Trong thành Hổ Dương của Yến Châu là cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa.
Bởi lẽ mấy năm trước, Tây Quyết nhị vương tử của thảo nguyên đã di chuyển tộc nhân đến vùng đất phía nam này, Yến Châu liền gia tăng phòng thủ, e sợ không biết tới khi nào sẽ có đánh nhau.
Nào ngờ bộ lạc của nhị vương tử kia vẫn rất giữ quy củ, luôn tuân thủ nghiêm ngặt theo hiệp ước hòa bình mà hai nước Minh – Quyết đã ký ở Nham thành năm đó, chưa từng xâm phạm chút nào, thậm chí thỉnh thoảng còn phái vài thương đội tới trao đổi mua bán chút hàng hóa.
Minh quốc thấy bọn họ biết điều, cũng không muốn truy cùng diệt tận, liền khai thông một khu mậu dịch dưới chân núi Sắc Lặc cách thành hơn mười dặm, vào mùng một và mười lăm hàng tháng, sẽ cùng người Quyết thông thương hàng hóa trong vòng bảy ngày, trao đổi mua bán những vật phẩm cần thiết.
Tòa tửu lâu lớn nhất trong thành Hổ Dương có tên gọi là Vọng Tinh lâu, cao bốn tầng. Đứng trên tầng cao nhất có thể nhìn xuống bao quát cả tòa thành trì, thậm chí còn có thể vượt qua bức tường thành để trông ra vùng thảo nguyên rộng lớn bao la dưới chân núi Sắc Lặc đằng xa.
Hôm ấy có một người thanh niên tiến vào Vọng Tinh lâu, theo sau là hai người nữa, chầm chậm bước lên tầng thứ tư dưới sự chỉ dẫn ân cần của tiểu nhị.
Người thanh niên nọ có mái tóc đen dài được buộc lại gọn gàng đơn giản đằng sau, trên trán quấn đai tơ tằm kim tuyến màu tím, chính giữa được khảm một khối phỉ thúy, nhìn màu sắc liền biết vô cùng quý giá. Hắn trông rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng hai ba hai tư, dung mạo tuấn mỹ, khóe miệng khẽ cong, con ngươi đen sáng lấp lánh như sao, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy thân thiết, khí độ bất phàm.
Hắn lên lầu bốn, tiến vào bao sương, bên trong liền có một người đứng dậy, chắp tay hành lễ: “Thiếu chủ.”
Người nọ chính là Lăng Hổ.
Ngôn Tử Tinh gật đầu với hắn, thuận miệng nói: “Ngồi đi.” Rồi tự mình ngồi xuống chủ vị, ngắm nhìn bầu trời sáng sủa cùng phong cảnh phía xa bên ngoài ô cửa sổ, hỏi: “Dạo này việc làm ăn của Vọng Tinh lâu thế nào?”
Lăng Hổ cười hì hì đáp: “Đương nhiên là càng ngày càng tốt. Bây giờ khắp thành không ai là không biết tới danh tiếng của Vọng Tinh lâu chúng ta nha. Hơn nữa ở mấy thành lớn gần thảo nguyên, đều có chi nhánh của chúng ta.”
Ngôn Tử Tinh gật đầu khen ngợi: “Việc làm ăn này ngươi kinh doanh không tồi.”
Lăng Hổ khiêm tốn nói: “Chuyện làm ăn ta không thạo, đều là Đông Tử lo liệu. Đáng lẽ hôm nay hắn cũng muốn tới đây thỉnh an thiếu chủ, nhưng việc làm ăn bên Nham thành vừa xảy ra chút chuyện, tạm thời hắn không chạy tới được.”
“Bên kia xảy ra chuyện gì?”
Lăng Hổ nói: “Có mấy người Bắc Hồ gây rối trong tửu lâu, phá hỏng nhiều kế hoạch. Hơn nữa việc buôn bán lông cừu giữa bọn họ và chúng ta cũng bị phá bỏ, Đông Tử bực tức cực kỳ, đích thân chạy tới xử lý rồi.”
Ngôn Tử Tinh nhíu mày: “Dạo này người Bắc Hồ ở vùng biên thành bỗng nhiên nhiều lên, có biết nguyên nhân là gì không?”
Lăng Hổ nói: “Đang định bẩm báo với ngài đây. Người Bắc Hồ di chuyển về phía nam rồi.”
“Di chuyển về phía nam?” Ngôn Tử Tinh nhấp một ngụm trà, nói: “Người Đông Quyết để bọn họ tới?”
Lăng Hổ hừ một tiếng, đáp: “Người Bắc Hồ sinh ra ở vùng cực bắc, nếu muốn tới gần Trung Nguyên, chỉ có cách đi qua thảo nguyên rộng lớn. Bá chủ trên thảo nguyên là người Đông – Tây Quyết, trong đó chiếu theo việc người Đông Quyết tín nhiệm bọn họ dạo gần đây, nếu không phải Đông Quyết cho phép bọn họ đi qua, người Bắc Hồ sao có thể kéo cả loạt vào được.”
Ngôn Tử Tinh đặt chén trà xuống, trầm tư trong chốc lát, lãnh đạm nói: “E là người Đông Quyết đã ngấm ngầm đạt thành hiệp nghị gì đó với người Bắc Hồ.”
