Sau khi Phương Minh Vĩ quay lại nhà ăn, ngồi xuống, người nào người nấy bắt đầu giống như đều tới mời rượu anh, còn Phương Minh Vĩ thì ai đến mời
cũng không từ chối. Cuối cùng vẫn là Trương Triêu Lâm không nhìn nổi,
mới thôi, Đoàn trưởng ở dưới bưng ly rượu la to: “Chính ủy không có
người như anh đâu, anh là có chị dâu ở đây nên không uống rượu, về tình
thì có thể tha thứ, nhưng tôi là Đoàn trưởng phải không, chịu cấm cản
như anh vậy là không nên đâu!” Nói xong còn hướng về phía Lý Mân nói một câu: “Chị thấy đúng không, chị dâu?”
”Nhưng tôi cũng không cấm!” Lý Mân nhìn Trương Triêu Lâm Tiếu nói, phía dưới liền ồn ào lên, la
hét: “Chính ủy, một ly, chính ủy, một ly!”
Trương Triêu Lâm vung
tay lên, bên dưới lại yên tĩnh lại, trơ mắt nhìn, cho rằng Trương Triêu
Lâm thật sự muốn uống: “Tụi nhóc các cậu ồn ào cái gì, tôi phải đi gác
thay cảnh vệ Tiểu đoàn, các cậu cứ ở đây uống đi, không được ầm ĩ, cẩn
thận tối hôm nay cho các cậu thêm đồ ăn đấy!” Nói xong thì ở dưới đều
thở dài, nhưng cũng biết, khi xuân đến thì lãnh đạo doanh trại sẽ phải
gác thay cảnh vệ Tiểu đoàn, đây là một quy định bất thành văn.
Trương Triêu Lâm nói xong, mấy cán bộ cũng đứng lên đi cùng với anh ta, Phương Minh Vĩ cũng cùng đi, trước khi đi, dặn họ chăm sóc cho tốt các chị
dâu, không cho làm mất mặt bộ đội.
Chiều nay, Phương Minh Vĩ đứng ở trong gió tuyết, hoàn toàn không có một tí ti lạnh lẽo nào, trong
lòng còn tràn đầy ấm áp, giờ này sang năm, lúc anh đi ra nói với các anh em: “Chăm sóc tốt cho chị dâu các cậu đấy!” thì trong số những chị dâu
này nhất định sẽ có Hạ Hi Tuyền nữa.
Đầu năm, Hạ Hi Tuyền đưa
Phương Chính cùng Phương Nguyên trở về thành phố C, hôm sau Lý Hạ Thu
mang theo bao lì xì mà bạn Nguyên Bảo đã dặn đi dặn lại đến thành phố C.
Lý Hạ Thu vừa vào cửa nhìn thấy hai đứa bé, ôm cổ hung hăng hôn mỗi đứa
một cái. Phương Chính chê, xoa xoa nước miếng trên mặt: “Dì Tiểu Hạ, con lớn rồi, lần sau đừng hôn con nữa.”
Lý Hạ Thu giận, bóp khuôn
mặt nhỏ nhắn của Phương Chính nói: “Phương Chính, làm sao con lại không
đáng yêu như vậy, khẳng định là ở trường không có cô bé nào thích con.”
”Mới không cần, một đám háo sắc.” Phương Chính ra vẻ khinh thường nói.
”Dì Tiểu Hạ, chúc mừng năm mới!” Nguyên Bảo khéo léo chào hỏi.
Lý Hạ Thu ôm lấy Nguyên Bảo, hôn rồi lại hôn: “Chúc mừng năm mới, vẫn là Nguyên Bảo nhà ta ngoan ngoãn.”
Một câu khen khiến Nguyên Bảo mở cờ trong bụng, mắt sáng bừng lên: “Chúc
cho dì Tiểu Hạ năm mới đại phát tài nha, tiền lì xì đâu!” Nguyên Bảo đưa đôi tay ra đong đưa ở trước mặt Lý Hạ Thu.
