Trường kiếm dừng lại, Phan Ngọc tươi cười như trước.
- Còn tưởng rằng ngươi sẽ hiện nguyên hình, bất quá cũng tốt, ai, kỳ thật ngươi hiểu lầm, ta không nghĩ sẽ lấy mạng của ngươi, ta chỉ muốn ngọc lưu ly của ngươi.
Tiêu Mộ Vũ nói:
- Nếu muốn mạng của ta, ta còn tha thứ, nếu muốn ngọc, thứ cho Tiêu mỗ muôn vàn không thể tòng mệnh.
- Vì chuỗi hạt kia, cùng ta đối địch, đáng giá sao? Ta chỉ muốn mượn dùng một chút, dùng xong sẽ trả, ngươi thật keo kiệt.
Tiêu Mộ Vũ nói:
- Dùng xong sẽ trả? Đừng cho ta là hài đồng ba tuổi, tin tưởng ngươi sao?
Phan Ngọc nghiêm mặt nói:
- Ta tuy không phải chính nhân quân tử, nhưng là một lời nói đáng giá ngàn vàng! Đạo lý này vẫn là nên biết, chuyện ta đáp ứng với người khác, nhất định sẽ làm được. Người như vậy, cùng yêu giống nhau.
- Là Hạ Lan Hiên cho ngươi đến lấy?
- Hạ Lan Hiên muốn mạng của ngươi, ta cũng không nghĩ thế. Tuy rằng ngươi là yêu, ta là thiên sư, nhưng ta cũng có nguyên tắc của ta, ngươi không có làm việc trái ý trời, ta sẽ không thu ngươi. Mà hắn, ta nợ hắn, cho nên, ta muốn ngươi cho mượn ngọc lưu ly tới cứu mạng của hắn, chỉ là đơn giản như vậy.
Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm, ánh mắt thâm trầm sâu thẳm, sau một lúc lâu mới nói:
- Ngươi nói là thật?
Phan Ngọc nhíu mày.
Câu hỏi vừa rồi tuy rằng làm hắn không vui, nhưng không cách nào thể hiện ra. Nếu hơi có ngăn cản, đã đem kiếm củi ba năm thiêu một giờ[1]! Mặt giãn ra, cười nói:
- Ta cũng không hề nói láo.
- Nói thật cũng tốt, lời nói dối cũng thế, vô luận như thế nào, ngươi hôm nay đừng mơ tưởng từ ta lấy được ngọc lưu ly.
- Vì sao ngươi cố chấp như thế? Cho dù đó là chi bảo, đối với ngươi chỉ là mượn nhất thời, chẳng lẽ này cũng không được?
Khuôn mặt bình tĩnh nổi lên gợn sóng.
- Ngươi nói tới, có lẽ hạt ngọc kia cũng không quý giá, nhưng đối với ta, là vô giá chi trân[2].
- Không thể ngờ được, Phan Ngọc ta thích báu vật, ngươi lại càng sâu hơn ta. Nếu ta dùng vật này đổi lại?
Tiêu Mộ Vũ nói:
- Cho dù là bảo vật sở hữu cả thiên hạ ở trước mặt ta, cũng không bằng hạt châu này, ngươi nên tỉnh mộng đi!
Lúc sau, hai người rút kiếm giao tranh, đại chiến hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, Phan Ngọc cười vô cùng sáng lạn, thu hồi kiếm, đi đến bên cạnh bàn, cầm bầu rượu lên.
- Bất quá là câu vui đùa, ngươi lại còn làm thực.
Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, thì ra vừa rồi ra một thân mồ hôi lạnh.
Không nghĩ tới, nhìn Phan Ngọc cà lơ phất phơ, nhưng lại giống như đại hãn lực lưỡng, cho dù là hắn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.
“Hắn thật ra là người sao?”
Trong đầu đột nhiên nảy ra ý niệm này, lập tức phủ quyết, điều này sao có thể?
Nghe danh thấy thiên hạ thiên sư, đường đường huyền môn đệ tử, lại như thế nào không phải là người?
Hắn vì ý tưởng cổ quái mà cảm thấy buồn cười.
Dáng người tuấn dật như thanh tùng thúy trúc, Phan Ngọc xoay người, tươi cười nhu hòa, giống như dương quang ấm áp [3].
Tiêu Mộ Vũ trầm tĩnh lại, ngay tại lúc hắn lơi lỏng, bóng dáng người trước mắt không thấy nữa.
Cùng lúc đó, sườn thắt lưng, bả vai đồng thời trúng đòn nghiêm trọng, thân mình tê dại, quỳ rạp xuống đất, trên cổ lạnh như băng.
Phan Ngọc chuyển tới trước người hắn, ngồi xổm xuống thân.
- Hừ, muốn cùng ta đấu, cũng không xem lại phân lượng của chính mình.
