Vọng Tình

Chương 7: Thanh ti như huyết (tóc đen như máu)



Hồ Tứ ai oán chu cái miệng nhỏ, trợn mắt nhìn cái tên yêu nghiệt kia, không thèm đôi co với hắn, tiện đà lăn đến trên giường, ôm chăn:

- Không nói cho ta biết, ta cũng không thèm biết, có gì đặc biệt hơn người chứ!

Phía chân trời, mây đen càng ngày càng kéo tới nhiều hơn, nhuốm không gian trầm lặng trong màu đen của bóng đêm cô tịch.

Tí tách, tí tách.

Từng hạt mưa nhỏ rơi xuống trên mái hiên cổ kính, phát ra âm thanh nhỏ ba, ba.

Rất nhanh, mưa trở nên nặng hạt hơn.

Trời nổi giông bão – gột rửa thế nhân.

Phan Ngọc đứng ngoài cửa, trông lên mái hiên.

Cảnh vật bên ngoài thật giống như mặt nạ thủy hạ, nói đẹp cũng không quá khoa trương. Mưa giống như một làn sương mù mỏng lượn lờ, mông lung, huyền ảo.

Phan Ngọc nhìn trong chốc lát, trở lại trong phòng, nhìn Hồ Tứ đang ngủ rất ngon lành.

Hơn nữa, nàng đang ngủ trên chiếc giường duy nhất của căn phòng.

Đúng là việc ngoài ý muốn.

Phan Ngọc lười biếng không muốn nghĩ nữa, khẽ buông rèm, nhìn ngọn đèn leo lắt, liếc mắt quét qua cả căn phòng.

Để chắc chắn hơn, hắn dùng đầu ngón tay gõ vào mặt giường, mò mẫm thực cẩn thận.

Bỗng chợt dừng lại, nghiêng lỗ tai, hai mắt từ từ nhắm lại, cố gắng tập trung tinh thần như muốn nghe ra thứ gì đó.

Qua đã lâu, Phan Ngọc mới xem xét xong toàn bộ căn phòng. Ngồi ở phía trước cửa sổ, nhắm mắt tĩnh tọa.

Bỗng nhiên hắn mở mắt, vụt, trong vạt áo kéo ra một mảnh vải, hơi hơi trầm ngâm.

Cắn ngón tay giữa, dòng máu đỏ tươi theo vết cắn chảy ra.

Thừa dịp máu chưa khô, nhanh chóng vẽ lên trên mảnh vải vài đường, một hình đồ cổ quái bố trận được vẽ lên, giống như thuật chú.

Lấy mảnh vải đốt, ném tới trong ly trà, nhìn nó hóa thành tro tàn hòa vào trong nước, Phan Ngọc liền một hơi uống cạn.

**

Cơm chiều quả thực rất phong phú, có cả vây cá nàng yêu thích, làm cho Hồ Tứ ăn no căng bụng.

Nàng cơ bản không để miệng nghỉ ngơi, giống như bộ dạng quỷ chết đói đầu thai.

Lão chủ nhân cũng dễ dãi đối nàng làm như dung túng , còn Phan Ngọc thực lạ lùng cũng không thèm để ý tới hành động quá hưng phấn của nàng.

Hồ Tứ cắn chân gà, miệng đầy mỡ bóng nhẫy, con mắt đảo nhanh nhìn chằm chằm thịt nướng bên kia cách nàng không xa, hương vị nếm chắc hẳn không giống bình thường.

Từ khi đi theo Phan Ngọc, nàng chưa từng được ăn ngon, ăn no. Hôm nay nhất định nàng phải ăn đủ.

Ngược lại với Hồ Tứ như lang sói quét sạch bàn ăn thì Phan Ngọc lại vô cùng nhã nhặn, ung dung chậm rãi ăn.

Hồ Tứ không rõ vì sao hôm nay hắn lại khác xa so với mấy hôm trước, thật đau đầu nha.

Nàng lắc lắc cái đầu, không thèm nghĩ nữa mà chuyên tâm đánh trận trên bàn mỹ thực.

Lão nhân gia thấy trong chén Phan Ngọc là ăn chay, nở nụ cười bác ái, tự tay rót cho Phan Ngọc một ly rượu, rượu trong như màu hổ phách, mùi hương quả thật có thể bay xa vạn dặm

- Phan công tử, đây là rượu lão phu cất vào hầm nhiều năm, là rượu nữ nhi hồng. Mời uống, mời uống.

Phan Ngọc bưng lên ly rượu, quả nhiên mùi hương thanh mát khiến người chưa uống đã say, ngửa đầu uống cạn, cất lời khen:

- Quả nhiên là cực phẩm.

