau này Ngôn Tử Tinh còn muốn cùng Thác Bạt Chân, vậy nhất định phải nắm vững lập trường của mình, chỉ có thể để Thác Bạt Chân tiến vào cửa Bắc Đường gia, chứ không thể để mình “gả” đến Tây Quyết, bằng không chẳng những làm Bắc Đường Ngạo tức chết, chỉ e cả Bắc Đường Diệu Nhật cũng không thể để yên.
Ngôn Tử Tinh hiểu rõ điểm đặc biệt trong đó, không khỏi mỉm cười, tự tin nói: “Phụ vương yên tâm. Hài nhi hiểu rồi. Thác Bạt Chân, hài nhi sẽ không buông tha cho hắn!”
Bắc Đường Ngạo trấn định nhìn con, bỗng dùng lực vỗ mạnh lên bả vai hắn, đắc ý ngửa đầu cười vang: “Khá lắm, không hổ là con ngoan của ta! Ha ha ha…”
Ngôn Phi Ly thấy hắn cao hứng như vậy, không khỏi âm thầm lấy làm buồn cười.
Kỳ thực mấy năm qua, sao Ngôn Phi Ly lại không hiểu được tâm sự của Bắc Đường Ngạo cơ chứ? Chuyện Ly nhi sinh hạ Tình nhi, khiến Bắc Đường Ngạo cực kỳ bất mãn, nhưng nể tình người cha còn lại của tôn tử cũng là con nuôi của mình, “thiệt” này chỉ có thể nuốt xuống. Diệu Nguyệt lúc trước là quang minh chính đại gả đến Văn quốc, sinh con dưỡng cái cho Đông Phương Hạo Diệp cũng là lẽ đương nhiên, không có gì đáng trách.
Chỉ có tiểu nhi tử Ngôn Tử Tinh là từ bé lớn lên bên mình, nhận được sự sủng ái của hai phụ thân, lại được hai phụ thân dốc sức chân truyền, sự kỳ vọng đối với hắn là sâu nhất. Nếu ngay cả đứa con cuối cùng này cũng đi sinh con dưỡng cái cho kẻ khác, với bản tính kiêu ngạo của Bắc Đường Ngạo mà nói, thực sự có chút khó tiếp nhận.
Trong lòng Ngôn Tử Tinh cũng vô cùng cao hứng. Hắn vốn đã kiên định về việc Thác Bạt Chân, hiện tại lại nhận được sự ủng hộ của hai vị phụ thân cùng các huynh trưởng, không còn lo lắng gì nữa.
Hắn thầm siết chặt tay, đôi mắt lóe sáng như hai vì sao.
A Chân, ngươi chờ đấy, ta sẽ đuổi theo bắt ngươi quay về một lần nữa!