Lý Hạ Thu ngửa mặt
lên trời thở dài, cô cũng biết, không nên ôm kỳ vọng quá lớn đối với hai đứa bé này, quả nhiên là có mục đích mà. Nhưng vẫn vui vẻ lấy ra hai
bao tiền lì xì, đưa một cái cho Nguyên Bảo, một cái khác cầm ở trên tay, nhìn chằm chằm Phương Chính, cố làm ra vẻ nhã nhặn, nói: “Phương Chính, Nguyên Bảo đã chúc tết rồi mới có tiền mừng tuổi, con là anh trai không phải cũng nên chúc sao!” Phương Chính đang muốn mở miệng, Lý Hạ Thu đưa tay ra cắt lời cậu bé: “Không cho lặp lại đấy!”
Phương Chính
nhẫn nhịn phẫn nộ kích động, trong đầu chợt nhớ tới câu đối hôm qua mới
thấy ở ngoài, vậy hẳn là lời chúc tốt lành đi, cũng treo ở ngoài kia mà, được, hẳn là nó rồi.
”Chiếm Thiên thời - Địa lợi - Nhân hòa
Đạt Cửu Châu tứ hải tài bảo” - Phương Chính bật thốt lên.
Lý Hạ Thu nhìn cậu bé trước mặt, trong lòng không khỏi thở dài, đứa trẻ
thông minh như vậy, thật là hời cho Phương Minh Vĩ rồi, vui vẻ đưa ra
bao tiền lì xì.
Phương Chính nhận lấy bao lì xì, chạy đến ban
công nhìn xuống phía dưới, xác định xe mẹ không có ở đây, mới lật đật
chạy lại, ôm Lý Hạ Thu hỏi: “Dì Tiểu Hạ, hàng năm dì đều gặp ba con
chứ?”
Một câu hỏi làm Lý Hạ Thu á khẩu không trả lời được, suy nghĩ một chút vẫn gật đầu: “Có gặp!”
”Thật sao, vậy dì hãy nói cho chúng con biết đi, ba con bây giờ thế nào, ba
vẫn còn ở trong quân đội sao?” Nguyên Bảo hưng phấn hỏi!
”Còn, ba tụi con bây giờ là Đoàn trưởng nha!”
”Đoàn trưởng, có thể quản lý rất nhiều người sao?” Trong mắt Nguyên Bảo tản ra ánh sáng sùng bái.
”Đúng vậy, rất nhiều người, cụ thể có bao nhiêu người, dì cũng không biết nữa.”
”Vậy bây giờ ba con đang ở thành phố B, đúng không?” Phương Chính nói khẳng định.
Lý Hạ Thu không dám trả lời, có trời mới biết sau khi cô nói thì Phương
Chính có thể thừa dịp nào đó Hạ Hi Tuyền không có ở đây liền một mình
chạy tới thành phố B hay không. Trong lòng đang cầu khẩn, chị gái, sao
chị vẫn chưa về vậy? Một hồi tiếng chìa khóa vang lên, trong lòng Lý Hạ
Thu mặc niệm một câu, ông trời phù hộ!
Hạ Hi Tuyền vào nhà nhìn thấy giày của Lý Hạ Thu, cất giọng gọi: “Tiểu Hạ, tới giúp chị xách đồ đi.”
Lý Hạ Thu liếc nhìn Phương Chính, nói một câu ‘Không biết’, rồi kéo Nguyên Bảo chuồn mất.
Nguyên Bảo cầm bao lì xì, vui vẻ chào hỏi mẹ: “Mẹ! Mẹ nhìn đi, đây là dì Tiểu
Hạ cho con đấy.” Nói xong thì giơ bao lì xì trong tay lên.
Hạ Hi Tuyền cười: “Vậy các con có cám ơn dì Tiểu Hạ không vậy?” Nguyên Bảo khéo léo gật đầu nói có cảm ơn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Chính và Nguyên Bảo đi ngủ trưa. Trong tay Hạ Hi Tuyền và Lý Hạ Thu mỗi người một ly Hồng Trà, ngồi nói chuyện
phiếm.
Lý Hạ Thu đem lời Phương Chính mới vừa hỏi nói lại cho Hạ
Hi Tuyền, Hạ Hi Tuyền có chút kinh ngạc, mỗi lần Phương Chính nhìn thấy
Lý Hạ Thu đều sẽ hỏi chuyện Phương Minh Vĩ, chuyện này cô biết, thế
nhưng đây là lần đầu tiên Phương Chính khẳng định ba ở thành phố B như
vậy!