Mắt hổ của Lăng Hổ lóe lên: “Thiếu chủ, ý của ngài là, người Đông Quyết và người Bắc Hồ câu kết với nhau? Vậy chủ ý của bọn họ là đánh Minh quốc chúng ta, hay đánh Tây Quyết bên kia?”
Ngôn Tử Tinh cong khóe môi, cười nói: “Ai mà biết được. Cái này còn phải nhờ Tầm Ky Doanh của ngươi đi do thám.”
Tầm Ky Doanh là tổ chức mới được thành lập sau khi Ngôn Tử Tinh quay về Diêu Kinh vào ba năm trước, chuyên đào tạo những trinh sát trên thảo nguyên, đi thăm dò nghe ngóng các loại tin tức ở vùng biên cương Bắc Bộ cho triều đình.
Trước mắt quy mô của Tầm Ky Doanh đã vô cùng lớn mạnh, do Ngôn Tử Tinh trực tiếp thống lĩnh. Trong đám dân du mục, thương đội, thậm chí cả du khách và tăng lữ trên thảo nguyên, nói không chừng đều có thủ hạ của hắn, mặc dù vẫn chưa đến mức có mặt ở khắp nơi, nhưng đó chỉ là do thời gian ngắn ngủi, để qua vài năm nữa, sẽ có thể dàn trải trinh thám ra khắp thảo nguyên.
Lăng Hổ biết Ngôn Tử Tinh chỉ là đang nói giỡn với mình, trong lòng nhất định đã có chủ ý, liền chuyển đề tài, ngập ngừng nói: “Thiếu chủ, còn một chuyện nữa…”
Ngôn Tử Tinh hỏi: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, sao phải ấp a ấp úng?”
Lăng Hổ dè chừng thưa: “Sáng sớm nay thuộc hạ vừa nhận được tin tức, Tây Quyết nhị vương tử Thác Bạt Chân… ba ngày trước vừa nạp một vị trắc phi.” Hắn đem nửa câu sau nói ra thật nhanh, sau đó liền cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Mấy năm qua, mặc dù Ngôn Tử Tinh chưa từng nói rõ, nhưng sự “chú ý đặc biệt” đối với Thác Bạt Chân lại không thể giấu giếm thủ hạ tâm phúc của mình.
Lăng Hổ bên ngoài thô lỗ bên trong tinh tế, cẩn thận nhạy bén, tính cách cũng ổn trọng. Hắn đã lờ mờ đoán ra được một chút manh mối, vô cùng hiếu kỳ về mối quan hệ giữa thiếu chủ và Thác Bạt Chân. Nhưng tò mò thì tò mò, hắn tuyệt đối sẽ không lắm lời, bởi vậy lúc sáng nhận được tin tức này, liền có chút xanh mặt.
Thác Bạt Chân cũng thật lợi hại. Chuyện thành thân lúc trước được giấu rất kín kẽ, đám trinh thám không nghe ngóng được chút tin tức gì, đến khi hay biết thì trắc phi đã tiến vào trướng bồng của vương tử rồi.
Lăng Hổ âm thầm kêu khổ. Mặc dù biết rõ là do Thác Bạt Chân bên kia cố tình giấu giếm, sự tình xảy ra bất ngờ, nhưng ít nhiều cũng là sai sót của Tầm Ky Doanh.
Quả nhiên, Ngôn Tử Tinh vừa nghe thấy vậy liền nổi giận, ném vỡ chén trà trên bàn.
“Hỗn trướng! Tin tức lớn như vậy, sao ngươi không nói sớm cho ta biết!”
Thì ra nhị vương tử thành thân, đối với ngài mới là “tin tức lớn”, còn Đông Quyết và người Bắc Hồ đều phải xếp sau nha.
Lăng Hổ lập tức âm thầm cất nhắc tin tức có liên quan tới Thác Bạt Chân lên một bậc, bỏ vào hạng mục khẩn cấp cần được ưu tiên trước nhất.
“Thiếu chủ, Thác Bạt Chân bên kia cố tình che giấu tin tức, chuyện trắc phi, ngay cả trong tộc bọn họ cũng chưa có bao nhiêu người biết, chính là nói… ngài so với Tây Quyết đại Hãn và mấy vị vương tử kia đều biết được sớm hơn đấy.”
Ngôn Tử Tinh nghe vậy liền nheo nheo mắt.
Cố tình che giấu tin tức? Vậy Thác Bạt Chân là đang muốn tránh né ai đây? Lão Hãn vương? Mấy tên huynh đệ kia của hắn? Hay là… mình chăng?
Ngôn Tử Tinh cấp tốc tỉnh táo lại, hỏi: “Có biết thân phận của trắc phi mà hắn mới nạp không?”
Lăng Hổ đáp: “Đây chính là điểm kỳ quái. Người của chúng ta thế mà lại không dò ra được thân phận của trắc phi kia, hơn nữa trước đó không có chút tin tức nào, hệt như vị trắc phi này là từ trên trời rơi xuống vậy.”
Ngôn Tử Tinh lạnh lùng cười: “Từ trên trời rơi xuống? Ta đây lại càng hiếu kỳ. Đi điều tra! Chuyện này nhất định phải làm cho rõ ràng!”