Hồ Tứ bưng lên ly rượu hướng miệng mình, lại bị một bàn tay chặn lấy cướp mất ly rượu.

Bất mãn ngẩng đầu, Phan Ngọc tươi cười khiến nàng càng thêm oán giận:

- Nàng lần trước uống rượu ra sao chưa quên chứ? Sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?

- Ta không có …..

Hồ Tứ tính lên tiếng phản bác, lại thấy ánh mắt Phan Ngọc có ẩn ý, nàng lập tức im miệng.

Lão nhân gia cười cười:

- Quý công tử cứ sảng khoái đi, uống rượu này say chỉ ngủ chứ không có điểm gì hại.

Phan Ngọc cười nói:

- Lão nhân gia không biết, ta sợ nàng uống rượu xong làm càn, vẫn là không nên uống. Nếu không đánh vỡ đồ vật của quý phủ, ta đây không đủ tiền bồi thường nha.

- Haha, cái gì nếu hỏng liền hỏng, không quan trọng.

Lão nhân gia không thèm để ý mà nói.

- Sao lại nói không đáng giá tiền, ta xem thấy trong quý phủ toàn những vật trị giá ngàn vàng, đều không giống bình thường.

Hồ Tứ miệng ăn không ngừng, đến miếng thịt thứ năm nàng liền nghẹn lại, thực khó hiểu nhìn Phan Ngọc.

Không biết tại sao hắn lại cảm thấy hứng thú với đồ nhà người ta?

Có điều nàng cũng không quan tâm, liều mạng ăn tiếp.

- Ha ha, lão phu không biết Phan công tử vốn là thiếu gia học rộng tài cao, thật sự khiến cho ta mở mang tầm mắt.

- Không nên nói thế, tại hạ chỉ biết một phần nhỏ, không thể coi là học rộng hiểu nhiều.

Toàn bộ bàn ăn trừ bỏ Mạc lão nhân gia, Phan Ngọc cùng Hồ Tứ thì trong căn phòng chỉ có vài người. Phan Ngọc cười nói:

- Vì sao không thấy Mạc phu nhân cùng Mạc thiếu gia?

Mạc lão gia nói:

- Phu nhân ta gần đây không khỏe trong người, hài tử ở nhà chiếu cố nàng.

Phan Ngọc gật đầu, một tay túm Hồ Tứ đang tham ăn:

- Đa tạ Mạc lão gia đã khoản đãi, trời đã muộn, chúng ta mai phải đi nữa. Nếu Mạc phu nhân không khỏe, vậy chúng ta cũng không làm phiền Mạc gia.

Hồ Tứ bất mãn:

- Làm gì chứ, ta còn chưa ăn xong.

Phan Ngọc nắm lấy tay Hồ Tứ, lôi về phòng.

Về đến phòng, hắn túm nàng dốc ngược lên, lắc mạnh khiến nàng muốn ói.

Chưa chờ nàng phản ứng thì toàn bộ đồ ăn hồi chiều đều theo miệng tiến ra, ói một phen sạch sẽ. Phan Ngọc thấy nàng đã nôn hết ra thì mới chịu buông tay.

Hồ Tứ nước mắt lưng tròng, oán hận nhìn Phan Ngọc:

- Ngươi có bệnh sao, sao không thể để ta ăn no?

Phan Ngọc ngồi xuống:

- Để ngươi ăn no thì cái mạng nhỏ này của ngươi cũng không còn.

Mất mạng? Hồ Tứ sửng sốt, nhanh chóng nhăn mũi:

- Ngươi nói bậy. Ngươi cũng nếm qua còn gì, cũng đâu có việc.

- Ta biết ngươi vô dụng, nhưng không nghĩ tới là vô dụng đến thế này. Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, Mạc gia hắn không ăn sao?

Phan Ngoc thiếu chút nữa muốn bóp cổ nàng.

Hồ Tứ lắc đầu, nàng cơ bản chỉ ăn thôi không có thèm nhìn thứ khác.

Nôn toàn bộ thức ăn khiến nàng mệt mỏi chỉ muốn ngủ, rất nhanh ngã lên giường liền thiếp đi.

Mưa đã tạnh. trời vẫn rất tối.

Người ta quả thực nhìn không ra, tại sao vừa mới tạnh mưa, đáng lẽ sau trận mưa lớn thế phải còn đọng lại giọt mưa.

Thế nhưng trừ bỏ không khí có phần tươi mát, hơi ẩm ướt chút thì căn bản nhìn không ra vừa trải qua trận mưa gió lớn như vậy.

Phan Ngọc đứng ngoài sân, nhìn xung quanh cảnh vật đều giống nhau, bốn phía một mảnh hắc ám, lại còn có sương lạnh vây quanh.

