- Ngọc Tỳ Bà – Phan Ngọc nhắc đi nhắc lại trong miệng hai tiếng.
Lông mi nhướn lên, khóe miệng mang chút ý cười. Ánh mắt hắn càn rỡ đánh giá nữ nhân đứng trước mặt, cười cười nói:
- Quả là giai nhân, người đẹp tên cũng đẹp.
Ngón tay nàng khẽ động, âm nhạn vô hình từ đầu ngón tay vang vọng khắp bốn
phía, réo rắt du dương. Nàng nở nụ cười khiến rung động lòng người, điềm đạm nói:
- Công tử tự tiện xông vào thuyền hoa của ta là vì nguyên cớ gì?
Lững thững đi tới khoang thuyền bên, đôi mắt thủy tinh lặng lẽ ngắm bầu trời đêm cô tịch.
Bầu trời đêm nay trăng sáng, gió đêm khẽ lướt qua gương mặt tuấn tú của
Phan Ngọc, vài sợi tóc bay bay trong gió. Hắn khẽ ngâm nga:
- Hoa gian nhất hồ tửu.
Độc chước vô tương thân
Cử bôi du minh nguyệt
Đối ảnh thành tam thân. (1)
Ngón tay nhẹ nhàng thong thả lướt trên mặt nước.
Từng giọt nước lạnh như băng giống như những viên chân châu trong suốt bám
lấy ngón tay hắn, có lúc lại giống như chú cá nhỏ vội vàng chạy trốn, ấn vào mặt hồ sâu không thấy đáy.
- Công tử dáng vẻ đường đường anh tuấn lỗi lạc, không thể ngờ lại tinh thông văn chương tới vậy.
- Không dám nhận hai chữ “tinh thông” cô nương nói. Bất quá tại hạ chỉ
đọc qua vài cuốn sách để giải khuây, cũng nhớ được một vài câu thơ ngâm
lúc nhàn rỗi. Nào dám nói là kẻ đọc sách thánh hiền.
Phan Ngọc quay người lại, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi lúc trước. Tầm mắt mang vẻ trêu chọc, cợt nhả nói với người trước mặt:
- Tiểu thư có phải không cho tại hạ ở đây đấy chứ?
- Làm sao ta dám? Công tử là khách quý, ta hà cớ gì lại dám đuổi khách đây?
- Tiểu thư lúc nãy hình như đàn là khúc “Xuân giang hoa nguyệt dạ”? – Phan Ngọc nâng ly rượu lên, gật gù hỏi.
- Công tử quả thật là người tinh thông cầm nghệ, đúng là ta đàn khúc “Xuân giang hoa nguyệt dạ”.
Khoé miệng mỉm cười, nàng khẽ vuốt nhẹ mai tóc. Đôi mắt đẹp đen láy không ngừng chuyển động, phong tình vạn chúng:
- Công tử thật là bậc kì tài. Ta đã gặp qua không ít người, nhưng người
có thể vừa mới nghe tiếng đàn liền có thể đoán ra như công tử thì chưa
có duyên gặp mặt.
- Tiểu thư đã quá khen tại hạ rồi.
Nhẹ nhàng đặt cây tỳ bà xuống, đôi chân nhẹ nhàng di chuyển tới phía bàn.
Bàn tay trắng nõn nhấc bầu rượu thiên thanh lên, rót rượu vào chiếc chén
ngọc cùng màu hướng Phan Ngọc đi tới. Mùi rượu thơm nồng lan tỏa khắp
thuyền hoa. Phan Ngọc cười cười, nói:
- Rượu này màu sắc trong suốt nhưng mang lại chút thanh bích, hương khí độc đáo, hương thơm ngào ngạt…
Hắn nâng chén lên nhấp một ngụm, nhắm mắt tinh tế thưởng thức
- Vừa vào miệng liền thấy có chút đắng, nhưng sau đó liền trở nên ôn hòa, ngọt ngào vô cùng. Quả thật để lại dư vị khó quên.
Ngọc Tỳ Bà tay áo che miệng, ánh mắt như trăng non liếc nhìn Phan Ngọc,
trong trẻo nhưng lại vô cùng mênh mông, câu hồn đoạt phách:
- Công tử liệu có đoán ra đây là loại rượu gì?