“Vâng!”
Ngôn Tử Tinh dẫn người rời khỏi Vọng Tinh lâu, quay về trạch viện đang ở.
Từ khi hắn ôm Hải Liên Na bé nhỏ rời khỏi thảo nguyên, quay trở về Diêu Kinh, đã là ba năm rồi. Trong khoảng thời gian ấy, không lúc nào hắn không chú ý tới sự biến hóa trên thảo nguyên. Đặc biệt là về vị phụ thân khác của con hắn ── Thác Bạt Chân.
Lão Hãn vương hệt như một con sói già thoi thóp ngắc ngoải, thân thể bệnh tật lần lữa mãi không chịu ra đi. Nhưng con sói vương già yếu, uy tín trên thảo nguyên đã như nước sông dần cạn.
Đại vương tử Thác Bạt Vũ và tứ vương tử Thác Bạt Ngọc tranh quyền đoạt lợi đã đến hồi quyết liệt, tam vương tử Thác Bạt Tu thì dường như không có ý định tham gia vào, một năm trước đã di chuyển bộ tộc ra khỏi vương đình.
Còn nhị vương tử Thác Bạt Chân, mấy năm nay chỉ hợp chỉnh lại bộ lạc của mình, cũng kết đồng minh với một vài bộ tộc ở phía tây, ổn định thế lực. Sau đó vẫn an phận thủ thường tới tận bây giờ, tựa hồ vô tình với vương quyền.
Thế nhưng những điều này đều chỉ là vẻ bề ngoài thôi, trung gian âm thầm kết minh với Minh quốc, Ngôn Tử Tinh là người hiểu rõ nhất hướng đi thực tế của Thác Bạt Chân.
Tạm thời ngủ đông, là để nghênh tiếp cuộc chiến trong tương lai.
Ngôn Tử Tinh chưa từng nghi ngờ dã tâm và năng lực của Thác Bạt Chân.
Hiện giờ tình thế trên thảo nguyên rất vi diệu, thân thể của lão Hãn vương cùng lắm chống chịu được nốt mùa đông năm nay nữa thôi. Đúng vào thời điểm mấu chốt này, bỗng nhiên Thác Bạt Chân lại âm thầm nạp một vị trắc phi, không thể không khiến Ngôn Tử Tinh sinh chút hoài nghi cùng lo lắng.
Mấy năm qua, cùng với sự khôi phục dần dần và củng cố thế lực của Thác Bạt Chân, không phải không có bộ tộc đưa tới đủ kiểu nữ tử muốn cùng hắn kết minh. Nhưng Thác Bạt Chân tình thâm ý trọng với chính phi Na Mộc Thuần đã mất mạng trong trận biến cố vào mấy năm trước, không thể nào quên, bởi vậy vẫn chưa lập lại chính phi. Mà nhi tử độc nhất của hắn là Thác Bạt Thuần cũng đã mất mạng trong trận biến cố ấy.
Không có con nối dõi, ở trên thảo nguyên là một việc vô cùng nghiêm trọng.
Mấy năm qua Thác Bạt Chân vẫn không có con, nạp thêm trắc phi âu cũng là tình thế bức bách.
Những việc này trong lòng Ngôn Tử Tinh đều hiểu được. Mặc dù cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản.
Hắn đứng trong viện tử ngắm cây lê, duỗi tay ra ngắt xuống một đóa hoa lê, tùy tay búng rụng cánh hoa.
Thích nạp thì cứ nạp đi. Bất quá lão tử thật muốn nhìn xem, người ngươi cưới là như thế nào!
Ngôn Tử Tinh không đợi Lăng Hổ hồi báo, ngày hôm sau liền cải trang, tập kết thương đội, dẫn người tiến vào thảo nguyên.
Hắn đối với thảo nguyên này đã vô cùng quen thuộc, nhàn nhã như đang dạo chơi trong hậu hoa viên nhà mình. Sau mười ngày, liền tìm được khu chợ ở gần vương trướng của Thác Bạt Chân, sai người đem hàng hóa ra cùng mua bán đổi chác.
Cường đạo trên thảo nguyên thường xuyên hoành hành, bộ lạc lớn một chút cũng sẽ ngấm ngầm cướp bóc thương đội, bởi vậy thương đội bình thường không có thực lực sẽ không đơn độc tiến vào thảo nguyên.
Hiệu buôn Vũ Uy là hiệu buôn lớn nhất trong thành Hổ Dương, xuất ra nhiều loại hàng hóa, hộ vệ cũng cường hãn, rất nhiều thương nhân đều dựa vào nó để buôn bán với thảo nguyên, mỗi tháng sau rằm sẽ tập hợp lại thành một đại thương đội khoảng hơn nghìn người, chậm rãi rầm rập tiến vào thảo nguyên.
Ngôn Tử Tinh ăn mặc như hộ vệ bình thường, bên hông gài loan đao, đeo trường kiếm, đội mũ da hổ, tóc mai rũ xuống hai lọn, phía trên treo hai viên trân châu, lắc lư qua lại.
Hắn ngậm trong miệng một nhánh cỏ, lượn lờ quanh thương đội, thỉnh thoảng lại tán gẫu đôi câu với mấy người thảo nguyên đến đây mua bán.