”Hạ Hi Tuyền, chị phải coi chừng Phương
Chính đấy, muốn làm bất hảo, bỏ nhà trốn đi đến thành phố B tìm ba gì gì đó, đến lúc đó chị ngồi mà khóc!” Lý Hạ Thu nhấp một hớp trà trong tay, hỏi tiếp: “Aizz... Rốt cuộc chị có đồng ý với Phương Minh Vĩ hay
không vậy?”
”Chưa có chính thức đồng ý anh ấy, còn Phương Chính chị sẽ chú ý.”
”Em không biết chị ở đây suy tính cái gì, nhưng dùng hiểu biết của em đối
với chị, thì cho dù là đồng ý, cũng sẽ không nói cho anh ấy biết chuyện
Phương Chính và Phương Nguyên nhanh như vậy.”
Hạ Hi Tuyền gật
đầu: “Không biết nữa, Tiểu Hạ, mặc dù chị biết rõ Phương Chính và Phương Nguyên vẫn luôn muốn gặp anh ấy, nhưng nếu như quan hệ giữa chị và anh
ấy chưa xác định, tình cảm cũng không ổn định, thì làm sao chị dám đem
chuyện con cái nói cho anh ấy biết! Huống chi, nếu nhà họ biết sự tồn
tại của hai đứa bé này, lại không dẫn bọn chúng đi sao, nếu sự thật là
như vậy, sáu năm này với chị còn có ý nghĩa gì đây? Chị rất xác định chị vẫn còn yêu anh ấy, nhưng chị không muốn lấy con làm lợi thế để cho anh ấy trở về bên cạnh chị, cái người mẹ đó, chị rất sợ!” Hạ Hi Tuyền ôm
mình, trong ánh mắt thật thê lương!
”Vậy nếu như, là em nói ‘nếu
như’ thôi, chị và Phương Minh Vĩ không thành, có phải chị định cả đời
này không nói cho anh ấy phải không?” Lý Hạ Thu nhìn chằm chằm Hạ Hi
Tuyền, thận trọng hỏi.
”Không biết nữa, chờ bọn chúng trưởng
thành, sẽ để cho chúng đi tìm anh ấy, lại nói, thế nào Từ Kiếm Phong nhà em cũng sẽ biết tin tức của anh ấy đấy! Ha ha... Đúng rồi, khi nào
thì kết hôn vậy?” Hạ Hi Tuyền lấy chân đá Lý Hạ Thu.
”Em không tin hôn nhân...” Lý Hạ Thu xoay người lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất khó coi.
Hạ Hi Tuyền khẽ thở dài một cái, nên cũng không nói gì nữa!
Lúc tối, Phương Minh Vĩ gọi điện tới, hỏi Hạ Hi Tuyền câu nói lần trước đó
có đồng ý hay không! Hạ Hi Tuyền giả bộ ngu: “Nói cái gì?”
Ở đầu này điện thoại này, trong đầu Phương Minh Vĩ đầy suy nghĩ nôn nóng: “Cái gì là ‘nói cái gì’, không phải là quên rồi chứ?”
”A, anh nói lại đi, em không nhớ rõ!”
”Chính em nói rằng sang năm sẽ ăn Tết ở Đơn vị đấy.”
”A, này! Bạn bè cũng được phép đến à! Mà em lại không nói với anh rằng đồng ý đấy.”
”Vậy khi nào thì em mới đồng ý?” Phương
Minh Vĩ bất đắc dĩ hỏi, nghĩ thầm đây thật là tổ tông mà! Không đúng
nha, tổ tông anh không phải mệt nhọc thế này.
”Chuyện này á, để
xem biểu hiện của anh đã, em cúp máy đây!” Hạ Hi Tuyền nói xong thì cúp
điện thoại ngay, nhân tiện tắt máy di động luôn, cùng Lý Hạ Thu đưa
Phương Chính và Nguyên Bảo đi dạo phố.
Nhìn điện thoại bị cúp,
Phương Minh Vĩ cầm điện thoại di động có chút uất ức nói một câu: “Anh
lại không ở bên cạnh em, thì biểu hiện thế nào đây!”