Phan Ngọc cười cười lộ ra hàng răng trắng như tuyết. Dưới ánh nến, nụ cười càng thêm mông lung, sóng mắt nhộn nhạo:
- Ba tháng đầu của mùa xuân là Trúc Thanh tửu, Bách Hoa Tửu. Loại rượu
này nhất định là Trúc Thanh tửu. Hôm nay tại hạ được thưởng thức loại
rượu này đều là do tiểu thư ban tặng,
- Công tử quả thật rất tinh tế. Ở đây ta có mấy bình Trúc Thanh tửu, nếu công tử không chê có thể
uống tận hứng. Tiểu nữ xin được làm bạn đối ẩm cùng công tử, có được
không? – âm thanh mềm mại, nhu nhược đáng yêu khẽ vang lên.
Một đêm tuyệt đẹp.
Có trăng bầu bạn, có giai nhân cùng đối ẩm, bất kì nam nhân nào cũng không thể cự tuyệt nổi.
Bỗng ở phía xa xa, hướng trên bờ có thứ gì đó đang phát sáng. Ngọc Tỳ Bà thấy vậy liền vui vẻ reo lên:
- Là đèn hoa đăng! Báo trước tối nay có lễ hội.
Phan Ngọc uống tới mặt đỏ ửng, lơ đãng hỏi:
- Không biết tiểu thư đang có chuyện gì vui? Có thể nói ra cho tại hạ hưởng chút hỉ khí được không?
- Công tử, việc khiến ta vui chẳng lẽ công tử không rõ sao?
Nhuyễn ngọc ôn hương chậm rãi tiến sát vào trong lòng Phan Ngọc. Tú mục yêu kiều diễm lệ, chăm chú nhìn sâu vào mắt hắn.
Phan Ngọc đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, tay còn lại muốn đẩy Ngọc Tỳ Bà ra khỏi lòng mình. Tay vừa chạm vào thân thể của nàng ta, cơ thể
Phan Ngọc khẽ run lên, sắc mặt đột biến.
Lập tức rụt tay lại, Phan Ngọc gượng cười nói:
- Không thể tưởng tượng được rượu này tác dụng nhanh tới như vậy.
Bàn tay mềm mại trắng như ngọc của Ngọc Tỳ Bà nhẹ nhàng vuốt vuốt cái trán của Phan Ngọc, nói:
- Công tử, vì sao ngươi lại toát nhiều mồ hôi vậy? Để ta lấy nước lau mặt cho người nhé?
Phan Ngọc nằm trên giường lắc đầu, cầm tay Ngọc Tỳ Bà cười cười nói:
- Tiểu thư không cần làm vậy, ta không sao. Chỉ là uống rượu vào có chút
choáng váng nên mới vậy. Ở trước mặt tiểu thư lại bất nhã như thế, thật
là mất mặt.
- Làm sao có thể nói vậy được? Công tử say ở trên thuyền của ta, ta sẽ phụ trách.
Nói xong, nữ tử xoay người đi ra khoang thuyền. Bất quá, chỉ trong chốc lát nàng ta đã quay lại, trên tay cầm một chiếc thau bằng đồng, bên cạnh
đắp một chiếc khăn vải.
Tay ngọc làm ướt khăn, sau đó nhẹ nhàng lau gò má của Phan Ngọc.
Bởi vì trời nóng, nữ tử mặc cũng không nhiều y phục.
Bên ngoài chỉ khoác một chiếc sa mỏng màu hồng phấn, có chỗ gần như trong suốt, lộ ra da thịt trắng như ngọc, mắt ngọc mày ngài.
Một mùi thơm nhàn nhạt từ trên cổ tay của nàng phát ra, nhẹ nhàng bay vào khoang mũi Phan Ngọc.
Phan Ngọc bỗng có chút run sợ, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Tỳ Bà, nhìn cho tới khi nàng đỏ mặt e thẹn, khẽ hỏi hắn:
- Ngươi sao lại trừng mắt nhìn ta như vậy?
Không để ý tới vẻ mặt e ngại của nàng, Phan Ngọc bắt lấy tay Ngọc Tỳ Bà, nhẹ nhàng xoa:
- Tiểu thư thật là rất đẹp. Quả thực là khuynh quốc khuynh thành !
- Khuynh quốc… khuynh thành…
Câu nói này bất kì nữ nhân nào nghe được cũng sẽ cao hứng, nhưng đối với Ngọc Tỳ Bà lại không hề có hiệu quả.
- Công tử, ta bất quá chỉ là một nữ nhân cơ khổ, nào đáng để người nói vậy.
U oán nhìn ánh trăng ở ngoài trướng, nàng thở dài:
- Chúng ta chỉ là nữ tử chốn yên hoa, vận mệnh vốn không thể thay đổi.
Chỉ có thể than thân trách phận bạc mệnh, dù có gặp người tâm đầu ý hợp
với mình, cũng không thể ở chung một chỗ.