Trên thảo nguyên bình thường không có ngày họp chợ cố định, thương đội của Trung Nguyên tới vào ngày nào, liền hợp lại rồi tiến hành mua bán với số lượng lớn vào ngày đó. Một khi chợ đã mở, chưa đến mười ngày nửa tháng thì sẽ chưa kết thúc. Bởi lẽ thảo nguyên rộng lớn mênh mông, tin tức truyền đi khá chậm, các bộ lạc lân cận nếu nhận được tin tức rồi chạy tới tham gia mua bán cũng phải mất một thời gian ngắn.
Ngôn Tử Tinh kinh nghiệm phong phú, biết rõ việc giao dịch lớn nhất thông thường đều vào những ngày giữa, mấy ngày đầu chỉ lẻ tẻ, mở hàng dạo trước thôi. Thế nhưng lần này phiên chợ họp gần vương trướng lại cực kỳ sầm uất. Không chỉ hiệu buôn Vũ Uy, còn có hai hiệu buôn khác cũng dẫn thương đội của mình đến, người trên thảo nguyên lại càng nườm nượp.
Ngôn Tử Tinh bắt chuyện với một võ sĩ Tây Quyết, hai người tùy ý chuyện trò.
“Người huynh đệ, nhìn phục sức của ngươi chắc là dưới trướng một vị vương tử nào đấy nhỉ? Chạy tới đây mua gì vậy?”
Người võ sĩ kia nhận lấy gói thuốc do Ngôn Tử Tinh đưa tới, đôi mắt sáng lên, lấy ra tẩu thuốc mang bên mình rồi nhét thuốc vào châm lửa, rít một hơi thật sâu, phun ra một làn khói trắng, nói: “Ta theo đại tổng quản tới đây, chọn mua một ít vật phẩm, hai ngày nữa là trở về rồi. Hà, người huynh đệ, thuốc này của ngươi không tồi, mùi vị đủ mạnh.”
Ngôn Tử Tinh cười khà khà, đáp: “Ta không hút loại này, là của ông chủ tặng cho. Nếu ngươi thích thì cho ngươi cả đấy.”
Võ sĩ kia mừng rỡ: “Đa tạ đa tạ.” Nói đoạn liền sờ sờ trên người, không tìm được thứ gì giá trị, không khỏi ngại ngùng nói: “Người huynh đệ phương xa, ta không có gì để đáp lễ ngươi rồi.”
Ngôn Tử Tinh hào phóng khoát tay nói: “Kết giao bằng hữu, đừng rườm rà làm gì. Ta tên Ngôn Tinh, còn ngươi?”
“Ta tên A Thập Đạt. Là binh lính dưới trướng nhị vương tử. Sau này ngươi có chuyện gì cần ta giúp đỡ, cứ đến tìm ta.”
Ánh mắt Ngôn Tử Tinh sắc bén, sớm đã nhìn ra chí ít hắn cũng là một binh lính, thế nên mới tìm cơ hội để tới bắt chuyện, nghe vậy liền cười nói: “Thương đội của bọn ta lần này mang tới rất nhiều thứ, có mấy thương gia đang vội xuất hàng, nhưng xem phiên chợ lần này của các ngươi, không tới một tháng chắc chưa kết thúc được. Có thể nghĩ chút biện pháp giới thiệu cho bọn ta mấy bộ lạc lớn, sớm giao dịch cho xong để còn quay về được không?”
A Thập Đạt nói: “Các ngươi có những gì? Đại tổng quản của bọn ta lần này tới chủ yếu muốn mua chút đồ gốm, trang sức và vải vóc, còn cả muối, trà, thuốc hút và hương liệu nữa, các ngươi có không?”
Ngôn Tử Tinh cười đáp: “Cái gì cũng có.”
A Thập Đạt sảng khoái nói: “Vậy ta giới thiệu cho các ngươi đại tổng quản của bọn ta. Nếu có hàng tốt, nói không chừng bọn ta bao cả luôn đấy.”
Ngôn Tử Tinh tùy ý nói: “Mua cho nhị vương tử sao? Đại tổng quản của các ngươi cũng có quen biết với đại quản gia của hiệu buôn bọn ta, trước đây chưa từng thấy mua nhiều đồ như vậy.”
A Thập Đạt đáp: “Bên trên muốn dùng, bọn ta cũng không rõ.”
Ngôn Tử Tinh nghe Lăng Hổ hồi báo, nói Thác Bạt Chân lần này nạp trắc phi vô cùng kín tiếng, ngay cả trong tộc cũng không có bao người biết. Nhưng đã qua mấy ngày rồi, tin tức lại vẫn chưa bị truyền ra, xem chừng là thật.
Hắn thuận miệng cười đáp: “Xem những thứ các ngươi muốn mua, đa phần là đồ dùng cho nữ nhân, không phải nhị vương tử mới cưới thêm quý nhân đấy chứ?”
A Thập Đạt nghe vậy liền phun điếu thuốc ra, cười bảo: “Có khi thật như ngươi nói cũng nên. Dạo gần đây thấy xung quanh vương trướng của nhị vương tử có nhiều thị nữ, nhất định là nhị vương tử có tân nữ nhân rồi.”