Khí lực đều mất, Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ không ngã xuống đất.
- Ngươi muốn như thế nào?
Một bàn tay nâng cằm hắn lên, hai mắt Phan Ngọc lóe sáng, miệng tiến đến bên tai Tiêu Mộ Vũ, nhỏ giọng nói mấy câu.
Cạch, Cạch.
Choang!
Hai người cả kinh, đồng thời quay đầu.
Chỉ thấy Hồ Tứ mở lớn miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người, khay trên tay rơi xuống mặt đất.
Khay điểm tâm bị hỏng , ý thức được mọi người đều đang nhìn nàng, Hồ Tứ cười gượng hai tiếng:
- Ngươi, các ngươi tiếp tục, tiếp tục nha!
Nói xong, quay đầu chạy ra sân.
Hồ Tứ nhảy tường, thở hổn hển một trận.
Trường hợp vừa rồi đối với nàng mà nói thật sự rất quỷ dị.
Phan Ngọc cùng Tiêu Mộ Vũ gần nhau như vậy, hơn nữa biểu tình hai người lại rất quái lạ.
Ý niệm trong đầu thay đổi thật nhanh, Hồ Tứ lắc lắc đầu, điều này thật sự đáng sợ nha.
Trước kia nàng nghĩ Phan Ngọc thích nữ nhân, mà biểu hiện hắn cũng thật sự là như vậy, không nghĩ tới, vừa thấy Tiêu Mộ Vũ lại có thể biến thành như vậy.
Nhớ tới lúc bọn họ mới gặp, bộ dáng Phan Ngọc sững sờ, Hồ Tứ chỉ cảm thấy lạnh tóc gáy, há mồm thè lưỡi vì suy nghĩ của mình, đầu vai bị người nào đó vỗ, Hồ Tứ giật mình, nhảy lên ra xa mấy trượng.
Phan Ngọc nhíu mày không vui nói:
- Làm sao vậy? Bộ dáng giống như gặp quỷ, ta có đáng sợ như vậy sao?
Gặp quỷ?
Vừa rồi thật là có điểm kỳ lạ, nhưng thấy Phan Ngọc buồn bực, Hồ Tứ ngẩng cao đầu quan sát.
“Hắn ăn phải cái gì vậy? Như thế nào trong chốc lát không thấy, liền đã thay đổi?”
Hồ Tứ thật cẩn thận quan sát, lại không ra kết luận.
“Chẳng lẽ, hắn cùng Tiêu Mộ Vũ trong lúc đó…. Không có khả năng! Người ta có phu nhân, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
Hồ Tứ đem hình ảnh không thuần khiết trong đầu nhanh chóng xóa đi.
Phu thê tiêu thị tốt như vậy, nàng như thế nào có thể nghĩ như thế?
Một bàn tay tiến tới, bắt lấy cổ tay nhỏ của Hồ Tứ.
- Tứ Nhi, ngươi làm cái gì đánh chính mình?
Bên tai nghe truyền đến thanh âm Phan Ngọc nói thầm.
Phan Ngọc rất nhiệt tình, cũng không giống nhiệt tình đêm đó.
Mỗi khi nhớ lại, đêm đó hình dung Phan Ngọc cơ hồ bị “thiêu đốt”, nghĩ vậy, Hồ Tứ cảm thấy mặt có chút nóng, dùng sức vùng thoát khỏi.
- Ta đánh ta, cùng ngươi có quan hệ gì đâu?
Phan Ngọc có điểm tức giận.
- Như thế nào không quan hệ? Xem ngươi nói, thật giống như ta là không thể quan tâm đến ngươi!
- Đúng vậy, ngươi cùng ta là quan hệ gì? Hừ,vừa rồi ngươi làm cái gì?
Sờ sờ đầu, Phan Ngọc khó hiểu nói:
- Vừa rồi chúng ta vui vẻ cùng nhau uống rượu, sau đó ngươi liền chạy đến, ta tự nhiên không hề muốn ở lại nữa, cho nên cũng cùng đi ra.
Hồ Tứ lè lưỡi.
- Nói dối mặt cũng không đỏ. Thời điểm xuống núi ngươi mất hứng, hiện tại lại thành cao hứng như vậy, xem ra, hắc!
Phan Ngọc có điểm không rõ:
- Nói rõ ràng, không cần chỉ nói nửa câu. xem ra cái gì, ta làm sao vậy?
Mặt Hồ Tứ ửng đỏ, mếu máo:
- Ta không muốn nói cái gì, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một câu, người ta có phu nhân, ngươi cũng đừng quá phi tâm.
Phan Ngọc nghĩ đến Hồ Tứ đã biết chuyện của hắn:
- Yên tâm, ta chỉ là cùng hắn nói nói mấy câu, ai, nói đến, ta thật là có điểm luyến tiếc.