- Tiểu thư đã gặp người tâm đầu ý hợp với mình?
Nhẹ nhàng đứng lên, Ngọc Tỳ Bà nâng tay ngọc vén mành thủy tinh, vô số hạt châu từ trong tay nàng rơi xuống.
Châu quang cùng làn da bạch ngọc của nàng dưới ánh trăng như hợp làm một,
bao quanh người nữ tử một cảm giác mông lung, mờ ảo. Trông nàng giống
như nguyệt minh tiên tử, xinh đẹp, kiều diễm.
Ánh mắt lưu ly lẳng lặng nhìn mặt hồ. Bên tai chỉ có âm thanh thanh thúy của hạt châu, vang vọng khắp bốn bề im lặng.
Ngay tại lúc Phan Ngọc nóng lòng, không nhịn được muốn hỏi, nữ tử lại đột nhiên mở miệng:
- Có.
- Cái gì?
Phan Ngọc kinh hãi thốt len, sau đó hắn mới ý thức được nàng đang nói điều gì.
- Có thể được tiểu thư ngưỡng mộ trong lòng, xem ra người này là nhân tài bất phàm. Ta thật có chút ghen tỵ với hắn!
- Ghen tỵ?
Ngọc Tỳ Bà bật cười, liếc nhìn Phan Ngọc.
- Nam nhân các người, trước mặt nữ tử chúng ta nói là đẹp, nhưng sau lưng lại nói thành… xấu.
- Ta không phải loại người như vậy. Thỉnh tiểu thư nói tiếp.
- Nói gì đây? Bất quá là chuyện cũ năm xưa, nhắc tới hắn làm gì?
Xoay người lại, đang muốn tiến vào trong khoang thuyền, bỗng nhiên thân thuyền trở nên nghiêng ngả.
Ngọc Tỳ Bà thân mình loạng choạng, đứng không vững. Mắt thấy chuẩn bị té
ngã, nàng sợ tới mức nhắm chặt mắt lại. Bỗng một vòng tay ấm áp ôm lấy
eo nàng, ôm vào trong lồng ngực.
Bên tai truyền đến tiếng tim đập hữu lực, nàng nhắm mắt lại, cảnh vật năm xưa bỗng tái hiện trước mắt.
Đêm đó minh nguyệt sáng ngời, nàng lần đầu tiên nhìn thấy đình viện to lớn như thế.
Tòa lâu kia, quả thực là do châu báu cất lên, không có nửa phần tục khí.
Nàng đông sờ tây mó, hết nhìn chỗ nọ đến chỗ kia, đôi mắt tròn to không ngừng quan sát xung quanh.
Bỗng sau lưng nàng truyền đến tiếng cười khúc khích, nàng khẽ quay đầu lại nhìn.
Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.
Dưới nguyệt nha lạnh lẽo, một trận cuồng phong nổi lên, thổi bay vạt áo của hắn, thổi bay tóc dài của nàng.
Khoảnh khắc đó, nàng thầm nói với chính mình đã tìm được tri kỉ kiếp này.
Nàng vô số lần nói với chính mình, nếu tỷ tỷ không gọi nàng, nếu nàng không đáp ứng tỷ tỷ, nếu nàng không đi vào trong đó.
Nếu….
Nếu thời gian có thể trở lại, nàng liệu có dẫm lên vết xe đổ năm xưa hay không?
Nàng biết chính mình bất trị.
Vào thời khắc nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng đã khắc vào sâu trong tâm
khảm, biết rõ đó là cấm kỵ, biết rõ sẽ làm tỷ tỷ mất hứng, biết rõ… hắn
không thương nàng…
Giống như trước đây, dù nàng có cố gắng vẫn chỉ là vô nghĩa.
Nàng tan nát cõi lòng, chịu đựng thống khổ, trong lòng chỉ có duy nhất một tâm nguyện, hy vọng hắn có thể nhìn đến mình.
Nhưng một lần rồi lại một lần, sự thất vọng như thủy triều đánh sâu vào lòng nàng, không ngừng đem hy vọng của nàng dập tắt.
Nàng từng đi tìm tỷ tỷ, đổi lấy khuyên bảo cùng tức giận.
Nàng từng đi tìm hắn, nói ra tình ý trong lòng.
Chỉ cần một khắc nhớ tới thời điểm đó, cũng khiến tâm nàng chìm trong tuyệt vọng, sâu không thấy đáy.
Đêm đó, minh nguyệt vẫn sáng như vậy.
Nàng cố lấy dũng khí, một mình đối mặt với hắn.
Cánh tay ngọc run lên, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục trên người.