Ngôn Tử Tinh ra vẻ hứng thú nhỏ giọng hỏi: “Nữ nhân như thế nào? Nói nghe chút đi.”
A Thập Đạt cười khà khà hai tiếng, đáp: “Ta cũng chưa thấy bao giờ. Chỉ nghe nói dạo này trong trướng bồng của vương tử, tối muộn nào cũng…”
Nam nhân cũng bát quái.
Hai người thì thầm tán chuyện suốt cả buổi, đều mặt mày hớn hở, dáng vẻ đáng khinh.
A Thập Đạt hút hết điếu thuốc, nói lời tạm biệt với Ngôn Tử Tinh.
Ngôn Tử Tinh vừa xoay người đi liền thay đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thác Bạt Chân, tên nam nhân không tuân thủ phu đạo nhà ngươi, cứ chờ đấy cho ta!”
Ba ngày sau, Ngôn Tử Tinh theo đại quản gia của thương đội, áp bốn xe lớn chở đầy hàng hóa, đi theo một đội sĩ binh vào vương trướng của vương tử.
Người Tây Quyết dẫn đầu là đại tổng quản của vương trướng, có thể là do thường xuyên giao thiệp với người Minh quốc, nói tiếng Hán khá lưu loát, chỉ là có chút lơ lớ của người thảo nguyên.
“Các ngươi, dỡ hàng xuống. Còn người biết điều chế hương liệu kia, lui xuống chỉnh đốn cho sạch sẽ trước đi, chờ vương phi truyền gọi, ta sẽ bảo người đến dẫn ngươi đi.”
Mọi người liền thuận theo.
Đại tổng quản phân phó xong liền để đám thị vệ trông chừng bọn họ, còn mình thì rời đi.
Đại quản gia của thương đội dặn dò mọi người dỡ hàng xuống cẩn thận, đám thị vệ Tây Quyết cũng tới, chuyển đồ vào nơi cần để.
Đại quản gia đi tới bên xe hàng, nhìn quanh bốn phía, khẽ giọng thì thầm với Ngôn Tử Tinh đang dọn mấy món đồ bạc: “Thiếu chủ, vùng lân cận vương trướng không tiện ở lại lâu, Tiểu Ngũ đi điều phối hương liệu cho vương phi, nhiều nhất cũng chỉ ba bốn ngày. Thời gian có đủ không?”
Ngôn Tử Tinh thấp giọng nói: “Đến lúc đó các ngươi cứ tự rời đi, ta có người tiếp ứng.”
Đại quản gia kia liền không nói thêm gì nữa, lớn tiếng bảo mọi người cẩn thận, đừng làm vỡ đồ.
Ngôn Tử Tinh cùng Tiểu Ngũ dọn hết đồ, được phân vào một gian trướng bồng sạch sẽ, liền có người bưng nước sạch cùng y phục tới, để bọn họ thay rửa cho kiền tịnh, nói rằng vương phi ưa sạch sẽ.
Ngôn Tử Tinh thay xong y phục, nói với Tiểu Ngũ: “Ta ra ngoài đi loanh quanh, ngươi ở trong này chờ. Nếu vương phi đến gọi ngươi, phải làm gì thì cứ làm cái đó đi.”
Tiểu Ngũ gật đầu: “Thiếu chủ yên tâm, thuộc hạ biết phải làm thế nào.”
Ngôn Tử Tinh đi ra khỏi trướng, nhìn về phía vương trướng, nhưng không đi về hướng đó, mà lại tùy ý tản bộ xung quanh.
Hai tên võ sĩ Tây Quyết chặn hắn lại, dùng tiếng Tây Quyết thô lỗ cảnh cáo hắn không được đi loạn.
Ngôn Tử Tinh cười bồi, nói: “Ta đi tìm đại quản gia của thương đội bọn ta. Không đi tùy tiện, ngươi xem, ta chẳng mang theo vũ khí gì cả.”
Hắn rất có tài ăn nói, người thảo nguyên tính khí ngay thẳng, không nhiều tâm cơ như vậy. Thấy hai tay hắn trống không, cũng không tới gần vương trướng, liền thả cho hắn đi qua.
Thoắt cái Ngôn Tử Tinh đã đi đến vùng lân cận trại ngựa phía sau bộ lạc, tìm một chỗ ẩn núp rồi ngồi xuống, nhìn đàn ngựa chạy loăng quăng trong bãi chăn. Con ngựa dẫn đầu trông đặc biệt quen mắt.
Ngôn Tử Tinh nhận ra đó là Ngạch Na. Nghĩ đến Ngạch Na, hắn liền nhớ tới Mặc Phong của mình.
Mặc Phong đáng thương, kể từ khi bị chia tách với Ngạch Na, nó không vừa mắt con ngựa cái nào nữa. Suốt mấy năm qua cô đơn lẻ bóng, cũng như mình vậy.
Đúng lúc ấy, có mấy tên thị vệ đi tới mở hàng rào chắn ngựa, dắt Ngạch Na ra, trùm yên ngựa lên lưng nó.
Ngôn Tử Tinh khẽ động trong lòng, thấy có người xoải bước đi tới.