Lắc đầu thở dài, Tiêu Mộ Vũ tuy rằng là yêu, cũng là nam nhân hữu tình hữu nghĩa, cũng được so với nam tử hán đại trượng phu, huống hồ người cũng phong nhã, Phan Ngọc cũng muốn cùng hắn kết giao.
Hồ Tứ nôn nóng:
- Luyến tiếc cũng không được, Đỗ tỷ tỷ là người tốt, ngươi làm như vậy thực làm chuyện có lỗi với phu thê người ta.
- Nói có lý. Tuy rằng ta là thiên sư, cũng không phải thị phi trắng đen chẳng phân biệt được. Ta có chừng mực, yên tâm đi. Tứ Nhi, lại nói tiếp, ngươi bắt đầu suy nghĩ cho ta, thật là có tiến bộ.
Phan Ngọc rất cao hứng, vuốt nhẹ tóc đen của Hồ Tứ, trong mắt tràn đầy khen ngợi.
Hồ Tứ cười gượng hai tiếng, cũng may Phan Ngọc hiểu chuyện, bất quá, tật xấu này của hắn cũng không quá lớn, nếu bị người khác biết, chỉ sợ sẽ bị cười nhạo báng.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới một nơi, định có thể giải quyết vấn đề này, kéo tay Phan Ngọc, Hồ Tứ cười nói:
- Hôm nay đi ra ngoài, chúng ta còn muốn nhiều thứ tốt.
Phan Ngọc thấy Hồ Tứ đột nhiên cao hứng phấn chấn, nghĩ lại cũng không sao, gật gật đầu nói:
- Được rồi.
Đèn rực rỡ mới lên, buổi tối ngã tư đường so với ban ngày càng thêm ồn ào náo động.
Người chen chúc người, khiến Hồ Tứ thiếu chút nữa bị đám người làm ngã, may mắn Phan Ngọc ở bên bảo vệ, mới tránh khỏi nguy hiểm.
Hồ Tứ giữ chặt một người hỏi vì sao đêm nay nhiều người như vậy, thì mới biết thì ra trong thành mấy đại kỹ viện đêm nay cử hành chọn hoa khôi, không người nào không chen chúc tới.
Hoa khôi?
Hồ Tứ trong đầu nhất thời hiện lên khuôn mặt Ngọc Tỳ Bà, nhưng ngẫm lại, cũng không có khả năng nhìn thấy nàng lần nữa.
Bất quá, mắt ngọc chuyển động, Hồ Tứ nhìn trộm xem xét Phan Ngọc ở bên hưng trí bừng bừng, ý niệm trong đầu đã có dịp thể hiện.
- Tứ Nhi, kéo ta tới nơi này làm cái gì? Sắc trời đã tối, chúng ta vẫn là nên trở về đi.
Phan Ngọc bị Hồ Tứ kéo đi, miễn cưỡng dừng bước, khó hiểu nguyên nhân nhìn nàng chằm chằm.
- Uy, nếu đã đi ra, không vui đủ như thế nào có thể trở về? Huống hồ, ta nghe nói phía trước có sân khấu kịch, chúng ta đi xem nha, đi thôi, đi thôi!
Không chịu nổi Hồ Tứ năn nỉ, Phan Ngọc đành phải đáp ứng.
Hắn phát hiện, chính mình càng ngày càng khó cự tuyệt yêu cầu của Hồ Tứ.
Chỗ nhiều người nhất, đã khó có thể chen vào, Hồ Tứ có chút sốt ruột.
Xem trái xem phải, mắt sáng ngời, lôi kéo Phan Ngọc thẳng đến dưới một gốc cây đại thụ, nhảy lên, quả nhiên đó là một ý kiến hay.
Trên cây lại có tầm nhìn tốt, Hồ Tứ dào dạt đắc ý nhìn Phan Ngọc đi lên.
- Chủ ý này không sai đi, hắc hắc, cũng chỉ có ta mới có thể nghĩ ra được.
- Tiểu thông minh. – Phan Ngọc hừ một tiếng.
Cây rất lớn, nhánh cây mọc lan tràn, tại chỗ đứng có một chỗ hơi bằng phẳng, vừa lúc hạ người, Hồ Tứ liền hướng ra phía ngoài dò xét để thấy rõ hơn, Phan Ngọc thấy vậy vội bắt lấy cánh tay của nàng.
- Cẩn thận.
- Đã biết, ta sẽ để ý.
Hồ Tứ không cho là đúng, khoát tay, hết sức chăm chú nhìn về nơi chỗ đài cao sắc màu rực rỡ kia.
Cổ nhạc ti trúc hợp tấu, nhóm cơ vũ nhẹ nhàng chuyển động, lụa mỏng tung bay, như chim yến đang nhảy múa.
