Vọng Tình

Chương 52: Loạn sai trắc đích hậu quả thị nghiêm trọng đích [ Loạn đoán hậu quả là nghiêm trọng ]



Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

Beta: Ngược Ái.

- Ta sai rồi!

Thanh âm khóc nức nở từ dưới núi truyền đến, Phan Ngọc ngoáy ngoáy lỗ tai, hướng về phía dưới nói:

- Nói lớn lên!

- Ta không nên hoài nghi ngươi, ta mười phần sai ! Ô ô ô!

Gió đêm thổi qua, từ dưới vách núi đen phát ra thanh âm ô ô quái dị, khiến người khác dựng tóc gáy, thanh âm Hồ Tứ run lên:

- Mau đưa ta lên đi!

- Ngươi đem loại ý tưởng kia loại bỏ hoàn toàn trong đầu ngay! Nếu không, ta quyết không đem ngươi kéo lên!

- Ngươi là người tốt, là ta hồ đồ, là ta hiểu sai, ngươi cùng Tiêu Mộ Vũ là trong sáng minh bạch, là ta, là lỗi sai của ta, van cầu ngươi, mau kéo ta lên đi!

- Nếu lại có loại ý nghĩ này thì sao?

Phan Ngọc truy hỏi một câu.

- Nếu ta có nửa điểm ý tưởng đó, ta, ta, ta sẽ không là người!

Phì!

Phan Ngọc bật cười.

- Tứ Nhi, ngươi vốn không là người, lời này thật sự rất không có thành ý!

- Vậy để cho ta bị thiên lôi đánh chết!

Lời này vừa ra khỏi miệng, phía chân trời ẩn ẩn truyền đến một tiếng sấm rền, Hồ Tứ hét lên một tiếng, Phan Ngọc cười nói:

- Xem ra Tứ Nhi của ta cũng bắt đầu học được nói dối rồi , ai, ngươi tiểu nói dối này, lúc này ông trời cũng không giúp ngươi!

- Ta nói như thế nào ngươi mới vừa lòng?

Nghe được tiếng sét, Hồ Tứ tâm nhất thời rối loạn, tay chân run run.

Rắc rắc.

Tảng đá bị vỡ thành khối nhỏ, mảnh vụn lăn xuống phía dưới.

- Được, Tứ Nhi, ngươi nghe cho rõ, Phan Ngọc ta cho tới bây giờ cũng không thích nam nhân! Nhớ kỹ chưa?

Hồ Tứ liều mạng gật đầu, ngẩng mặt lên:

- Ta nhớ kỹ, ngươi trước kia hay hiện tại, tương lai đều sẽ không thích nam nhân, mau đỡ ta lên đi!

Hai chân đặt trên mặt đất, Hồ Tứ lập tức liền quỳ rạp xuống, nói cái gì cũng không đứng dậy.

Nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, một khắc Phan Ngọc ôn nhu đến cực điểm kia sẽ làm ra hành động điên cuồng như thế, hai tay run rẩy.

- Nhìn ngươi như bình thường mới là điều đáng sợ nhất, lời này một chút cũng không giả, thật sự là đáng sợ!

Bả vai trầm xuống, tay Phan Ngọc ôn nhu khoát lên vai Hồ Tứ, Hồ Tứ cả kinh, tóc gáy dựng thẳng.

- Chớ sợ, Tứ Nhi, ta chỉ là muốn nói cho ngươi một bí mật.

Phan Ngọc vẫn ôn nhu như cũ, thanh âm như nước, Hồ Tứ nghe thấy giống như ma quỷ rống giận.

Hồ Tứ vốn có lòng hiếu kỳ rất lớn, nhưng đối với người như Phan Ngọc, ngay cả lòng hiếu kỳ cũng biến mất.

- Bí mật, ta không muốn nghe bí mật gì cả, buông tha ta đi!

- Thật vậy không?

Ngón tay đặt ở trên môi Hồ Tứ, nhẹ nhàng chà sát.

- Ha ha, Tứ Nhi, ngươi không ngoan, chẳng lẽ, ngươi còn muốn đi xuống nơi mát mẻ đó nữa sao?

Hồ Tứ lập tức ngẩng lên, mắt to chớp chớp.