Người nọ mặc trang phục truyền thống của Tây Quyết, vóc dáng cao lớn cường tráng, bên hông đeo loan đao, vai rộng chân dài.
Ngôn Tử Tinh không cần người ấy phải quay đầu lại cũng biết được đó là ai. Người kia cho dù có hóa thành tro, mình cũng có thể nhận ra.
Hắn đứng lên, từ góc lều quạnh quẽ chăm chú nhìn người kia.
Người nọ đưa lưng về phía hắn, đi tới trước mặt Ngạch Na, vỗ vỗ cái đầu lớn của nó, nói gì đó với người đứng sau, rồi xoay người nhảy lên lưng ngựa, cưỡi Ngạch Na đi về hướng Ngôn Tử Tinh.
Ngôn Tử Tinh do dự trong chốc lát, trốn vào một góc, cúi đầu xuống, nỗ lực đem cảm giác tồn tại của mình hạ xuống mức thấp nhất.
Người nọ cưỡi ngựa đi qua trước mặt hắn, theo sau là mấy tên võ sĩ. Nhưng đi chưa được bao xa, bỗng nhiên Ngạch Na ngẩng phắt đầu lên, phát ra một tiếng hí dài vui sướng, sau đó không đếm xỉa tới sự kiềm hãm của người nọ, cái đầu to không ngừng muốn quay sang hướng khác. Cùng lúc ấy, từ bên kia cũng truyền tới một tiếng ngựa hí vang.
Ngôn Tử Tinh biến sắc: là Mặc Phong!
Ngôn Tử Tinh thầm rủa một câu, vội vàng chạy về hướng chuồng ngựa đang nhốt Mặc Phong.
“Chuyện gì vậy?” Thác Bạt Chân nhíu mày: “Bên kia là người nào?”
Tên thị vệ sau lưng hắn liền đáp: “Hồi bẩm điện hạ, là thương đội đưa hàng tới từ sáng sớm.”
Thác Bạt Chân nhíu mày, nheo mắt nhìn một hồi, cúi xuống vỗ vỗ lên đầu Ngạch Na, dỗ dành: “Ngoan nào, ngươi nhận sai rồi. Chúng ta đi thôi.” Nói rồi liền thúc thúc nó, Ngạch Na lưu luyến rời đi.
Ngôn Tử Tinh chạy đến chuồng ngựa, kéo lấy cương của Mặc Phong, thấp giọng cả giận nói: “Sớm muộn gì cũng để phu thê các ngươi được đoàn tụ, hiện giờ đừng phá hỏng đại sự của ta!”
Mặc Phong ủy khuất phì mũi một cái, gục đầu xuống, một bộ dáng vẻ ủ rũ.
Nó đã bị Ngôn Tử Tinh nhuộm màu, trên người màu xám tro, trà trộn trong đám ngựa thồ hàng, có vẻ không chút bắt mắt.
Ngôn Tử Tinh dỗ dành an ủi nó một hồi, bốc thức ăn của gia súc tới, đích thân đút cho nó ăn.
Đến chạng vạng, Ngôn Tử Tinh quay về trướng bồng, Tiểu Ngũ đang ngồi xếp bằng uống trà sữa bên chiếc bàn nhỏ, thấy hắn tiến vào, vội nhảy dựng lên hành lễ, lại hì hì cười thưa: “Thiếu chủ, ta đã về rồi. Coi này, đây đều là do vương phi ban thưởng.”
Trên bàn bày bữa tối thịnh soạn, còn có trái cây tươi ngon, rất quý hiếm trên thảo nguyên.
Ngôn Tử Tinh ngồi xuống đối diện với hắn, hỏi: “Vương phi thế nào?”
Tiểu Ngũ đáp: “Mỹ nhân. Đại mỹ nhân. Có điều hơi lạnh lùng một chút, không quá thích nói chuyện, thoạt nhìn có chút cô ngạo. Nhất định nàng ta là người Tây Quyết, bất quá nói chuyện có chút khẩu âm, khả năng là được gả tới từ một bộ lạc xa xôi nào đó.”
“Còn gì nữa?”
“Trước mắt chưa có gì. Ngày mai có thể vương phi sẽ gọi ta tới lần nữa, đến khi ấy ta lại tìm cơ hội thăm dò thêm chút tin tức.”
“Không cần miễn cưỡng. Lấy an nguy của mình làm trọng.”
Tiểu Ngũ cảm động nói: “Đa tạ thiếu chủ quan tâm. Thuộc hạ sẽ dốc toàn bộ sức lực.”
Ngôn Tử Tinh cười cười, không nói gì thêm.
* * *
Đêm xuống, Ngôn Tử Tinh lẻn ra khỏi trướng bồng, chiếu theo lộ tuyến đã thăm dò ban sáng, tránh né thị vệ tuần tra, nhẹ nhàng đi tới đại trướng của vương tử, lắng tai nghe ngóng, dùng mũi đao vạch ra một đường nhỏ trên màn trướng dày, chui vào trong.
Tây Quyết là dân tộc du mục, cuộc sống truy bèo đuổi rong, thường xuyên di chuyển, bởi vậy gia cụ, dụng cụ của bọn họ cũng khác với hai nước Minh – Văn, đơn giản bền chắc, dễ dàng mang theo.