Phan Ngọc mặt mày nhăn lại, hồi đầu nhìn thoáng qua, đếu đã quá kinh hãi.

Phía sau cái gì cũng không có, một mảnh tối đen, không có đường, không có nhà, không có đèn, hắn cảm thấy mình như rơi vào một không gian hư vô, mộng ảo vậy.

Vụt.

Trong lòng bàn tay Phan Ngọc toát ra một ngọn lửa đủ có thể chiếu sáng quanh mình.

Một mật đạo xuất hiện ở dưới chân, Phan Ngọc hướng thân mình đi về phía trước, đi hết mật đạo liền thấy một cửa gỗ tinh xảo.

Đẩy cửa ra, đầu óc chợt trở nên linh hoạt.

Mắt trông thấy một phòng toàn kim ngân châu báu, thiếu chút nữa làm cho Phan Ngọc đứng tim.

Chợt thấy rất nhiều châu báu như vậy, tâm không khỏi kinh hoàng một phen, tuy rằng biết rõ là giả, lại vẫn không thể kiềm chế khát vọng trong lòng.

Sau cố gắng kìm nén, cố gắng nhắm mắt lại, cắn thật mạnh vào đầu lưỡi.

Đau đớn làm cho hắn thiếu chút nữa khóc ra tiếng, bất quá, trừng mắt nhìn phía trước, ảo ảnh lúc nãy đều đã biến mất hoàn toàn.

Đây là nội thất của một phòng nghỉ khá thanh nhã, thiết kế cực kì nữ tính, giường lớn khắc hoa, rèm ngủ màu hồng nhạt, thêu uyên ương ân ái.

Bất quá điểm hấp dẫn tầm mắt người ta nhất, là chiếc cửa sổ đang rộng mở kia, điêu khắc thật tinh xảo. Trên đó được điêu khắc hình hoa mai tuyệt đẹp, cạnh đó có một tấm gương đồng cổ, đường cong lưu sướng, đúng thật là trân phẩm quý giá.

Hạ tầm mắt xuống nhìn, ở nơi ánh lửa chiếu rọi, lóe ra một ánh sáng kì lạ…

Phan Ngọc nhẹ vỗ mặt gương, bỗng trên ngón tay truyền tới cảm giác đau xót.

Đột nhiên rút tay ra, lui lại phía sau vài bước, nguyên bản ngón tay lúc nãy không hề bị thương, thì giờ, máu tươi lại trào ra, trên ngón trỏ xuất hiện một vết thương hơi nông.

Từng giọt, từng giọt máu chảy dọc xuống theo cánh tay trắng muốt của hắn.

- Thật đúng là hung ác!

Dương tay ném ra một hỏa cầu, gương đồng ở trên không trung bị thiêu đốt, phát ra âm thanh.

Đát…đát.

Phan Ngọc không cần niệm chú, lại ném ra một quả cầu nữa, lửa cháy càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết từ trong gương truyền ra:

- Tha cho ta, tha cho ta!

- Tha cho ngươi? Không khó. Mau hiện thân cho ta!

Bạch quang chợt lóe, một đạo bóng dáng từ trong mặt kính đi ra, xuất hiện trước mặt Phan Ngọc.

Tóc dài xõa ngang vai, vòng eo nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu. Đôi lông mày lá liễu của nàng ta chợt nhăn lại, chạy vội tới ôm lấy tay áo Phan Ngọc, cất tiếng nói yêu kiều, van xin hắn:

- Pháp sư, người tha ta đi. Ta sau này tuyệt không dám nữa!

Nhìn thấy Phan Ngọc không có phản ứng gì, nữ tử giống như xà không xương, dưới chân khẽ di chuyển tới gần hơn.

Đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé với nước da tái nhợt của nữ tử nhẹ nhàng lướt qua thân thể của Phan Ngọc, cố ý làm giống như là vô tình với tới, mái tóc dài như mây khẽ run rẩy:

- Đi, ngươi hãy thương hại ta, ta rất đáng thương a!

Hai bàn tay nhẹ đưa tới bả vai Phan Ngọc, đôi tay bạch ngọc tham lam tiến vào vạt áo , chậm rãi vuốt ve trong lồng ngực hắn.

Tóc dài khẽ lay động, nhẹ cởi áo Phan Ngọc, cất tiếng cười yêu mị:

- Nào, Ngươi hãy tới thương ta đi, thương ta đi nào!

Sợi tóc mềm mại như có sinh mệnh, nhẹ nhàng quấn quanh thân thể Phan Ngọc, một tầng lại một tầng, tóc dài như thác nước, từng đợt từng đợt chạm qua ngón tay Phan Ngọc, hai má, lưu lại mỗi nơi nó đi qua đều là tơ máu.