- Không, ta không muốn đi!

- Vậy là tốt rồi, ngươi muốn nghe cái bí mật kia không?

Hồ Tứ gật đầu lia lịa, cười khổ nói:

- Ngươi nói, ta nghe!

Tiến đến bên tai Hồ Tứ, thanh âm Phan Ngọc ép tới cực thấp, khẩu khí ôn nhuyễn thổi tới Hồ Tứ bên tai, ấm áp , có điểm nóng.

Nàng muốn cười, tưởng tượng đến thủ đoạn của Phan Ngọc lại nghẹn trở về, thấy bộ dáng Hồ Tứ muốn nói lại thôi, Phan Ngọc cười, nhẹ giọng nói:

- Bí mật chính là bí mật nha!

Trong núi yên tĩnh, gió lớn thổi, Hồ Tứ gắt gao túm vạt áo, đỉnh đầu đột nhiên phác qua một đạo bóng đen, bay nhanh mạnh mẽ quất gió, bay qua như cuốn cả Hồ Tứ theo.

Móng vuốt đen sắc nhọn sát lướt qua da đầu, nhưng vẫn chưa đụng thương đến nàng, cho dù là như thế, Hồ Tứ cũng sợ tới mức mặt không còn chút máu, sợ tới phát run.

Phan Ngọc thấy nàng sợ hãi, trong lòng thương tiếc, nhẹ nhàng an ủi nói:

- Đừng sợ, chỉ là một con cú đêm, làm bị thương đến sao?

Hồ Tứ lắc đầu, miệng run run , như thế nào cũng nói không nên lời.

Nàng sợ không phải cú đêm, mà là cặp mắt lợi hại tản mát ra hàn ý thấu xương, nơi đó giống như phải chém nàng thành ngàn vạn mảnh nhỏ mới hả hận.

Trong đầu quay cuồng, thiên địa đều xoay tròn, mắt vừa nhắm, Hồ Tứ ngã vào trong lòng Phan Ngọc, mất đi tri giác.

**

Trên nền tuyết trắng thạch nhũ có một bồn bạch ngọc nhỏ.

Nhỏ giọt, một giọt ngọc lộ trong suốt ở trong bồn, tuyết trắng cùng ngọc minh châu mã não trên bốn vách tường, ánh sáng nhu hòa, Hồ Tứ mờ mịt mở mắt, nhìn trang sức trong động, nghi ngờ chính mình đã đến thiên cung.

Trên giường êm dày như da lông, sờ lên, ôn hương mềm mại, nhưng ở trong hương có một cỗ thiên khí thản nhiên, tinh tế ngửi thấy, lại ngửi không thấy.

Ý thức quen thuộc vây đánh úp lại, thầm nghĩ nằm trên giường, ngủ một giấc thật tốt nha.

Đột nhiên, từ xa xa truyền đến tiếng người, Hồ Tứ cả kinh, còn chưa chờ nàng ngủ lại, một người mạnh mẽ đem tên còn lại kéo vào động, phủi ném tới trên giường, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nhìn ngươi đang tốt quá nhỉ, mặt của ta đều bị ngươi làm cho mất hết rồi!

Người trên giường thẳng người dậy, ngẩng mặt, một đầu tóc đen tán loạn, vài sợi tóc đen còn bám trên mặt, ngón tay bạch ngọc thon dài mềm mại giống như bạch y trên người nàng, cơ hồ phân không rõ là tay.

Áo trắng như tuyết, mùi xạ hương tiến vào trong mũi Hồ Tứ, nhịn không được hít vào một hơi thật lớn.

Thơm quá, mùi rất quen thuộc.

Hai người kia tựa hồ nhìn không thấy Hồ Tứ, mà Hồ Tứ cũng không thèm để ý, ở trong này, có một loại cảm giác, tuy rằng cảm giác này có chút trầm trọng.

- Ta cái gì cũng chưa làm, ta cũng không làm ngươi thất vọng!

Nữ nhân ương ngạnh đối đáp, không thèm để ý lửa giận của nam nhân.

Nam nhân khó khăn mới áp chế cơn tức lại bị những lời này một lần nữa dấy lên, nắm cằm nữ nhân, tay liền giật sa y trên người nàng.