Ngôn Tử Tinh chui vào trong trướng, bên giường có một tấm bình phong, chiếu ra hình ảnh một người, như ẩn như hiện, tiếng nước rào rào, là Thác Bạt Chân đang tắm.
Ngôn Tử Tinh liếc nhìn, thấy trong phòng không có nơi nào khả dĩ để ẩn núp, chỉ sau giường mới có một chút khe hở.
Dẫu sao Thác Bạt Chân cũng là Tây Quyết nhị vương tử, là bác tháp đồ hoành trên thảo nguyên, giường của hắn rộng rãi thư thái, bốn góc dựng cột, sa liêm buông rủ. Ngôn Tử Tinh trốn vào sau một góc rèm đối diện với tấm bình phong.
Hắn ló đầu ra nhìn về phía đó, thấy Thác Bạt Chân quay lưng về phía hắn, trần trụi ngồi trong thùng nước ngập tới thắt lưng, đang vẩy nước lên người, tóc đen uốn lượn xõa dài sau lưng.
Ngôn Tử Tinh lẳng lặng nhìn Thác Bạt Chân. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn Thác Bạt Chân suốt ba năm qua.
Lúc sáng vội vội vàng vàng chỉ nhìn được lướt qua, người này tựa hồ một chút cũng không thay đổi, thời gian không hề lưu lại chút dấu tích nào trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, trái lại khí thế quanh thân càng trở nên nội liễm, thêm vài phần ổn trọng.
Một nàng thị tỳ bưng nước ấm tiến vào đại trướng, vòng ra phía sau bình phong thêm nước cho Thác Bạt Chân, sau đó cầm khăn vải giúp hắn chà lưng.
Đây vốn là chuyện nô tì nên làm, nhưng Ngôn Tử Tinh lại nhìn đến hai mắt bốc hỏa, biển dấm chua cuồn cuộn, hận không thể dùng một quyền đánh bay tỳ nữ kia ra khỏi trướng.
Cũng may Thác Bạt Chân phất phất tay, đuổi tỳ nữ kia ra ngoài.
Một lát sau, Thác Bạt Chân tẩy rửa xong, bất chợt đứng dậy, trần trụi quay người lại.
Trái tim Ngôn Tử Tinh đánh thịch một cái, như bị nắm đấm thụi mạnh lên, đôi mắt nheo lại, hắc mâu lập lòe dục hỏa, trở nên thâm trầm.
Thác Bạt Chân một thân cơ bắp kiện mỹ, hai chân thon dài, bờ vai rộng rãi, thắt lưng săn chắc, như một con báo đang rình mồi mọi lúc mọi nơi.
Hắn lấy khăn khô lau sơ qua người, nhấc chân bước ra khỏi thùng tắm.
Sâu trong yết hầu Ngôn Tử Tinh đánh ực một tiếng, nuốt nuốt nước miếng, cũng may bị tiếng nước khi bước ra khỏi bồn của Thác Bạt Chân ẩn đi, bằng không nhất định sẽ bị hắn phát hiện ra.
Thác Bạt Chân lau khô tóc, cũng không mặc đồ, cứ như vậy trần trụi xoay người nằm lên giường, thuận tay rút ra một tấm thảm bông màu trắng đắp lên hạ thân, hai tay gối đầu, tựa hồ muốn ngủ.
Ngôn Tử Tinh đứng ngay sau sa liêm. Nội lực của hắn thâm hậu, nín thở tĩnh khí, ngay cả cao thủ như đại ca hắn cũng khó mà phát hiện ra.
Khoảng cách giữa hai người cùng lắm là ba thước, lại như xa tận chân trời.
Thác Bạt Chân nhắm mắt lại, một lúc sau, trở mình. Một lúc sau, lại trở mình.
Hình như hắn khó ngủ, cứ trằn trọc như vậy mấy lần, bỗng nhiên hai tay duỗi vào thảm lông dưới thân…
Ngôn Tử Tinh âm thầm nhảy dựng, hiểu được hắn muốn làm gì, không thể không cực lực kiềm chế bản thân.
Từ miệng Thác Bạt Chân phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.
Hắn vẫn nhắm mắt, hai hàng lông mày nhíu lại, môi khẽ cong, trên da thịt cường kiện rướm ra mồ hôi bóng bảy, chảy dọc xuống bả vai, xương quai xanh rung động, gợi cảm khôn cùng.
Hai tay hắn dưới tấm thảm lông không ngừng chà xát lên xuống, nửa người trên hơi ưỡn lên, từ cơ ngực hướng xuống là phần bụng săn chắc, mồ hôi dọc theo khe cơ chảy xuống, rơi vào bụi lông như ẩn như hiện.
Ngôn Tử Tinh muốn dịch chuyển đường nhìn, nhưng lại không cách nào khống chế thân thể của chính mình. Hắn nỗ lực điều hòa nội tức, muốn rút dòng suy tưởng từ trên người ái nhân trở về, nhưng tiếng của Thác Bạt Chân lại ngay bên tai, khí tức rõ ràng như vậy, sao có thể không khiến hắn động tình.
Ngôn Tử Tinh nghiến răng, dùng sức nhéo lên đùi mình một cái, đau đến hoàn hồn.