Lụa mỏng rơi xuống đất, lộ ra thân thể hoàn mỹ của nàng. Trong một thoáng
chớp mắt, sâu trong mắt hắn giống như có cái gì đó hiện lên.
- Ta thích ngươi – Mặt nàng ửng hồng vì xấu hổ, bẽn lẽn nói.
- Nói tiếp. – hắn tựa hồ không có gì ngạc nhiên, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
- Ta muốn sống cùng ngươi, vĩnh viễn kết uyên ương. – lấy hết dũng khí, nàng nói ra những lời này.
Nàng nhớ rất rõ ràng, ánh trăng lãnh bạc lúc đấy trải dài khắp đại điện.
Ánh trăng không chiếu tới khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, thay vào đó nàng nghe được tiếng cười chế nhạo của hắn.
Hắn cười.
Thấy hắn cười, chân tay nàng trở nên luống cuống. Hắn nhìn vào chiếc bóng nhỏ bé, hèn mọn của nàng, ngừng cười lại, nói:
- Đáng tiếc, ta không thích ngươi. Tuy rằng ngươi là một tiểu mĩ nhân,
nhưng trong tâm ta chỉ có một người. Từ trước tới nay, cũng chỉ có nàng
ấy, không bao giờ có thêm ai khác. Cho dù là muội muội của nàng, cho dù
là ngươi xinh đẹp, cũng không thể thay đổi.
Khiếp sợ, xấu hổ, tuyệt vọng, phẫn nộ.
Tất cả cảm xúc thay nhau đánh sâu vào trái tim nàng.
Nàng nghiêng ngả, lảo đảo đi ra ngoài đại điện. Nàng thầm nghĩ muốn chạy
trốn, nhưng không ngờ lại đẩy chính mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, đánh
đổi bằng cả sinh mạng của mình.
Lần nữa nhìn thấy bọn họ, nàng đang ở trong biển lửa.
Tam vị chân hỏa thiêu cháy thân thể nàng, thiêu đốt linh hồn của nàng.
Không biết bản thân đã làm những gì, nói những gì, chỉ biết là lửa cháy bừng bừng xung quanh mình.
Nàng không tiếp tục phản kháng, lẳng lặng đứng trong biển lửa nhìn bọn họ.
Nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống…
Nàng biết, người hắn toàn tâm toàn ý là tỷ tỷ.
Mà tỷ tỷ, đang không ngừng khóc, gọi tên nàng.
Nàng cho rằng khi gặp lại, tâm sẽ không còn vì hắn mà cảm thấy đau đớn,
nhưng lại không ngăn cản được trái tim mình luyến tiếc hắn, yêu thương
hắn.
Sâu trong đôi mắt hắc ưng của hắn là hình ảnh nàng trong biển lửa.
Hắn ôm lấy tỷ tỷ, nhìn nàng như một người xa lạ.
Lẳng lặng nhìn ngọn lửa liếm lên y phục của nàng, tóc của nàng, da thịt của nàng, linh hồn của nàng…
Nàng vươn tay, rút chủy thủ trong tay áo, bình tĩnh đâm vào ngực, từ trong lồng ngực lấy ra trái tim của mình.
Trái tim đỏ rực đẫm máu ở trong lòng bàn tay trắng muốt…
Tỷ tỷ ánh mắt đầy lệ, đau xót gọi tên nàng.
Còn hắn, con ngươi đầy lãnh khốc, ngoan tuyệt.
Đây là ấn tượng cuối cùng của nàng.
**
Ánh trăng bên ngoài chiếu lên khuôn mặt trắng noãn, tuyệt mĩ như bạch ngọc của Ngọc Tỳ Bà, nàng vỗ về gò má Phan Ngọc, nói:
- Công tử, trong lòng ta cảm thấy thật trống rỗng, không biết làm cách nào để bổ khuyết đây?
Da thịt trắng ngọc nhuộm một tầng mây đỏ, hàng lông mi thật dài khẽ run
rẩy, đôi mắt lưu ly phủ một lớp sương mù mỏng manh. Ngọc Tỳ Bà bộ dáng
mười phân mê người, tựa vào lòng Phan Ngọc.
Phan Ngọc xoay người, đem nàng đặt ở dưới thân, nhẹ nhàng cởi ra lụa mỏng trên người nàng.
Xương quai xanh kiều diễm, bộ ngực sữa sau chiếc yếm hồng không ngừng lên
xuống, làn da bạch ngọc phản chiếu dưới ánh nến thật khiến nam nhân
không thể kìm lòng, không tự chủ mà rơi vào dục tình cạm bẫy.