- Cái gì cũng chưa làm? Vậy ngươi cùng hắn mặt mày đưa tình, coi ta là người chết sao? Đừng quên, ta mới là phu quân tương lai của ngươi, mà hắn, cái gì cũng không phải!

- Là bởi vì ta không có quên, ta vẫn theo ngươi, ngươi như thế nào đối với ta? Trước mặt nhiều người như vậy, khiến ta khó xử, đả thương ta, chính là ngươi!

Nữ nhân kêu lớn, liều mạng thoát khỏi sự kiềm chế của nam nhân.

Ba!

Một cái tát vang dội trên mặt nam nhân, cũng ngăn trở hành động điên cuồng của hắn.

Độ ấm bên trong đột nhiên biến mất, Hồ Tứ sợ run cả người, thấy hoa mắt, cảnh tượng chuyển hoán.

Gió núi vù vù, mây trắng lượn lờ, sương mù bốc hơi tán mãn trong sơn cốc.

Nữ nhân ngồi ở trên tảng đá khóc nức nở, một người nam nhân ở bên an ủi, tuy rằng cách khá xa, Hồ Tứ vẫn có thể cảm thấy nam nhân tản mát ra ôn nhu cùng săn sóc.

- Ta rốt cuộc chịu không nổi , dẫn ta đi đi!

- Đừng khóc, hắn đánh ngươi sao?

Nam nhân tiếng nói nhu hòa, thuần mỹ như rượu.

Nữ nhân lắc đầu, hai tay vây quanh lấy thắt lưng nam nhân, đem mặt dán trên tai hắn.

- Chỉ cần có thể cùng ngươi ở một chỗ, cho dù là địa ngục, ta cũng không sợ.

- Được, chúng ta cùng nhau đi, rời đi nơi này!

Hồ Tứ đột nhiên vô cùng hy vọng bọn họ có thể rời đi, ai ngờ trời không cho lòng người toại nguyện, vị hôn phu của nữ nhân đến đây.

- Ngươi, ngươi nhưng lại đối với ta như vậy!

Kim quang trên tay chợt động, một đạo diệu kim quang thẳng hướng hai người bay tới.

Hồ Tứ chỉ cảm thấy trước mắt kim quang đại thịnh, nhịn không được hô to một tiếng.

- A!

Hồ Tứ lập tức ngồi xuống, trước mắt mơ hồ, thanh âm Phan Ngọc ở bên vang lên:

- Ngươi làm sao vậy, gặp ác mộng?

Lộ ra sự quan tâm thản nhiên, Hồ Tứ nghe lời nói của Phan Ngọc lúc này, giống như âm thanh của trời.

Sợ hãi trong mộng chưa tản đi, dưới ánh trăng, khuôn mặt Phan Ngọc ẩn lộ lo lắng cùng sầu lo.

“Hắn lo lắng cho ta sao?”

Hồ Tứ nghĩ ra ý niệm này trong đầu, đột nhiên, bóng dáng người trong mộng lại hiện lên trong đầu, nàng không nhìn thấy mặt người trong mộng, chỉ là nữ nhân kia ai oán cùng nam nhân ôn nhu làm người ta khắc cốt minh tâm, cố xóa cũng không xong.

Tay ôm lấy thắt lưng Phan Ngọc, đầu dán trên ngực hắn, Hồ Tứ thấp giọng nói:

- Ta vừa gặp ác mộng, thực đáng sợ!

Phan Ngọc vỗ vỗ đầu của nàng, an ủi nói:

- Có thể là bị đêm đó dọa, lại nói , Tứ Nhi, lá gan của ngươi quá nhỏ. Ha ha, bất quá chỉ là con chim nhỏ, cũng không phải ánh mắt chim ưng, ngươi sợ cái gì?

Ánh mắt chim ưng!

Hồ Tứ sợ run cả người, vùi đầu càng sâu, Phan Ngọc thấy Hồ Tứ trầm mặc, cảm thấy kỳ quái, ngực có điểm nóng lên lại ẩm ướt, vội vàng đẩy Hồ Tứ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt.

Trước ngực cảm thấy ẩn ẩn mất mát, cảm thấy hoảng hốt, Hồ Tứ như vậy cùng trước kia quá khác nhau.