Trong đó một nữ tử mặc đồ trắng không giống người thường, vòng eo lá liễu múa xuất động, người vận luật, băng phi vũ, như cửu thiên tiên nữ hạ phàm.
Da thịt trắng như tuyết, mi tâm một chút son ấn, lông mày lá liễu, môi anh đào đỏ bừng như.
Mọi người bên dưới không ngừng hò hét, thậm chí có người hướng đi lên trên đài, mỹ nhân cười nhưng không nói, lụa mỏng lướt qua, làn gió thơm nhẹ đưa hương thoang thoảng.
Phan Ngọc chỉ nhìn thoáng qua, đột nhiên lắc đầu, quay đầu kêu lên:
- Hồ Tứ, đừng quá phận!
Hồ Tứ cười hì hì không để ý.
- Ngươi như thế nào không xem, trước kia ngươi không phải thích nhất xem cái này đó sao?
Tựa người trên thân cây, Phan Ngọc lười biếng nói:
- Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, hiện tại ta không thích xem.
Hồ Tứ trong lòng càng thêm sợ hãi, cười cười nói:
- Mỹ nữ trong kia có xinh đẹp hay không?
- Có thể.
- Có thể? Không thể nào! Ngươi nhìn lại kỹ xem, ngươi xem ánh mắt của nàng sáng ngời, giống như sao, ngươi xem môi của nàng, giống tiểu anh đào, không đúng, so với anh đào còn nhỏ, xem làn da của nàng, thật trắng thật mịn, giống trứng chim lột xác, ngươi xem… Ưm…
Bàn tay to che miệng của nàng, Phan Ngọc hung tợn nói:
- Ngươi có để yên hay không? Như thế nào nói nhiều như vậy!
- Nghẹn chết ta. Ngươi đây là mưu sát, mưu sát! Ta là muốn tốt cho ngươi, mang ngươi xem mỹ nữ, ngươi còn không hề cảm kích ta!
Xem mỹ nữ?
Phan Ngọc vẫn là không rõ, gãi gãi đầu.
- Ngươi làm cái quỷ gì? Vì sao muốn xem mỹ nữ?
Hồ Tứ muốn phát cuồng, bình thường Phan Ngọc đều nhìn là thấu ngay, hôm nay lại hoàn toàn không hiểu lời của nàng.
Xem ra, bệnh cũng không nhẹ.
- Ngươi, ngươi xem y phục đỏ bên kia, xem được không?
Phan Ngọc xa nhìn, gật đầu nói:
- Bình thường đi, miễn cưỡng tính là xinh đẹp.
Này còn bình thường, miễn cưỡng?
Hồ Tứ rất sợ ý nghĩ của chính mình trở thành sự thật, tiếp tục ra sức đề cử:
- Cái người cầm cây quạt trong tay, hẳn là không xấu?
Phan Ngọc tính nhẫn nại:
- Không phải nói xem diễn sao, như thế nào đều là nhảy múa? Buồn đến chết, vẫn là nên trở về đi!
- Nhiều mỹ nữ như vậy quanh ngươi hầu hạ, ngươi như thế nào còn cảm thấy buồn? Bất quá đừng lo, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp.
Phan Ngọc tà tà liếc Hồ Tứ một cái, khó hiểu nói:
- Biện pháp? Biện pháp gì? Vừa rồi ngươi vẫn thần thần bí bí, hôm nay thật sự kì quái. Rốt cuộc làm sao vậy? Nếu không nói rõ ràng, đừng mơ tưởng ta buông tha ngươi!
Hồ Tứ tâm nhất thời hoảng hốt, nói cũng chết, không nói cũng chết.
Nếu là về sau người khác nhắc tới, nhất định sẽ cho rằng Hồ Tứ nàng chết cũng đáng giá.
Hít sâu một hơi, Hồ Tứ cố lấy dũng khí lớn nhất từ lúc chào đời tới nay, ngẩng đầu đối mặt ánh mắt Phan Ngọc.
Vì thế, tại nơi kia, buổi tối kia, Hồ Tứ nói ra ý nghĩ trong lòng.
Bốn tưởng rằng Phan Ngọc sẽ tức giận, nàng cũng chuẩn bị tốt lắm, không nghĩ tới Phan Ngọc mày nhíu chặt, mặt đen thui như bầu trời đêm, mắt sang quắc phát ra ánh sáng kinh tâm động phách, đôi môi hồng nhuận mím chặt, cực tới độ cong hoàn mỹ.
Hồ Tứ rốt cục cũng thấy được lúc Phan Ngọc đẹp nhất, cũng tối dụ hoặc lòng người.
[Chú thích:
(1) Kiếm củi ba năm, thiêu một giờ: Ý nói công sức cố gắng bao nhiêu lâu trong một phút lầm lỡ có thể bị hủy hoại.