Đột nhiên, thân mình Phan Ngọc run lên, tóc đen quấn đầy trên người trở nên điên loạn, đâm vào thân thể hắn, còn có một lượng tóc lớn giống như đám xà độc hướng tới các điểm mũi, mắt, tai, miệng.

Bị sợi tóc đâm trúng, thân thể trông như huyết nhục mơ hồ, máu đỏ thẫm vẫn không ngừng chảy ra, trên nền nhà mùi máu tanh tràn ngập không gian.

Thân thể Phan Ngọc run rẩy giống như chiếc lá sắp lìa cành, đôi môi anh đào tái nhợt của nữ tử khẽ nhếch, tiếng cười đứt quãng ma mị quanh quẩn khắp không gian.

- Tơ hồng bạc ước khinh vân mộng, huyết hải ti vũ tế như sầu (1), ha ha ha ha!

(Câu thơ này có nghĩa là duyên trời vốn chỉ có trong mộng, sầu hận hòa cùng máu và tóc.)

Nữ tử vén ra sau một bên tóc dài, hiện ra gương mặt mĩ lệ tinh xảo, bàn tay lạnh ngắt, mạch máu xanh nhạt như ẩn như hiện. Đuôi mắt dài nhỏ sắc nét, trong mắt đen nhánh phát ra tia nhìn lạnh lùng.

Ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của Phan Ngọc, móng tay sắc nhọn tối đen, khinh miệt cào làn da Phan Ngọc.

Mỗi một lần, nàng ta đều bật cười một tiếng, tóc cũng hướng vết xước mà chui vào.

- Quả thực rất anh tuấn! Ha ha…

Nàng ta cười khanh khách, đầu lưỡi khẽ vươn ra ngoài, liếm trên khuôn mặt Phan Ngọc, nhẹ nhàng, ôn nhu, giống như là tình nhân trong lúc đang thân mật vậy.

Đầu lưỡi lạnh như băng khẽ di chuyển trên làn da đầy màu tươi, đầu dần dần hạ xuống, hàm răng trắng ởn khẽ thì thầm, làn da Phan Ngọc co rút lại.

- Ta cũng thật có điểm luyến tiếc nam nhân như ngươi!

- AA!

Phan Ngọc khẽ kinh hô, thân mình dùng hết sức lực nhảy lên, lại bị đám tóc rậm rạp quấn quanh kéo xuống, không thể động đậy.

Toàn thân kịch liệt run rẩy, tóc điên cuồng rối loạn hướng miệng hắn mà chui xuống. Cả người tựa như một hình nhân thật lớn.

Lúc đầu còn kêu vài tiếng a a, rất nhanh sau đó thanh âm đều không thể phát ra được nữa.

Nữ tử đầu hướng về phía trước, lộ ra cái cổ trắng thon dài tuyệt đẹp, một tia máu tươi theo khóe miệng của nàng chảy xuống.

Lấy tay lau đi, liếm liếm khóe miệng, cười khẽ:

- Ta còn tưởng là nhân vật lợi hại như thế nào, hóa ra cũng không ngoại lệ! Máu của ngươi so với người khác cũng chẳng phải là mỹ vị gì.

Nhẹ nhàng trườn xuống từ trên người Phan Ngọc, chỉnh lại mái tóc dài lúc này đã trở thành màu đỏ, máu đỏ tươi theo tóc đi vào trong cơ thể của nàng.

Vung ống tay áo lên, nguyên bản gương mặt tái nhớt lúc nãy giờ đã có chút điểm huyết sắc, đôi môi anh đào vô sắc giờ cũng chuyển sang màu hồng nhạt. Cơ thể bị tóc quấn lấy khẽ run run, vô lực mà ngã xuống.

Nữ tử cười lạnh, cũng không thấy có động tác gì, tóc dài lui về.

Trên mặt đất lộ ra một khối thi thể quắt queo, khô héo.

Nàng tiêu sái đi tới trước mặt thi thể, làn da chặt lại, mặt như đầu lâu, hai hốc mắt tối om, miệng mở lớn, lộ ra hàm răng đen thui.

Mày liễu khẽ nhíu lại, chân ngọc hung hăng đạp vào. Cứ tưởng rằng cơ thể phải tan biến thành tro bụi, không nghĩ tới, một cước giáng xuống, đầu lâu kia nhất thời hóa thành hư ảo.

Nhanh như chớp, một cây gỗ lăn qua lăn lại trên mặt đất. Nữ tử lắp bắp kinh hãi, mặt mày đại biến.

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ người ở phía sau:

- Ha ha, thực thất vọng quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.