Trong mắt toát ra bi ai, Hồ Tứ che mặt, lắc đầu nói:

- Ta vừa rồi trong mộng nhìn thấy ánh mắt ưng sáng quắc, Phan Ngọc, ta có phải hay không sắp chết?

- Phi phi phi, cái gì mà chết với sống? Bớt nói nhảm đi.

Phan Ngọc vội vàng giải thích, ánh mắt vừa động.

- A, đúng rồi, ngươi có từng nghe nói những lời này chưa?

- Nói cái gì?

Hồ Tứ ánh mắt tò mò nhìn Phan Ngọc, khó hiểu hỏi.

- Người tốt sẽ không sống lâu, tai họa sẽ trải qua ngàn năm! Ngươi nhất định sẽ sống được thật dài thật lâu, ôi, đừng đánh ta nha! Ta này cũng là vì tốt cho ngươi!

Phan Ngọc ôm đầu bỏ chạy, Hồ Tứ ở phía sau đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu:

- Ai là tai họa? Có người nói như vậy sao? Ta không đánh ngươi thì đánh ai!

Đuổi theo sau, Hồ Tứ còn tiếp tục đánh, Phan Ngọc quay lại bắt được hai tay của nàng, cười nói:

- Cảm thấy khá hơn chút nào không?

Hồ Tứ sửng sốt, phiền muộn vừa mới tràn ngập trong lòng đã tan thành mây khói.

Minh nguyệt phản chiếu dưới bóng nước, Phan Ngọc tươi cười chiếu sáng tâm Hồ Tứ, lo lắng trong lòng không còn.

Dùng sức gật gật đầu, Hồ Tứ làm mặt quỷ, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn:

- Ta không sao.

**

Hạ Lan Hiên đang ngồi ở trong đình viện, trước mặt bãi phóng một đại đỉnh, đỉnh hạ xuống thiêu đốt, đã qua ba canh giờ, đỉnh vẫn lạnh như băng, không thấy có chút nóng nào.

Bất quá trên mặt Hạ Lan Hiên nhìn không ra lo lắng, tay cầm quạt nan, cực kỳ nhàn nhã, đến khi nhìn thấy Phan Ngọc, trên gương mặt béo phì mới ra vẻ tươi cười.

- Phan huynh, làm cho ta chờ thật lâu.

Cao thấp đánh giá một phen, gật đầu thở dài:

- Cũng chỉ có ngươi, mới có thể ở trước thủ hạ của hắn toàn thân trở ra, xem ra, ta muốn ngươi tìm gì đó, ngươi cũng sẽ lấy đến?

Phan Ngọc gật đầu, từ trong áo lấy ra một chuỗi hạt ngọc:

- Ta nghĩ muốn thứ gì, trong thiên hạ còn không có cái lấy không được.

Hạ Lan Hiên vốn tâm trạng cực bình tĩnh, giờ lại nhìn thấy chuỗi hạt kia liền toát mồ hôi, thanh âm đều run lên:

- Phan huynh, lại gần chút, ta thấy không rõ lắm.

Hồ Tứ ở phía sau lặng lẽ kéo tay áo Phan Ngọc.

Nàng cảm thấy Hạ Lan Hiên không thích hợp, Phan Ngọc vươn tay trái ra đằng sau lưng, khua khua, đi lên phía trước, đưa tới trước mặt Hạ Lan Hiên.

- Hạ huynh, hãy nhìn cẩn thận, là ngọc ngươi cần phải không?

Bạch quang chiếu sáng, Phan Ngọc nhanh chóng lui về phía sau, tay trái đặt tại cổ tay phải.

Hồ Tứ kinh hãi, máu tươi từ cổ tay chảy ra, tựa như đóa hoa màu đỏ, Phan Ngọc thần sắc như thường, đối với cổ tay bị thương không thèm để ý đến, nhưng thật ra Hồ Tứ có chút kích động, kéo vạt áo xuống lau vết thương cho hắn.

Phan Ngọc cự tuyệt ý tốt của Hồ Tứ, ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ Lan Hiên, lạnh nhạt nói:

- Hảo kiên nhẫn, đợi cho lúc này mới động thủ, bội phục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.