Khóe môi Thác Bạt Chân khẽ cong, như đang thì thầm tự nói, nhưng Ngôn Tử Tinh không nghe ra được hắn đang nói gì. Không biết qua bao lâu, Thác Bạt Chân cuối cùng cũng phóng thích.
Hắn duỗi dài tứ chi nằm ngửa trên giường, nhìn chòng chọc đỉnh trướng, hai mắt không có tiêu cự, tựa hồ vô cùng mê mang.
Ngôn Tử Tinh thật muốn nhào tới, dùng sức hôn nghiến môi hắn, vuốt ve thân thể hắn, sáo lộng phân thân hắn, tiến vào mật huyệt của hắn.
Nhưng hiện tại hắn không thể. Chỉ có thể nhẫn!
Một lúc lâu sau Thác Bạt Chân mới miễn cưỡng nhổm dậy, rút ra một chiếc khăn tay từ dưới gối, lau lau hạ thân, thuận tay vứt luôn chiếc khăn xuống đất.
Hắn nằm trở về, lần này dường như đã bình tĩnh hơn nhiều, có chút mệt mỏi, một lúc sau cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Ngôn Tử Tinh chầm chậm xoay người bước ra khỏi chỗ trú ẩn, đầu ngón tay bắn ra một cỗ kình khí, điểm lên thụy huyệt của Thác Bạt Chân.
Thác Bạt Chân nghiêng đầu sang một bên, lần này thực sự chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Ngôn Tử Tinh ngồi xuống bên giường, khẽ khàng vuốt ve gò má gầy gầy anh tuấn của hắn, hai ngón tay vuốt nhẹ phần cằm lún phún râu, sau đó đột nhiên cúi đầu, hôn lên đôi môi nhung nhớ đã lâu.
Thác Bạt Chân chìm trong mộng vô cùng nhu thuận, lặng yên nằm một chỗ, cơ thể thả lỏng, mặc cho hắn đùa giỡn.
Ngôn Tử Tinh trằn trọc trên môi hắn, hôn rồi lại hôn, thẳng đến khi bờ môi cánh hoa mỏng manh kia hồng thũng như huyết, hơi sưng lên rồi mới chịu buông tha. Sau đó ngón tay lại vân vê thù du trước ngực Thác Bạt Chân, kẹp giữa hai ngón tay chà xát. Đầu lưỡi vươn ra, hôn dọc từ cằm xuống.
Hầu kết, xương quai xanh, lồng ngực, thù du, rốn…
Ngôn Tử Tinh vừa nhẹ nhàng liếm hôn, vừa yêu thương quyến luyến vuốt ve toàn thân người nọ.
Hô hấp của Thác Bạt Chân dần trở nên dồn dập, lông mày khẽ nhíu lại, thân thể vì sự vuốt ve quen thuộc mà hơi run rẩy. Nhưng hắn không tỉnh lại, vẫn đang chìm sâu trong mộng.
Ngôn Tử Tinh xốc lên tấm thảm lông, cúi xuống khoác chân sang hai bên người Thác Bạt Chân, lấy ra phân thân sớm đã cứng như sắt của mình, húc lên thứ vừa qua phóng thích, còn đang say ngủ trong tầng rậm rạp của Thác Bạt Chân.
Hắn đem một cứng một mềm nắm vào trong tay, bắt đầu chà xát.
Hô hấp của Thác Bạt Chân càng lúc càng trở nên nặng nề. Nhưng có lẽ vì đang ngủ, hoặc vì vừa phóng thích xong, tính khí của hắn chỉ cương lên được một nửa, bất quá như thế cũng đủ để khiến Ngôn Tử Tinh hưng phấn rồi.
Kỳ thực Ngôn Tử Tinh cũng không muốn làm thế này. Vốn chỉ là kiềm nén không được tình cảm nhớ nhung, muốn tới nhìn lén một chút thôi.
Nhưng màn tự an ủi ban nãy của Thác Bạt Chân, thực sự quá ghẹo người ta bốc hỏa. Ngôn Tử Tinh cảm thấy mình có thể nhịn được không để lộ sơ hở, quả thực đã như thánh nhân rồi. Đến thời khắc này, lại không thể nhẫn nại hơn được nữa.
Bỗng nhiên Thác Bạt Chân đang chìm trong mộng lầm bầm nói mớ một câu.
Ngôn Tử Tinh như bị sét đánh, chấn động toàn thân, nhất thời bắn ra.
Hắn dường như có chút không dám tin, kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, nhưng Thác Bạt Chân không phản ứng gì nữa.
Ngôn Tử Tinh xoay người bước xuống, nhặt lên chiếc khăn mà Thác Bạt Chân vừa ném xuống đất, lau sạch hạ thể cho hắn, giấu đi vết tích mới rồi. Sau đó suy nghĩ một chút, khẽ bật cười, cẩn thận gấp gọn chiếc khăn kia lại, cất vào trong lòng.
Ngôn Tử Tinh cúi xuống hôn lên môi Thác Bạt Chân, hôn một hồi rồi lại ghé vào tai hắn khẽ thì thầm một câu, sau đó mới dọc theo lộ tuyến đã lẻn vào ban nãy, lặng yên chuồn ra ngoài.